Mạc An Nhiên mang bầu tháng thứ năm, bụng đã nhô lên rõ rệt, vì mang thai song sinh nên to hơn, hôm nay là ngày khám thai, cô muốn biết giới tính con mình là gì để dễ mua đồ hơn, đối với cô trai gái đều được, Minh Uy cũng vậy.
Trong phòng khám, bác sĩ nữ siêu âm cười nói:
- Là một bé trai và một bé gái, thai phát triển tốt
Khám xong, bước ra khỏi bệnh viện cô tò mò Mộc Tuyết ở trong tù bây giờ ra sao, Mạc An Nhiên muốn đi thăm:
- Chúng ta đi thăm Mộc Tuyết đi
Anh nheo mày nhưng cũng chiều lòng cô vợ nhỏ, trên xe anh im lặng không nói gì, cô thấy anh hơi khác thường mà cũng mặc kệ, chắc do anh không muốn gặp Mộc Tuyết.
Dừng trước trại giam An Nhiên bước xuống xe nhìn về phía trước, cô cũng hơ chần chừ, Minh Uy đi đến đỡ cô bước vào, Minh Uy bước tới người cảnh sát chắc là người quản lí trại giam ở đây:
- Tôi đến đây thăm một người tên Mộc Tuyết
Vị cảnh sát kia gật đầu rồi đi đến phòng giam Mộc Tuyết nói với cô ta:
- Ai là Mộc Tuyết có người đến thăm
Cảnh sát còng tay Mộc Tuyết lại rồi đưa đến phòng thăm, vị cảnh sát để Mộc Tuyết ngồi đối diện Minh Uy và Mạc An Nhiên:
- Các người có năm phút
Nói xong cảnh sát rời đi, trong phòng ba con người ngồi nhìn nhau, Mộc Tuyết bây giờ trông rất thảm hại những vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ lòi lõm trông khá đáng sợ, cô ta không biết hai người đến đây làm gì, chế nhạo sao, nếu như ngày đó cô ta không ham hư vinh thì có lẻ tương lai cô ta tốt đẹp biết mấy, bởi vì cô ta đi du học mà thành tích rất cao, có khả năng vào được công ty lớn, vì cô ta bị hư vinh làm mờ mắt nên kết cục mới thảm hại thế này với cả cái tính ghen ghét của cô ta cũng đáng chết.
- Hai người đến đây làm gì
Mộc Tuyết nghẹn ngào nói, cô ta cố không cho những giọt nước mắt rơi ra.
- Cô khoẻ không - An Nhiên quan tâm hỏi
- Cô nhìn tôi khoẻ lắm sao
Lúc này Mộc Tuyết mới để ý đến chiếc bụng to của cô.
- Cô đang mang thai sao
Mạc An Nhiên gật đầu xoa nhẹ lên bụng, Mộc Tuyết cười khổ, cô ta cảm thấy chua xót, cô ta bây giờ đã hối lỗi rồi, nhìn người con gái trước mắt cô ta cũng đang hình dung cảnh tượng nếu cô ta không lâm vào tù tội chắc có lẻ cô ta đã có sự nghiệp, có một gia đình nhỏ ấm áp, Mộc Tuyết chúc mừng:
- Chúc mừng cô nhé
Mạc An Nhiên ngạc nhiên, Mộc Tuyết bây giờ đã thay đổi, không còn kiêu ngạo hay mưu mô như trước kia nữa, nếu thay đổi thì tốt rồi, sau này ra tù cuộc sống sẽ ổn hơn, cô nắm tay Mộc Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Nếu ra tù cô không có việc làm cứ đến công ty Minh Uy làm việc
Mộc Tuyết mỉm cười gật đầu, lúc này cô ta nhìn qua Minh Uy, vẻ mặt anh bây giờ khá là khó coi nhưng không nói gì, từ rất lâu Mộc Tuyết đã muốn hỏi một câu hỏi canh cánh trong lòng:
- Minh Uy, tôi hỏi được không?
Nghe tới tên anh mới ngước mắt lên nhìn gật đầu, lòng cầu mong cô ta đừng hỏi gì khiến vợ anh tức giận.
- Từ trước tới giờ anh có yêu em không
Câu trả lời tất nhiên là có nhưng chỉ là trước kia thôi, bây giờ trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình Mạc An Nhiên:
- Trước kia thì có nhưng từ lúc An Nhiên xuất hiện thì không.
Nhận được câu trả lời như Mộc Tuyết dự đoán cô ta cũng không nói gì, lòng trầm xuống, cô ta bây giờ muốn cải tạo thật tốt để khi ra tù có cơ hội hoàn lương mà làm một người công dân có ích, sẽ không như trước kia, trong tù cô ta chiêm nghiệm ra rất nhiều điều.
Thứ gì không phải là của mình có giành lấy cũng không có được.
Tình yêu không toan tính, chỉ có sự chân thành, nếu toan tính mưu mô dù có được cũng bằng không.
- Cô cố gắng cải tạo thật tốt, sớm được ra tù thôi.
Kết thúc chuyến thăm tù, Mạc An Nhiên cùng anh rời đi trở về biệt thự, Minh Uy phải về công ty xử lý công việc.
…
Hân Linh xin nghỉ phép thêm ba ngày để đi du lịch cùng Cảnh Chiêu, Bắc Dạ Liên liền thấy thắc mắc, không phải cô là người cuồng công việc sao, đã xin nghỉ một ngày giờ lại xin thêm ba ngày, trước đó cô đã xin nghỉ ở quán bar và nhận lương sau đó cô gửi tiền về cho ba mẹ, phần ít còn lại cô đi du lịch cùng Cảnh Chiêu, anh là người đưa ra ý kiến.
Dạo phố trên đường cùng Hân Linh, Cảnh Chiêu ngắm nhìn thành phố tám năm mới gặp lại, thật sự đã khác hơn lúc trước khá nhiều những hàng quán mở nhiều hơn, phố xá cũng thay đổi, dường như mọi thứ đều thay đổi, chỉ có lòng anh là không thay đổi đó là thích Hân Linh.
Dạo phố rồi mua sắm những vật dụng cần thiệt cho chuyến du lịch ngày mai, xong ai về nhà nấy.
Hân Linh lên phòng Mạc An Nhiên, thấy cô đang sức kem lên bụng thì cô lại ngồi gần:
- Mai tớ đi du lịch
- Với ai
- Cảnh Chiêu
Mạc An Nhiên gật gù, cô bạn mình vừa thất tình hôm qua, hôm nay lại vui vẻ đi du lịch, con gái thật khó hiểu.
Chuẩn bị xong cả thảy, Hân Linh nhờ Mạc An Nhiên kêu tài xế đến đón Cảnh Chiêu đến nhà, cô chiều lòng cô bạn mình.
Cảnh Chiêu được đón thì cũng cẩn thận lên xe đến nơi là một căn biệt thự rộng lớn xa hoa nhưng anh thấy khá bình thường.
Chuyến du lịch của hai người là đến Bắc Kinh, nên đã đặt vé máy bay trước đó.
Lên máy bay cả hai ổn định chỗ ngồi, máy bay từ từ cất cánh bay đến Bắc Kinh, mất khoảng mười hai tiếng mười bốn phút nên Hân Linh tranh thủ chợp mắt, chuyến bay xuất phát lúc tám giờ tối đến tám giờ sáng hôm sau mới đến nơi.
Hân Linh ngủ dựa vào ghế, thanh niên nhân cơ hội để đầu cô tựa vào vai mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...