Thành phố đang trong những ngày tháng Tám, tình trạng chật chội của xe điện có thể ví với địa ngục. Đưa mắt nhìn, tất cả đều là đầu người đen xì, đều một bộ dạng muốn chen chúc chật kín. (khác gì xe bus VN đâu, vừa nản vừa sợ — > nỗi kinh hoàng của em LLL)
Hướng Cảnh đứng dựa người vào cạnh cửa xe khó khăn lắm mới có chỗ vịn tay vào nên mới không bị người đứng bên xô ngã. Trong xe điện loại người nào cũng có, người đi làm, học sinh và một số thành phần có vẻ không có tinh thần đi làm, thật ra anh cũng có thể được tính là một người trong số bọn họ, không việc làm.
Mấy ngày gần đây, anh đã bắt đầu bớt dáng vẻ kiêu ngạo của một thiết kế hàng đầu mà nhận làm một công việc nhỏ, nhưng cũng không được thực dụng. Công ty tuyển anh có quy mô rất nhỏ, mà anh lại dùng tên thật là “Hướng Cảnh”, chẳng ai biết được lý lịch thật nên anh cũng chắng nhận được đối xử đặc biệt nào.
Năm nay ngành công nghiệp thời trang khá là trì trệ. Điều này cũng xuất phát từ khủng hoảng kinh tế. Giờ phút này, anh chỉ ước ao tìm được một công việc nào đó dù làm cật lực cả tháng chỉ có mấy ngàn đồng cũng được, mỗi ngày không cần phải tiếp xúc với tiệc tùng xa xỉ hay gặp gỡ những người “tai to mặt lớn”, có cuộc sống cơm canh đạm bạc và công việc an ổn nơi đây, cùng với Ngô Khuynh Đình yên ôn trải qua mỗi ngày như thế là hạnh phúc rồi.
Một tiếng dinh-dong kêu lên, xe điện dừng lại tại trạm Thanh Mộc, loa trên xe thông báo: “Hành khách muốn xuống xe, xin hãy đi xuống cửa bên trái.”
Hướng Cảnh mù mờ nhìn tấm bản đồ trong xe, trạm Thanh Mộc. Xuống bến này hình như đi một đoạn khoảng năm trăm mét nữa là đến cửa hàng của Ngô Khuynh Đình thì phải.
Trong đầu ngay lập tức hiện lên đôi mắt thích cười nhưng cũng hay tức giận của Ngô Khuynh Đình. Mấy ngày qua vất vả đi tìm việc khiến anh nảy ra một suy nghĩ: muốn lập tức nhìn thấy cậu ấy, nghe cậu ấy phô trương thanh thế đến phát giận, khóe miệng cong lên rồi nụ cười sang sảng nổi bật, có lẽ nhờ thế mà tâm tình đang tụt dốc của Hướng Cảnh hồi phục không ít. Sau khi trở lại như cũ, anh sẽ cảm thấy được giá trị cùng ý nghĩa của những thiết kế đang cầm trong tay.
Gần đây, Hướng Cảnh cảm giác mình thiết kế có chút tiến bộ hơn, liền một mạch thuận theo cảm hứng mà phác thảo một loạt bản vẽ, nhưng anh chưa từng thử sức ở lĩnh vực nam trang (trang phục cho nam giới). Cho dù bị công ty thời trang bình thường nơi anh đang làm từ chối nhưng những mẫu này đều là anh vì Ngô Khuynh Đình mà thiết kế ra, cho nên nhất định là có giá trị.
Khi anh lững thững đi tới trước cửa hàng của Ngô Khuynh Đình, bầu trời đã rất âm u, dường như là muốn mưa đến nơi rồi.
Hướng Cảnh đứng trước cửa, ở cách đó không xa nhìn Ngô Khuynh Đình, bộ dạng trông vô cùng đứng đắn. Hướng Cảnh chưa từng thấy qua mặt này của cậu ấy, chỉ một thoáng thôi đã miên man liên tưởng. Bộ dạng cậu ấy chăm chú làm việc trông càng đẹp trai, hơn nữa tạo cho người khác cảm giác an tâm, khiến ý nghĩ muốn rời bỏ cậu ấy trong anh ngày càng trôi xa.
