Chuyện tình ma nữ

Tôi lang thang trên đường, từ phố xá đến tận những ngóc ngách trong hẻm vắng. Một mình! Trời về khuya, gió bấc thổi như muốn xé tan cái bầu không khí tĩnh lặng, thực ra thì, mùa đông ở sài gòn không lạnh lắm. Đây chỉ là một trong những đêm hiếm lạ ở nơi này……Đêm tối và gió rét. Nhưng tuyệt nhiên tôi không lạnh. Tôi không co người run rẩy như những con người bé nhỏ bên kia đường, không áo ấm khăn len như họ. Và tôi cũng chẳng có ai đi bên cạnh cười nói như họ…Tôi cô đơn. Tôi ném ánh nhìn ghen tị sang họ…Tôi hụt hẫng khi chẳng ai chú ý đến sự có mặt của tôi, một cô gái tròn đôi mươi, mặc váy giữa trời đông giá rét…Đơn giản thôi, vì tôi không còn là người và tôi cũng chẳng muốn gây sự chú ý cho lắm, trừ khi chính tôi muốn họ nhìn thấy mình…
Vẫn như mọi lần, tôi đi trong đêm tối như tìm kiếm gì đó. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ nhưng không ai nhìn thấy tối. Tôi đùa nghịch trước những người đi đường, cười họ, trêu họ, lườm nguýt rồi đủ kiểu. Điều duy nhất tôi muốn lúc này là có ai đó trông thấy tôi, bắt chuyện và làm quen với tôi. Có lẽ tôi đã quá cô độc…(Tại sao tôi lại quên mất là mình có thể để họ nhìn thấy nhỉ?)
Vô vọng…
Đêm tối lại qua đi và tôi trở về căn nhà của mình. Một căn nhà không rộng nhưng khá là ngăn nắp và yên tĩnh giữa phố xá tấp nập. Về đó, tôi chìm vào trong bí hiểm. Cửa vẫn khóa nhưng tôi vẫn vào được nhà, buông mình xuống chiếc giường nệm trắng, tôi ngủ. Mọi thứ vẫn giống như những con người bình thường. Trừ việc, tôi không hề ăn uống. Không ồn ào vào ban ngày, không thích làm cho hàng xóm sợ hãi vì ngôi nhà không người ở vẫn có tiếng động. Thế nên, ban ngày tôi ngủ còn ban đêm tôi dạo chơi và tìm kiếm thứ gì đó mà tôi chưa nghĩ ra. Chắc hẳn tôi bị bệnh đãng trí, chính xác hơn, tôi là một con ma đãng trí!!!
* * *
Tháng ngày cứ thế trôi qua và tôi vẫn chẳng nghĩ ra tôi cần gì ở cái thế giới này mà còn chưa đi siêu thoát như những hồn ma khác. Phải chăng tôi là một hồn ma vất vưởng ( theo quan niệm người xưa nói thế! ) thích đi trêu trọc người khác. Có lẽ thế, nhưng tôi chẳng hề làm hại đến một con người nào cả. Chỉ là trêu đùa…
Nhiều khi, tôi ngồi một mình suy nghĩ lại về những chuyện khi còn sống, mà nghĩ mãi, nghĩ mãi…Tôi chẳng nhớ chuyện gì cho ra hồn. Cứ được nửa đầu, lại mất nửa cuối. Đôi lúc thấy mình may mắn khi không thể tiếp tục sống, vì biết đâu, khi về già tôi lại mắc phải chứng bệnh mất trí gì gì ấy thì sao nhỉ. Chắc khổ lắm…Tôi lắc đầu, thè lưỡi khi nghĩ đến cảnh đó. Tôi điên thật. Sống không muốn lại muốn chết!!!
Ấy nhưng…Thú thực thì tôi không nhớ nổi vì sao mình chết! Khổ thân tôi. Đến cái lí do ấy mà cũng không biết. Nghĩ…nghĩ…rồi lại nghĩ…Tôi vò đầu, bứt tóc, đôi khi còn la toáng lên rồi lại sợ người ta nghe thấy. Haha…nhưng làm gì có ai nghe thấy cơ chứ. Cái đầu tôi muốn vỡ tan ra vậy. Mỗi lần như thế, tôi lại lăn ra ngủ. Ờ, có lẽ tôi rất thích ngủ. Thích lắm. Tôi có thể ngủ cả ngày. Nhưng về đêm lại tỉnh như sáo, không tài nào chợp mắt nổi. Ôi! Tôi lại quên mất, vì tôi là một con ma nữ mà lại…Mà ma thì sống về đêm…Tôi cũng đâu ngoại lệ…
Bóng tối đổ ập xuống không gian quanh tôi, tôi đang sắm sửa cho một cuộc dạo chơi. Một chút gì đó hơi phấn khích, tôi lấy thỏi son tô nhẹ lên môi. Chẳng biết nó có tác dụng gì với đôi môi của tôi không nữa, vì căn bản, tôi có làn môi đẹp tựa sen hồng, lúc nào cũng mấp máy. Chắc hẳn khi tôi còn sống, đôi môi ấy đã khiến bao chàng trai si mê. Ôi dào, tôi đâu có quan tâm tới họ! Mỗi khi tôi nhìn họ, họ không tài nào rời mắt khỏi. Ánh mắt của tôi như nắng sớm trong ngày, cái nhìn đầy mê hoặc. Tôi có làn da tuyệt vời, chính xác là chẳng ai biết cách ví nó với cái gì. Làn da trắng mềm, không tì vết, đôi khi tôi thỏa sức diện một bộ áo bơi mỏng và rất chi cute trong bể bơi khiến hàng trăm con mắt đổ dồn…Phải nói rằng, tôi đẹp và quyến rũ.
Nhưng…ấy là lúc còn sống…
Tôi chẳng biết mình còn diện đồ đẹp và trang điểm làm gì nữa. Vì đâu có ai chiêm ngưỡng vẻ đẹp trời ban này đâu. Tôi đặc biệt hay cười, vì có ai đó đã từng nói (không tài nào nhớ nổi, đó là ai ) khi tôi cười như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa, nhưng cũng có lúc nụ cười ấy như giông tố và cuồng phong…

