Mặt trời lên cao trên nền trời xanh
biếc, cơn gió nhè nhẹ thổi qua, không gian tràn ngập sức sống của cây cỏ của chim chóc... Hạ Đồng nằm trên giường đã một tuần nhưng vẫn chưa
tỉnh lại. Tất cả mọi người ai cung lo lắng cho cô.
Hôm đó mọi người ở nhà trọ tỉnh dậy thì không thấy Dương Tử nữa, lúc đầu cứ tưởng Dương Tử đi tìm cô nhưng đợi hoài không thấy anh quay về nên bắt
đầu lo lắng, điện thoại cho anh thì máy anh bảo bận, trong lòng mọi
người càng sốt ruột hơn.
Nào ngờ không lâu sau Bạch Mai lại hồi hả chạy về nhà trọ, mọi người hỏi
chuyện gì thì Bạch Mai lại không nói chỉ bảo mọi người mau lên ngôi chùa bỏ hoang trên núi cứu Hạ Đồng.
Lúc lên tới nơi thì thấy Dương Tử như một con sói bị chọc giận liên tục
đánh những tên đi theo Viễn, tất cả đề nằm rên la trên sàn, Dương Tử như một kẻ điên, cầm cây gậy gỗ đập mạnh vào người tên Viễn, mà hắn đã như
người nằm chờ chết.
Khi thấy Hạ Đồng máu me nằm ngất trên sàn tất cả mới hiểu ra... Đừng nói
Dương Tử, Lăng Hạo cũng như kẻ điên đánh từng tên một, đặc biệt là Viễn.
Tàn cuộc, Viễn bị cảnh sát bắt đi nhưng mà cảnh sát không tin lời Viễn là
người bắt cóc, Dương Tử lại đang mất kiểm soát thế là cảnh sát đánh
láng, kết quả chủ tịch Dương phải ra mặc giải quyết mọi chuyện.
Lăng Hạo mở cửa bước vào phòng, ánh mắt hiện lên tia đau xót nhìn Hạ Đồng
nằm trên giường bệnh. Hôm đó sau khi đưa cô vào viện thì cô đã nằm ngủ
trên đó không chịu mở mắt, lòng anh vô cùng đau như bị xé nát.
-Thật là... định thế này hoài sao?-Lăng Hạo ngồi bên giường, nhỏ giọng quở trách
Hôm đó nhìn thấy cô rơi vào tình cảnh như thế, anh chỉ nghĩ đến kẻ chủ mưu
đằng sau, sau khi nhìn cô được đưa vào viện an toàn anh liền chạy xe đi
tìm Trịnh Bạch Mai.
Ai mà biết hôm đó anh như kẻ điên, lần đầu tiên ra tay đánh con gái nhưng
mà Bạch Mai không phản kháng gì chỉ im lặng cho anh đánh, anh chửi.
Ít nhiều anh cũng tát cô ta hai cái, nhưng một cái đều như trời giáng.
Lúc anh hỏi Bạch Mai là Kim Sa Sa sai khiến đúng không? Thì Bạch Mai lại
quả quyết không liên quan đến Sa Sa nhưng trong lòng Lăng Hạo biết rõ
chỉ là anh không có bằng chứng.
Hạ Đồng nằm trên giường, đôi mắt khẽ động, mi tâm nhíu lại chặt. Lăng Hạo
thấy phản ứng của cô, lòng vui như mùa xuân, tâm tình không còn khó chịu u ám như lúc nãy, vui mừng nắm chặt lấy tay cô.
Hạ Đồng chậm rãi mở mắt, cả người đau nhói, xương cốt như vỡ vụn. Cô mơ mơ màng màng nhìn người con trai trước mặt.
Dương... Tử???
Không phải...
Hạ Đồng nhắm mắt lại mở mắt để mình nhìn kĩ, khi khuôn mặt sáng lạng cùng
n5u cười vui tươi kia hiện rõ, trong lòng cô lại thấy trống trãi cùng
hụt hẫng.
-Hạ Đồng... cuối cùng em cũng tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ.-Lăng Hạo mừng quýnh, tay chân loạn xạ cả lên
Hạ Đồng yếu ớt níu tay Lăng Hạo lại.
Lăng Hạo thấy cô nắm tay mình, nhìn cô, sau đó lo lắng hỏi:
-Em không khỏe ở đâu? Bị gì không? Để anh gọi bác sĩ.
-Lăng, Hạo... anh ấy, anh ấy thế nào rồi?-Hạ Đồng thở từng hơi nặng trịch khó khăn nói
Người Lăng Hạo rõ ràng cứng lại, sau đó nhìn cô, ánh mắt nhìn cô như đang cười giễu mình, buồn bã vỗ tay cô, nói:
-Em mới tỉnh nên nghỉ ngơi cho tốt, anh kêu bác sĩ vào.