Thoáng một cái đã đến giờ tan tầm, Ngô Khuynh Đình bình thường cũng sẽ đóng cửa đi về, nhưng hôm nay việc buôn bán đột nhiên rất tốt, cậu bề bộn công việc đến mệt mỏi cả người, “A P, nhanh ra giúp vị khách kia xếp đĩa trắng.”, một bên che điện thoại căn dặn nhân viên trong tiệm, một bên tiếp tục nói chuyện với khách hàng: “Nếu anh muốn loại tốt thì thực sự cái giá này là rất hợp lý rồi, anh có thể đi khảo giá ở các nơi khác, ai cũng biết sản phẩm của chúng tôi luôn đảm bảo hơn các chỗ khác…”
“Tiên sinh… có cần giúp gì không? Anh muốn mua máy nghe nhạc hay máy tính?” Hướng Cảnh đang đứng ngẩn người nhìn Ngô Khuynh Đình đột nhiên được nhân viên của tiệm tư vấn mua sắm.
“Tôi, tôi…” Hướng Cảnh nghẹn lời, lúc này mới cảm thấy mình đột nhiên tới đây gặp cậu ấy có vẻ không phù hợp lắm. Ngô Khuynh Đình không nhìn cũng biết là không có thời gian cho anh. Hơn nữa, Ngô Khuynh Đình lại là ông chủ, hẳn là muốn giữ mặt mũi trước mặt nhân viên cửa hàng nên sẽ không thể để lộ quan hệ của bọn họ.”Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“Không sao, không sao, đi ngang qua cũng vẫn có thể vào xem thử mà.” Nhân viên nữ giúp khách hàng tư vấn vẫn tỏ ra rất nhiệt tình.
“Được, cứ để tôi xem quanh một chút.” Hướng Cảnh đi vào trong tiệm.
Đây là một cửa hàng diện tích trung bình bán đồ điện tử liên quan đến Macbook (một sản phẩm của tập đoàn Apple), tuy không phô trương như các cửa hiệu khác nhưng vẫn đầy đủ hết các kiểu dáng sản phẩm cùng linh kiện, có thể được coi là khác chuyên nghiệp cùng chính quy.
“Ồ, loại anh chọn đúng là sản phẩm bán chạy nhất quý này của chúng tôi đó…” Nữ nhân viên đã nhanh mắt nhận ra cái laptop khá nhẹ mà anh đựng cùng trong túi quần áo, hâm mộ nói: “Tháng trước ông chủ chúng tôi cũng mang một cái như thế này về dùng. Dùng tốt lắm đúng không ạ? Tôi cũng muốn mua một cái nhưng lại không có tiền.”
“Vâng, dùng rất tốt.” Hướng Cảnh xấu hổ cười. Ông chủ quán mang về không để cho cậu ta mà là mình dùng a.
Lần trước anh sắp phá hỏng cái PC ở nhà Ngô Khuynh Đình, khiến cho Ngô Khuynh Đình không chỉ sửa mà còn phải cài lại toàn bộ máy nữa. Cuối cùng sau đó cậu ấy đưa một cái máy tính mới nguyên cho anh. Lúc trước, khi hai người họ mới quen biết, cái gì cũng không quen. Việc này với người khác có thể coi là chuyện nhỏ, nhưng qua mấy ngày bỏ đi, anh cũng nhận ra rằng ngay từ đầu, thái độ của người này với người kia là vô cùng quan tâm và nhường nhịn.
Ngô Khuynh Đình đang nói chuyện làm ăn trên điện thoại nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy Hướng Cảnh đến cửa hàng của mình. Trên mặt hiện ra đủ loại biểu tình phức tạp, rõ ràng nhất chính là sự vui mừng hớn hở không thể che dấu.”Sao em lại tới đây?”
“Hôm nay muốn mời anh ăn cơm…” Hướng Cảnh cười nói.
“Em tìm được việc rồi?” Ngô Khuynh Đình kinh ngạc đứng dậy từ sau bàn thu ngân.
“Em… Ừ.” Không muốn khiến cậu ấy mất hứng, Hướng Cảnh đành đồng ý.
“Nhưng phải một lúc nữa anh mới đóng cửa hàng được, em có thể chờ anh không?”
“Đương nhiên là được.”