Tôi là ma nữ. Đúng thế, nhưng nhiều lúc, tôi thấy mình giống yêu nữ chuyên đi hút hồn đàn ông thì chuẩn hơn…
Tôi bước nhẹ đôi chân vốn đã chẳng còn trọng lượng trên con đường quen thuộc, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới xung quanh, tôi lại thản nhiên cười với một ai đó hoặc chọc cho họ…tự nhiên cười. Đèn đường bật sáng, chiếu tới mọi ngóc ngách. Tôi không thích ánh sáng cho lắm, nhưng có lẽ tôi là một con ma đặc biệt. Tôi có thể chịu được tất cả các tia sáng, luồng sáng kể cả ánh mặt trời. Bắt đầu những trò quậy phá của riêng mình, tôi đang đi tìm đối tượng.
Ồ, một chàng trai đang tiến tới phía tôi, gần quá…
Chàng trai lạ cao khoảng mét tám, body chuẩn kinh hồn, khuôn mặt đỏ rực lên làm những nét thanh tú trở nên nổi bật. Sống mũi cao, đôi mắt sâu như cuốn người đối diện vào cái nhìn vô tận, nó thẫn thờ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp kì diệu. Bờ môi cũng đỏ rực theo màu khuôn mặt…Đánh son chăng? ( Lát sau tôi mới biết là vì rượu!!!), chợt nghĩ, tôi tưởng anh là một tên biến thái, một tên bị Gay chính hiệu, dáng đi thì siêu vẹo. “Chắc đi thế làm dáng”. “Đồ biến thái,đồ đánh son…” Rồi đủ thứ. Tôi cứ thế mắng tới tấp vào mặt anh, nhưng tất nhiên…chẳng ai nghe thấy!!! Anh vẫn lao tới gần tôi hơn, đúng chỗ tôi đứng…Gần sát…
“Á…Thằng cha điên này, làm cái quái gì thế, đồ biến thái…Tránh ra coi”
Tôi hét lên, vậy nhưng cái tên xấu xa (tuy quá đẹp trai) ấy cứ đứng sát vào tôi, tay chống mạnh vào tường, nấc lên vài cái cụt lủn rồi…nôn thốc tháo!!!
“Aaaaaaaa!!!! Đồ biến thái, mất vệ sinh. Bẩn hết váy của tôi rồi…”
Anh chàng bỗng ngừng nôn, cười ngặt nghẽo bởi…đang bị chọc léc nhưng chẳng hiểu vì lí do gì. Đến khổ, lúc đó tôi cứ nghĩ bộ váy mới của mình bị “dính độc” nên mới ra tay mạnh như vậy. Anh nằm vật xuống đường khiến bao ánh mắt dò xét, tò mò ném vào.
“Hừ. Dám làm váy tôi bẩn hả. Giờ thì chừa nhé. Khoanh tay xin lỗi đi tôi tha cho. Haha”
Tôi hả giận, dịu giọng xuống và yêu cầu anh ta xin lỗi. Ơ nhưng…Bộ váy của tôi…Đâu có làm sao!
“Ơ…Sao…sao…”