-Lăng Hạo... anh nói em biết đi, Dương Tử anh ấy ra sao rồi?-Hạ Đồng trong
lòng vô cùng lo lắng cho Dương Tử, suýt nữa là bật khóc
-Hạ Đồng... em chỉ vừa tỉnh lại sức khỏe còn rất yếu, để anh gọi bác sĩ vào kiểm trai bệnh tình cho em.-Lăng Hạo né tránh không muốn trả lời câu
hỏi của cô
-Hay là, hay là anh ấy xảy ra chuyện gì rồi? Lăng Hạo, anh nói em biết đi... anh nói đi.
Nỗi lo sợ bắt đầu ập tới, Hạ Đồng gần như òa khóc, cầu xin anh nói cho mình biết.
Ngày hôm đó nhìn Dương Tử bị hành hạ như thế lòng cô đau như có dao nhọn cứa vào, tim cô gần vỡ nát. Khi nằm trên giường cô mơ thấy một giấc mơ,
trong giấc mơ Dương Tử nói với cô bảo cô hãy sống tốt, anh không xứng
cho cô đau lòng. Sau đó anh cũng biến mất như làn khói hòa vào cơn gió
thổi qua.
-Dương Tử cậu ta đã khỏe lại rồi.-Lăng Hạo khẽ thở dài, mày rậm nhăn lại nói
-Thật, thật sao? May quá...-Hạ Đồng khẽ thở phào, trong lòng nhẹ nhõm hẳn
-Cho nên em mau nằm xuống, anh sẽ kêu bác sĩ đến khám cho em.-Lăng Hạo đỡ cô nằm xuống giường
-Nhưng... anh có thể, cho em gặp anh ấy không?-Hạ Đồng cắn môi, khó khăn mở lời
-Khỏe rồi hẳn nói.-Lăng Hạo không trả lời câu hỏi của cô, xoa nhẹ đầu cô rồi quay người sảy bước đi
Hạ Đồng nhìn bóng lưng của Lăng Hạo mất sau cánh cửa, tâm trí bắt đầu nghĩ đến Dương Tử, không biết anh có sao không? Có bị thương nặng hay không?
Hạ Đồng lại cảm thấy bản thân cô đang lừa dối Lăng Hạo, cô nói cô bên anh
sẽ yêu anh thế mà cô luôn lo lắng quan tâm Dương Tử, cô luôn làm Lăng
Hạo đau lòng, cô luôn không ngừng ngăn cảm xúc hành động đối với Dương
Tử.
Cô thật là một đứa con gái xấu xa!!!
Đêm đến, một màu đen bao trùm cả nền trời, Hạ Đồng nằm ngủ say trên giường, khuôn mặt nhỏ hốc hác xanh xao.
Cánh cửa khẽ khàng bị ai đó mở ra, đôi giày da bóng loáng bước từng bước lên nền, người con trai sảy bước chân dài đi đến bên giường.
Bàn tay vươn ra muốn chạm vào cô gái nhưng nghĩ đến cô gái đang ngủ say không nỡ phá giấc ngủ của cô mà rụt tay về.
Ánh mắt đen sáng rực giữa bóng đêm, hiện lên nét nhu tình cùng yêu chiều nhìn Hạ Đồng.
-Thật là ngốc, sao lại đỡ cho anh?-Dương Tử ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn cô mở miệng
Khi Viễn giơ chiếc ghế gỗ lên cao ý định sẽ đập thẳng lên người anh thì anh biết rõ sẽ không tránh được nên theo phản xạ nhắm mắt chịu, thế nhưng
khi chiếc ghế gần kề người anh thì có người chợt ôm anh, che chở cho
anh, lại "rầm" một tiếng, nghe tiếng thở dồn dập của ai đó, anh mới
bàng hoàng mở mắt.
Anh chỉ thấy Hạ Đồng nhắm chặt mắt mày siết chặt, cả mặt nhăn nhó vì đau,
hàm răng nhỏ cắn vào môi đến rỉ máu, lúc đó tim anh đã bị bóp chết không cảm nhận được nhịp tim, đau đến mức không thở được, mọi thứ đều tối
tăm.
Mọi chuyện đến nước này đều là lỗi của anh, nếu anh không cho rằng mình
không thể cùng cô tiến tới tình yêu thì đã không làm cô xảy ra chuyện,
vì cô yêu anh nên mới vì anh chịu những đau đớn này.
Ngay lúc đầu anh chịu thừa nhận tình cảm của mình thì hay biết mấy.
-Hạ Đồng... xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi...-Dương Tử liên tục nói hai từ
"xin lỗi", hối hận cùng tự trách đã trong lòng anh từ lâu
Hạ Đồng cảm thấy có người cạnh mình, luồn hơi ấm áp bao quanh xung quanh
cô, cảm giác quen thuộc cũng xuất hiện, trực giác nói cho cô biết, là
anh!??
-Dương Tử, là anh sao?-Hạ Đồng mở nhanh mắt, lên tiếng
Dương Tử giật mình nhìn cô cũng đang nhìn mình, môi anh đào có chút tái nhợt
của cô cong lên thành một đường rõ dài, tâm tình của anh bỗng vui vẻ lạ
thường.
-Xin lỗi, là anh làm em tỉnh giấc.
-Anh đến rồi? Em cứ sợ anh xảy ra chuyện? Anh có sao không? Em rất lo cho
anh.-Hạ Đồng ngồi dậy, sau đó hai tay lùng sục người anh xem xem anh có
bị thương hay không?
-Anh vẫn khỏe, em nên lo cho em thì hơn.-Dương Tử dùng hai tay mình nắm hai tay cô lại, giọng dịu dàng nói
-Em không sao cả, hôm đó nhìn anh bị Viễn hành hạ, em rất muốn chạy đến ôm anh, em không muốn nhìn anh bị gì cả.
Hạ Đồng nói đầy chân thành, mắt cũng đỏ hoe.
-Đồ ngốc.-Dương Tử gõ trán cô, sau đó ôm cô vào lòng, lời nói vừa quở trách lại mang theo đau lòng:
-Em đau lòng anh không đau sao? Anh có thể chịu được nhưng mà em đỡ giùm
anh chiếc ghế đó, anh cứ tưởng anh sẽ mất em, anh rất sợ, anh cũng sẽ
giết người nếu em thật sự xảy ra chuyện.
-Anh, sẽ giết người thật sao?-Hạ Đồng chững người trong lòng lại thấy rất vui
-Nếu em dám rời bỏ anh, anh chắc chắn Viễn không bị cảnh sát bắt giam mà
chính anh sẽ giết chết Viễn, nhưng cũng may em không rời đi.-Dương Tử
càng siết chặt cô hơn
-Dương Tử... anh mới là đồ ngốc, là đồ ngốc nhất thế gian.-Hạ Đồng vừa buồn cười vừa hết cách nói với anh
Nếu lỡ cô chết thật chẳng phải có rất nhiều người bỏ mạng oan sao?
-Phải anh là đồ ngốc, là đồ rất ngốc khi mà anh yêu em lại không dám thừa
nhận, chỉ làm em hết lần này đến lần khác vì anh mà đau lòng.
-Chuyện qua rồi, đừng nhắc đến có được không?
-Phải nhắc, để anh biết anh đã làm em đau lòng ra sao để anh biết mình cần làm gì cho em để bù đắp những đau khổ em chịu.
-Dương Tử...
Hạ Đồng cảm động mà rơi nước mắt, giá mà mọi chuyện đến sớm hơn, để anh nói anh yêu cô, để cô đồng ý thì hay biết mấy?
-Nhưng mà em không thể làm Lăng Hạo đau lòng? Em nợ Lăng Hạo quá nhiều.-Hạ Đồng đẩy người Dương Tử ra, tâm trí rối bời
-Người em yêu là anh, Lăng Hạo biết rõ dù thế nào cũng không giữ được trái tim em, em làm Lăng Hạo hạnh phúc một lần thì cậu ta lại hi vọng một
lần.-Dương Tử vịn vai cô
-Nhưng... anh ấy quá tốt, mà em...-Hạ Đồng vô cùng khó xử
-Nếu em tiếp tục em có hạnh phúc không? Lăng Hạo sẽ thế nào kho biết rõ em không phải yêu cậu ta mà chỉ vì tội nghiệp cậu ta?
-Em... em... nhưng em rất khó mở lời.
-Không sao, anh có thể chờ em.-Dương Tử không muốn đề cập đến chuyện này nữa
-Dương Tử... anh cho em thời gian đi.
-Được.
Dương Tử khẽ hôn lên trán cô, lẳng lặng thật sâu, ánh trăng bên ngoài tròn vo sáng trưng như minh chứng cho lời yêu thương của cả hai, hai trái tim
như hòa làm một.
Bên ngoài phòng, Lăng Hạo cười đầy mỉa mai, cười đầy khinh bỉ chính mình.
-Hạ Đồng... sao không phải là anh?
Lăng Hạo bước từng bước không vững vàng rời đi, hành lang dài như vô tận kéo dài mãi mãi, bản thân Lăng Hạo cũng như vừa trải qua hàng vạn thế kỉ
dài khi nghe hai người bên trong nói chuyện, lòng cũng nguội lạnh. Cuối cùng anh cũng thua, thua một cách thảm hại!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...