…
Hướng Cảnh ngồi đợi trong cửa hàng khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau khi bầu trời đã tối đen Ngô Khuynh Đình mới chấm dứt việc buôn bán trong tiệm, còn lại vài đơn hàng đã đặt trước hay trao đổi mặc cả mấy câu. Người làm cũng đã về hết chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc này trời đã tối lại chuẩn bị đổ mưa. Ngô Khuynh Đình áy náy đưa Hướng Cảnh ra ngoài, dẫn anh đi ăn cơm. Hỏi anh muốn ăn gì, Hướng Cảnh thuận miệng nói muốn ăn cơm Tây, cho nên Ngô Khuynh Đình mượn xe chở anh đi tới mấy quán ăn lớn mà cậu ta thường hay lui tới, đi một lúc mới nhớ ra mấy chỗ nhà hàng lớn đó phải đặt chỗ trước, thường không còn chỗ trống, lại đi tới mấy chỗ khác nhưng tất cả đều đã có người rồi.
Ngô Khuynh Đình bạo gan đi theo người phục vụ đề nghị có thể giữ trước cho cậu một bàn nào đó không, năm lần bảy lượt đều cam đoan cậu sẽ ăn rất nhanh thôi nhưng cũng không tìm được chỗ. Cuối cùng Hướng Cảnh mở miệng nói hay là ăn ở một hàng ven đường cũng được.
Ngô Khuynh Đình không hề ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, nhưng tất cả những nhà hàng có món ăn hợp khẩu vị đều đã hỏi qua, nếu tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ chẳng có hạt cơm nào vào bụng, nên không thể làm gì miễn cưỡng đưa Hướng Cảnh đi về rồi tùy tiện vào một quán ăn bên đường. Bên ngoài mưa rất to, cho dù vẫn chủ yếu là ở trong xe nhưng đoạn đường đi từ xe đến quán ăn vẫn làm bọn họ ướt nửa người, bộ dáng vô cùng nhếch nhác.
Ngô Khuynh Đình cảm thấy rất mất thể diện, ngay cả một quán cơm cùng ăn với người yêu cũng không làm được, nên chỉ có thể sốt ruột trong mưa đi một đoạn rồi lại dừng, muốn mang người đàn ông ngồi cạnh đi ăn cơm, không cần quá thịnh soạn nhưng hi vọng có thể làm cho người kia vui vẻ ăn một bữa cơm. Song, cậu càng nôn nóng thì lại càng tìm không được.
Lúc về đến nhà cũng đã gần mười giờ đêm, đồ ăn mua ở ngoài cũng đã nguội, hai người sớm đã không còn tâm tình muốn ăn, ngồi trong phòng, bắt đầu thu dọn lại quần áo vì mưa mà ướt nhẹp.
Ngô Khuynh Đình một bên cầm khăn lông khô lau lau tóc mình, một bên căng thẳng nhìn sắc mặt Hướng Cảnh có đang tức giận hay không mà giải thích: “Anh không nghĩ hôm nay tất cả quán ăn lại có nhiều người ăn cơm như vậy… Mà, hơn nữa…” Cũng khó có thể đưa Hướng Cảnh vào nơi mà một lần ăn cũng mất đến mấy vạn đồng như vậy được bởi trên người cậu lúc đó không mang nhiều tiền. Ý nghĩ so sánh với cuộc sống của anh ấy khi còn ở Anh khiến Ngô Khuynh Đình xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
“Hơn nữa là do em không tốt, tự nhiên lại nói muốn ăn cơm cùng anh, khiến anh không có sự chuẩn bị trước.” Hướng Cảnh thực sự là không hề tức giận.
Mùa hè vốn không phải thời gian thích hợp để ăn uống rượu chè, dù không ăn một bữa thì cũng chẳng có vấn đề gì. Đêm nay dù không ăn bữa cơm này nhưng điều làm cho Hướng Cảnh một lần nữa càng hiểu hơn về người mà mình đang có quan hệ.
Ánh mắt nôn nóng của Ngô Khuynh Đình khi đứng ở cửa quán ăn thành khẩn yêu cầu phục vụ một cái bàn khiến anh cảm giác được sự nôn nóng này đều là vì muốn chiều lòng anh, vì vậy anh thật sự “thụ sủng nhược kinh”, hạnh phúc luôn tràn ngập trong lòng từ lúc đó.