Ôi trời, đúng là tôi đãng trí thật rồi. Tôi là ma vậy mà… Có chăng tôi còn quá luyến tiếc với cõi trần nên mới hay nhầm lẫn như thế này…
Chợt thấy có lỗi, tôi đã trách nhầm người đàn ông kia…Anh không phải một tên biến thái cũng chẳng phải thằng cha điên. Là tại tôi, tôi cứ ngỡ rằng mình còn sống!!! Có chút cảm xúc gì đó xộc lên mắt cay xè, nhưng không phải nước mắt. Vì…ma không biết khóc. Mà lúc còn sống, tôi cũng khá ít khi khóc, họa huần chỉ hồi còn bé thôi. Nước mắt trở nên vô vị với tôi từ khi mẹ mất, ba tôi lấy vợ hai rồi đâm ra ghẻ lạnh với tôi. Đơn giản, tôi biết mụ đàn bà mà tôi gọi là dì quá cay nghiệt, luôn tìm mọi cách nói xấu sau lưng tôi với ba. Và nhất là, nước mắt với một con ma thì càng vô vị và hiếm hoi hơn.

Người đàn ông bị tôi cho một “vố” khá hiểm vẫn đang bất tỉnh giữa đường. Trời về khuya hơn, mọi người đều vội vã với công việc của mình nên chẳng ai dỗi hơi đứng lại giúp anh ta cả. Tôi chợt mủi lòng và ngồi xuống bên cạnh anh, cái người sặc mùi rượu.
“Hừ, không phải chết đấy chứ?”
Tôi lẩm bẩm, đưa ngón tay lên mũi xem có phải anh ta đã tắt thở??? Ồ không, anh ta đang ngủ…Đôi mắt nhắm lại nhưng sao tôi cảm nhận được có gì buồn bực và đau đớn sâu trong đó, giấc ngủ đến vội vàng sau khi nôn ọe đúng chỗ tôi đứng. Nhìn anh ta thực sự rất điển trai, ăn mặc lại lịch thiệp. Khá quen! Có thể tôi đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, và các bạn cũng biết rồi đấy, làm sao tôi có thể nhớ được chứ? Tính tôi vẫn thế mà!!!
“Dù sao…Tôi cũng trách nhầm anh. Không thể để anh một mình ở đây được. Làm sao giờ nhỉ?”
“Khiêng về nhà mình chăng? Nhưng không được, anh ta tỉnh dậy thì sao nhỉ…”
“Kệ xác anh ta ở đây??? Cũng không được…”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định kéo xệch anh ta về nhà. Là ma nữ mà, cái gì muốn mà chả được…Dù anh ta có nặng đến mấy cũng OK thôi. Cũng may, trời quá tối, đèn đã tắt được một dạo. Không thì sẽ có người phải hét toáng, có khi ngất lịm đi ấy chứ vì nhìn thấy một kẻ vừa nhắm mắt ngủ gục, vừa đi được…Thế mới hay!!!