Chính xác hơn là những gì dịu dàng, chăm sóc Ngô Khuynh Đình dành cho mình đều đã cảm nhận rõ ràng được rồi.
“Cũng không phải là bọn họ cố ý làm thế.” Ngô Khuynh Đình nhỏ giọng mắng: “Mẹ kiếp.” Hại cậu bêu xấu mặt mình trước người yêu.
“Anh đã mắng người ta nhiều lần rồi, thôi mà, không cần phải nhắc lại chuyện này làm gì. Lại đây… Em giúp anh lau khô tóc.” Hướng Cảnh nhẹ giọng khuyên cậu. Ngô Khuynh Đình đã chán nản lâu như vậy rồi, thực sự là Hướng Cảnh cảm thấy không sao cả nhưng Ngô Khuynh Đình thì ngược lại để ý quá như vậy làm gì. “Ngoan nào, lại đây.”
“Em không tức giận ư?” Ngô Khuynh Đình ngồi trên sàn nhà giật mình một chút, không rõ Hướng Cảnh rốt cuộc có giận không, cuối cùng cũng di chuyển người ngồi xuống dưới chân anh.
Tầm mắt không yên tâm từ mái tóc đen lộn xộn đặt vào khuôn mặt thanh tú của người đàn ông trước mặt, đột nhiên rất muốn hôn anh. Cậu đã từng nếm qua mùi vị của người đàn ông kiêu ngạo kia, chỉ nhấm nháp một chút thôi cũng đủ để khiến cả người cậu khô nóng, khó có thể kìm nén hơi thở tình dục nồng đậm.
Hướng Cảnh vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại hơi dài của Ngô Khuynh Đình, trong lòng vô cùng yên bình. Khi gần gũi, Hướng Cảnh không ngửi thấy mùi khói trên người cậu ấy mà chỉ có một mùi bạc hà thơm mát, anh biết là vì anh. Bởi Hướng Cảnh không thích cậu hút thuốc lá nên cậu ấy cũng bỏ luôn.
Hướng Cảnh biết Ngô Khuynh Đình là kiểu người gì trong xã hội. Có lẽ khi mới gặp, chỉ có thể lưu lại cho người ta ấn tượng về một vẻ đẹp trai anh tuấn bên ngoài, nhưng lại thiếu cảm giác thiện lương. Không học quá cao, khi đi học thì thích gian dối, thích đánh nhau, thích gây sự với người khác, tính tình lại hung hăng.
Nhưng Ngô Khuynh Đình đã vì anh mà cải tà quy chính (ây da, em đã làm thay đổi cuộc đời anh), từng việc từng việc một đều được Hướng Cảnh khắc sâu trong tâm trí. Ví dụ như tối hôm qua có một đám mèo mả gà đồng (bạn bè xấu) gọi điện thoại đến rủ rê cậu ấy ra ngoài ăn thịt nướng nhưng cậu ấy lại từ chối rồi ở nhà cùng anh.Cậu ấy đúng như anh nghĩ: lúc nào cũng muốn làm cho Hướng Cảnh được vui vẻ.
Nhìn đôi mắt mở to với con ngươi đen như mực của cậu ấy vì có điều muốn nói mà nhìn Hướng Cảnh đầy ngây thơ, anh nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng nói một câu: “Khuynh Đình, em thích anh.”
“Thích anh…!” Đôi con ngươi của Ngô Khuynh Đình càng mở to hơn, lộ ra vẻ mặt vô cùng sung sướng.”Thật không?”
“Không được sao?” Hướng Cảnh lau đi một ít nước còn vương lại trên trán cậu ta, thản nhiên nói.
“Được, được mà. Anh rất vui a.” Ngô Khuynh Đình nói chuyện cũng biến thành cà lăm.”Tùy em, tùy em thích bao lâu cũng được.” Tốt nhất vẫn là nên thích đến tận ngày chúng ta xuống mồ đi.
“Có làm phiền anh không?” Hướng Cảnh có chút không yên lòng liền hỏi cậu ta.
Từ khi sinh ra đến giờ, Hướng Cảnh tự thấy bản thân luôn là gánh nặng cho người khác. Khi anh được vài tuổi, mẹ làm người mẫu phải đi diễn liền để anh lại một mình trong phòng thay đồ, bảo anh không được quấy rầy mọi người làm việc. Cho nên, đến xế chiều anh cũng vẫn lủi thủi một góc không khóc không kêu, nhìn lên tạp chí thời trang cùng mấy bức vẽ nguệch ngoạc, đợi mẹ từ đài truyền hình đến đón về nhà.
Bây giờ, khi sống chung với Ngô Khuynh Đình, anh thật sự không muốn lại là gánh nặng nữa nên mới bôn ba khắp nơi tìm việc.
“Đương nhiên là không rồi.” Ngô Khuynh Đình chờ đợi anh ta hồi lâu, hoàn toàn không thể ngờ rằng Hướng Cảnh sẽ nói với mình những lời này.
“Chúng ta sau này sẽ vẫn cùng một chỗ chứ?”
“Đương nhiên là thế rồi. Bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn cùng một chỗ.”
Bên ngoài căn phòng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Ngô Khuynh Đình chớp chớp đôi mắt đẹp vài lần, sau đó đứng dậy dựa sát vào mặt người đàn ông ngồi trên ghế, tình cảm nồng nàn chân thành từ từ hạ môi xuống hôn. Cảnh mưa chưa bao giờ được coi là khung cảnh mĩ lệ, mà cảnh đẹp ở đây chính vẻ mặt vốn điềm tĩnh của người đàn ông vì khát cầu tình yêu mà không ngừng biến hóa đa dạng.
Ngô Khuynh Đình nhẹ nhàng xin lỗi anh: “Tối nay không thể đưa em đến nhà hàng cao cấp dùng bữa, anh xin lỗi, lần sau sẽ không làm em thất vọng như vậy nữa.” Những lời cậu đã hứa sẽ chăm sóc thật tốt người đàn ông trước mặt này đều là nghiêm túc. Dường như là từ khi Hướng Cảnh đồng ý quay trở về và đồng ý trở thành người yêu của cậu, Ngô Khuynh Đình thường hay dùng giọng điệu áy náy, hổ thẹn nói xin lỗi anh.
Nói mình đã làm không tốt, khiến anh thất vọng. Xin anh cho cậu cơ hội, làm cho cậu chắc chắc sẽ làm tốt hơn.(Từ lúc này, anh chính thức bước vào con đường của một trung khuyển công. Chúc mừng! Chúc mừng
) Nhưng kỳ thật cậu đã làm được rất nhiều việc. Chỉ nói đến việc cậu vẫn còn trẻ, còn bồng bột, khó có thể giữ được lời hứa của mình lâu dài, nhưng cậu cũng là một người nói được làm được, đã nói là sẽ chăm sóc người kia cả đời thì sau này, cậu sẽ cố gắng trở thành một chỗ dựa vững chắc cho người đó.
“Em không dễ dàng thất vọng thế đâu.” Hướng Cảnh mỉm cười nói với người đàn ông anh tuấn đang hôn mình.
Cho dù Ngô Khuynh Đình không thể chu toàn lo cho anh cũng không quan trọng, tuy chỉ là một người bình thường làm một công việc nhỏ trong xã hội, nhưng lại khiến Hướng Cảnh cảm thấy như được một người vô hình bảo vệ, mỗi ngày mỗi tháng ôm ấp và chở che cho anh, có thể khiến anh cảm giác được mình không cô đơn lẻ loi và được người khác đặt trong sâu trong trái tim đầy nâng niu, trân trọng.
Vì vậy che chở bảo vệ không chỉ là ngày mưa đưa anh đi khắp nơi tìm quán cơm Tây, mà là vì anh mà nhờ bạn bè dò la công ty nào cần tuyển thiết kế, vì anh đặt mua bản gốc tạp chí thời trang từ nước ngoài dù anh phản đối, cùng anh thức đêm vẽ phác thảo, khi mặt trời lên lại giúp anh mang những bao vật liệu nặng đến lặc lè về nhà…
Việc nào Hướng Cảnh cũng nhớ kỹ. Nhớ kỹ rằng mọi việc Ngô Khuynh Đình làm đều chỉ mong anh vừa ý, hy vọng anh sẽ nở ra nhiều nụ cười vui vẻ hạnh phúc hơn.
Mà tâm trạng Hướng Cảnh của giờ phút này cũng thật sự tốt hơn nhiều so với khi mới từ London rời đi vô cùng trống trải, cảm hứng sáng tác cũng cuồn cuộn không ngừng. Nếu như không có từng chút từng chút một sự quan tâm này, chắc rằng giờ này tinh thần đang sa sút của anh sẽ không hồi phục nhanh chóng như vậy.
“Vậy…” Sau khi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Hướng Cảnh, tay Ngô Khuynh Đình không đứng đắn mà vươn ra thử dò xét điểm nhỏ trên ngực nổi lên dưới lớp áo sơ mi, đồng thời hiện lên ánh mắt đầy mong chờ “Có thể chứ?” mà dù người kia có muốn mở miệng cự tuyệt thì cũng đành chịu thua.
Mẫn cảm nhận ra ánh mắt cầu hoan đầy nóng bỏng của cậu, thân thế vì dính mưa mà ướt nhẹp của Hướng Cảnh nhẹ nhàng lùi lại một chút rồi dịu dàng đồng ý: “Tại sao không thể.”
Một cảm giác đầy yêu thương trào dâng trong trái tim hai người, đêm hôm đó Ngô Khuynh Đình đã tự hứa với lòng mình —— bất luận trước đây đã phóng túng thế nào thì từ nay trở đi sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm đó nữa, mỗi ngày lại càng yêu Hướng Cảnh nhiều hơn.
Trong đêm đó, Hướng Cảnh cũng đã quyết định —— cho dù đoạn đường mà mình phải đi còn dài dằng dặc thì sau này mình sẽ không còn tiếp tục hành trình đơn độc nữa. Cứ như vậy cùng Ngô Khuynh Đình một chỗ sống hạnh phúc chân thành.
Tình triều dâng trào mạng mẽ, hai người quấn quýt trong nụ hôn sâu vô tận đầy nóng bỏng, nước bọt hòa vào nhau tạo nên âm thanh duy nhất trong căn phòng tĩnh lặng.
Ngô Khuynh Đình nâng cằm Hướng Cảnh lên, đầu lưỡi từ từ dò xét đi vào đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở kia, lúc đầu chỉ là khe khẽ liếm lộng khắp nơi bên trong khoang miệng anh, động tác đầy dịu dàng nhưng cũng cố ý kích động tình dục ở đối phương.
Đợi đến lúc cả người Hướng Cảnh nóng bừng bừng lên, phân thân cũng bị kích thích đến run rẩy đứng lên, Ngô Khuynh Đình mới cuốn lấy đầu lưỡi Hướng Cảnh rồi dùng sức mút vào.
Khóe miệng Hướng Cảnh nhẹ rơi xuống một sợi chỉ bạc, vì bị Ngô Khuynh Đình hôn đến thất điên bất đảo mà dính đầy thóa dịch (nước miếng) lấp lánh, “Ô…” Từ trong cổ họng nghẹn ngào ngân dài một tiếng. Trong đầu là một mảnh trắng mịt mờ, chỉ không ngừng thoáng hiện lên bầu trời đang mưa lúc nãy, hình dáng đầy dịu dàng của Ngô Khuynh Đình chạy khắp nơi trong mưa vì anh.
“Sau này, ” Ngô Khuynh Đình xúc động hôn lấy cái cằm bóng loáng của người trong lòng, nhẹ nhàng hứa với anh, “Sau này nhất định sẽ không để em thất vọng, tin tưởng anh.”
Sinh lực của Hướng Cảnh dường như đã bị cái hôn sâu vừa rồi hút đi mất một nửa, cúi người ngồi phịch trong vòng tay của Ngô Khuynh Đình đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt anh, vô lực trả lời: “Em tin.” Căn bản là anh không thất vọng, chỉ do Ngô Khuynh Đình quá quan tâm đến việc nhỏ như thế thôi.
“Thật sự?” Ngô Khuynh Đình dùng tay sờ sờ mò mò vào trong áo sơ mi ẩm ướt của anh, dùng thủ pháp cực kỳ quyến rũ nhưng cũng không lỗ mãng vuốt ve một hồi tiểu phúc trơn nhẵn đã đứng lên của người đàn ông, sau đó hướng lên trên, lướt qua xương sườn gầy đến đáng thương của người kia, vuốt ve tới khuôn ngặc bằng phẳng ở trên.”Hướng Cảnh thích nhất là dỗ dành tiểu hài tử như anh.”
“Nào có… Đừng… đầu v*… hà hà…” Hướng Cảnh cố sức thở gấp.
“Ngoại trừ lúc này.” Ngô Khuynh Đình chỉ tốn ít sức đã nắm được thủ du nhỏ nhỏ trước ngực người đàn ông kia, xoa nắn vuốt ve, “lúc bị anh khi dễ …”
Ánh mắt nóng bỏng của Ngô Khuynh Đình lưu luyến đặt tại dáng vẻ lả lướt của anh, quần áo ướt dính vào người vô tình làm lộ ra từng đường nét mê hồn của cơ thể, Ngô Khuynh Đình bắt đầu liên tưởng thân thể trắng nõn đầy gợi cảm kia với một chú cá đang tung tăng bơi lội dưới ánh trăng bằng bạc trên cao nơi biển sâu, nuốt nuốt nước bọt cảm thán: “Em thật vô cùng xinh đẹp.”
“Ô…” Thị giác cùng xúc giác đồng thời bị tấn công, cơ thể Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình vuốt ve đến run rẩy mềm nhũn ra. Đôi mắt giống như cơn mưa bên ngoài đựng đầy nước mắt. Đôi bờ môi màu anh đào cũng bắt đầu run rẩy, vì phải đè nén âm thanh của mình mà há mồm thở hổn hển.
Nhưng Ngô Khuynh Đình lại khiến anh bị tình dục áp chế đến mười phần, dục vọng cũng bành trướng đến khó chịu muốn giải tỏa.”đầu v* của em hình như to lên rồi này.” Ngô Khuynh Đình đùa giỡn khiến anh vô cùng xấu hổ, “Nghe nói mỗi ngày vuốt ve chúng sẽ trở nên lớn hơn.”
“Ô… Khuynh Đình…” Hai bên vú của Hướng Cảnh bị hai bàn to Ngô Khuynh Đình xoa nắn sưng đỏ lên, nổi bật lên sắc đỏ tươi đầy phiếm tình.
“Thoải mái sao? Bị anh chơi đùa như vậy…”
“Um…” Hướng Cảnh khẽ thở ra đầy hưởng thụ. Mỗi lần nụ hoa bị Ngô Khuynh Đình đùa bỡn, thân thể cũng nhận được nhiều khoái cảm hơn trước, sưng đến mức đến Hướng Cảnh cũng thực sự nghi ngờ liệu càng bị Ngô Khuynh Đình vuốt ve nhiều thì chúng sẽ càng trở nên to hơn.(OMG, thế mà đã bị lừa. Thế này này thì sau này chịu “khi dễ” còn dài dài anh ơi) Nhưng rõ ràng là đàn ông, không thể giống phụ nữ được. Cho nên cảm giác này chỉ là do hai người trầm luân (rơi vào) trong tình dục ngọt ngào sung sướng đến ngu ngốc mới nói mấy lời tán tỉnh ngớ ngẩn thôi. (Love is blind. Thank God, I’m still not blind yet J)
“… Nhưng quần áo trên người em rất ẩm, ướt sũng như vậy mặc có chút không thoải mái… Khuynh Đình giúp em cởi toàn bộ ra đi…”
Lời nói ngọt ngào đầy khiêu khích vừa ra khỏi miệng đã khiến Ngô Khuynh Đình càng phát nhiệt cùng với đó hạ thân bị những câu nói này khiêu khích mà cũng kịch liệt run run vài lần. Dục vọng kẹp chặt giữa hai chân vì vô phương kiềm chế tình cảm mãnh liệt tích tụ bấy lâu nay mà hoàn toàn cương.
Khi ngọn lửa tình dục hạ bớt một chút, Ngô Khuynh Đình ôm lấy cơ thể gầy nhỏ của Hướng Cảnh, cất tiếng khàn khàn đầy sủng nịnh dỗ dành anh: “Nếu không thoải mái, anh đưa em ra phòng tắm tẩy rửa.”