Tôi đưa anh chàng lạ hoắc này vô trong nhà, hơi rượu vẫn dày đặc trên người, tôi cũng phần nào bị ảnh hưởng.
“Khiếp, người đâu mà uống đẫy rượu. ghê chết đi được…”
Tôi quẳng anh ta xuống chiếc giường nệm trắng, lúc này, tôi có thể giống như người bình thường bởi như đã nói trên: Tôi là một con ma đặc biệt và muốn gì cũng được!
Nếu như nói theo cách của một con yêu nữ thì là hiện nguyên hình, còn với một con ma thì trở về thân xác con người. Vâng, tôi đã “hiện nguyên hình” là một cô gái gần đôi mươi (mà hình như là tròn hai mươi, bởi khi tôi chết là mười tám tuổi. Và đã hơn hai năm rồi!)
Tôi thản nhiên thay đồ ngủ trước mặt anh ta, lại còn lẩm nhầm theo bài hát nữa chứ.Thật ngớ ngẩn. Anh chàng đó vẫn bất tỉnh nhân sự, thỉnh thoảng nói mớ vài câu làm tôi giật cả mình.
“Mình ngủ đâu bây giờ???”
Chẳng nhé quăng anh ta xuống gầm giường để lấy lại chỗ nằm yêu quý??? Nhưng tôi chẳng thể làm thế được, vì anh ta dù sao cũng là khách.
“Hên cho anh đó. Hứ”
Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cạnh anh ta, cầm chiếc khăn mặt lạnh lau cho anh ta. Tôi chăm sóc một kẻ say rượu qua đường và chẳng hề quen biết như chồng mình vậy. Nực cười…
Anh ta…Có gì đó…Giống một người…Nhưng giống ai nhỉ???
Tôi lại thế, vẫn hay quên như vậy nên chả còn lạ gì nữa. Thần người ra, tôi nhìn anh, đặt tay lên gò má nóng ran của anh…Bàn tay tôi lạnh toát khiến nhiệt độ trên khuôn mặt anh giảm dần…
“Lệ Tuyết, đừng…em đừng đi…đừng xa tôi…tôi không thể…Lệ tuyết…”
Tôi co bàn tay lại như một phản xạ của con người, chiếc khăn ướt cũng theo trạng thái của tôi mà rơi xuống giường.

“Haha, lại là một kẻ thất tình. Hài hước thật. Tình yêu là cái quái gì mà khiến bao nhiêu người phải đau khổ thế này chứ???”
Ừ nhỉ. Tình yêu là gì? Tôi chưa từng được nếm hương vị ấy, cũng chưa từng rung động vì bất cứ ai. Với tôi, bọn đàn ông ai cũng như nhau mà thôi. Đâu có cái gì là thật lòng đâu. Nhưng sao…Cái người này…Chắc hẳn anh ta đang đau đớn vì bị cô bồ đá. Ngu ngốc thế là cùng…Haha…
Tôi bật cười trong đêm tối, căn phòng nơi đây chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo và cũng chỉ có mình tôi là mờ ảo theo nó. Còn người đàn ông kia, anh ta đích thị là một con người, anh ta không mờ ảo mà rất thật. Còn tôi???
* * *

“Lệ Tuyết, đừng…em đừng đi…đừng xa tôi…tôi không thể…Lệ tuyết…”
Tôi co bàn tay lại như một phản xạ của con người, chiếc khăn ướt cũng theo trạng thái của tôi mà rơi xuống giường.
“Haha, lại là một kẻ thất tình. Hài hước thật. Tình yêu là cái quái gì mà khiến bao nhiêu người phải đau khổ thế này chứ???”
Ừ nhỉ. Tình yêu là gì? Tôi chưa từng được nếm hương vị ấy, cũng chưa từng rung động vì bất cứ ai. Với tôi, bọn đàn ông ai cũng như nhau mà thôi. Đâu có cái gì là thật lòng đâu. Nhưng sao…Cái người này…Chắc hẳn anh ta đang đau đớn vì bị cô bồ đá. Ngu ngốc thế là cùng…Haha…
Tôi bật cười trong đêm tối, căn phòng nơi đây chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo và cũng chỉ có mình tôi là mờ ảo theo nó. Còn người đàn ông kia, anh ta đích thị là một con người, anh ta không mờ ảo mà rất thật. Còn tôi???
* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui