Chuyện Tình Dưới Nhành Cây Tầm Gửi

“Molly”, Bridget thở dài bực bội, “mẹ nhớ là mẹ đã bảo con mặc cái quần jean xanh kia mà”.

“Nhưng cái quần trắng với đường sọc bên hông trông mát dịu hơn”. Molly lí luận, nó bĩu môi với vẻ chống đối.

“Con làm người lớn nhanh nhỉ”.

“Con cứ nói thế đấy”.

“Đừng cãi lại nữa. Màu xanh cỏ thì trông chẳng mát gì đâu. Vào phòng thay ngay đi trước khi chú Jim tới đây”, nàng ra lệnh.

“Kìa, mẹ!”. Nó càu nhàu đáp lại. Molly sắp sửa ra khỏi nhà bếp, nhưng rồi nó dừng lại. “Tại sao chú Jim lại đưa chúng ta đi dã ngoại?”.

“Vì chú mời chúng ta đi với chú”. Bridget cho thêm mấy cái muỗng nĩa vào trong giỏ.

“Phải, nhưng gần đây chú ấy đã mời nhiều lần mà mẹ đâu có đi. Sao lần này mẹ lại quyết định đi với chú ấy?”.

“Vì chú Jim sắp đi xa”, nàng giải thích. “Chú ấy mới có một chỗ làm ở trường học cũ”.

“Con tưởng chú ấy đang dạy ở trường Kỹ thuật”, Molly cau mày.

“Đúng thế, nhưng chú ấy đã thuyết phục họ ngưng hợp đồng để chú ấy có thể nhận công việc mới này. Thực ra, chú ấy đã chuyển đi rồi. Buổi dã ngoại hôm nay xem như một bữa tiệc chia tay đối với chú”.

“Con tưởng chúng ta đi dã ngoại hôm nay là vì ngày lễ Lao động chứ”.

“Chà, con thật rắc rối. Thôi được, Molly, như vậy là đủ rồi nhé”, Bridget vừa nói vừa nhìn con gái mình cảnh cáo. “Nếu muốn thì con có thể ngồi nói cho đến khi chú Jim tới, nhưng con cũng phải thay cái quần ấy thì chúng ta mới đi được”.

Molly nhìn lại bằng một ánh mắt giận dữ rồi vùng vằng đi ra khỏi phòng. Cái cười nửa miệng trên đôi môi cong của Bridget không kéo dài được lâu khi nàng nghĩ tới buổi đi chơi dã ngoại sắp tới chiều nay. Ý nghĩ trước tiên của nàng là từ chối khi nàng được biết Jonas cũng được mời. Hai người đàn ông này đã không hòa thuận với nhau tại bữa tiệc của Bob và Evelyn từ hồi tháng tư, ít ra là thế.

Nhưng Jonas là bạn cũ của nhiều người khác, cho nên họ không thể không mời chàng. Hơn nữa, đi chơi với chàng trong một dịp hẹn hò hoặc gặp chàng dưới phố hay trong cửa tiệm của nàng là một việc, còn gặp chàng trong một cuộc họp mặt thân mật như buổi dã ngoại này lại là một việc khác. Và nàng cũng không muốn làm cho rắc rối vì một chuyện không đâu - sự kình địch giữa Jim và Jonas đã hết rồi, theo như nàng biết - cho nên nàng đã quyết định đi dự.

Còn có một lý do khác cho sự nhận lời của nàng. Suốt cả mùa hè này - thực ra nhiều nhất là từ khi Jonas trở về - nàng cứ luôn từ chối đi chơi với Jim. Có vẻ thật không đúng để nhận lời mời của anh ta trong khi người mà nàng thầm muốn ở bên cạnh lại là Jonas.

Bridget biết là Jim đã thắc mắc vì sự từ chối đột ngột của nàng, nhưng nàng không thể giải thích lý do với anh ta. Nàng không thể giải thích lý do của mình cho bất cứ ai. Nhưng lần này Jim sắp đi xa và nàng không muốn từ chối lời mời cuối cùng của anh ta lần nữa.

Bridget đã không còn lừa dối mình về chuyện Jonas nữa. Sự xa cách mười năm đã không kết thúc tình yêu của nàng đối với chàng nhưng có vẻ như khôn ngoan nhất là nên hành động thật từ tốn kể từ đây. Có rất nhiều câu hỏi phải được đặt ra với nhau - khi đã có thể làm như thế và đối diện với những câu trả lời chân thật rồi mỗi người trong họ có thể cũng sẽ thấy khó tin tưởng lẫn nhau như cách mà họ đã tin ngày trước.

Một chiếc xe chạy vào cổng và tiếng còi vang lên. “Molly!”, Bridget gọi. “Chú Jim đến rồi. Con đã xong chưa?”.

“Con ra đây?!

Những chiếc lá đỏ tươi của cây thù du như thắp lửa bên lề đường. Những chùm hạt màu đất sét hình nón chĩa thẳng lên bầu trời vàng óng. Những ngọn đồi và sườn núi bắt đầu khoác lên mình chiếc áo mùa thu nhiều màu, nổi bật nhất là màu đỏ của cây thích.

Con đường chạy xe đến Brookfield phong cảnh thật đẹp. Màu trắng của ngọn tháp nhà thờ sáng ngời giữa nền màu đỏ và vàng nhàn nhạt của một sườn đồi đằng xa. Đi càng đến gần công viên Allis State, Bridget càng thấy trầm tĩnh hơn, nàng mải mê chiêm ngưỡng cảnh quan đầy màu sắc. Jim làm ra vẻ không chú ý đến sự im lặng của nàng vì anh ta mải nghe câu chuyện thao thao bất tuyệt của Molly từ nơi ghế sau.


Jim cho xe chậm lại khi họ vào Brookfield nhỏ bé với một dãy những ngôi nhà cổ, được trùng tu lại thật xinh xắn. Bridget lại trở nên căng thẳng khi Molly nôn nao chồm về phía trước.

“Chúng ta sẽ đi qua chiếc cầu nổi này thực ư?”.

“Sẽ đi qua, trừ khi cháu muốn ra ngoài rồi bơi qua hồ Colt”, Jim trêu chọc.

Họ vòng qua một khúc quanh và chiếc cầu nổi nằm ở dưới cùng của con dốc nhỏ. Được đỡ bằng những thùng tròn, chiếc cầu tạo một lối đi qua cái hồ hẹp.

“Trước nay mình chưa từng đi qua chiếc cầu như thế này đây”. Molly thích thú reo lên.

“Đừng có nhốn nháo kẻo rồi chúng ta bị lật nhào đấy”, Jim cười nói.

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm qua các tấm ván buộc trên những thùng tròn. Chiếc cầu chịu sức nặng, chìm xuống một chút, để cho nước lùa trên các tấm ván. Bánh xe gây ra một tiếng lép bép êm dịu trong lúc Jim cho xe chầm chậm chạy qua.

Trên đỉnh ngọn đồi bên kia hồ nước là chòi canh lửa trong công viên Allis State. Họ là một trong số những người đầu tiên đến dự tiệc trong khu dã ngoại, nhưng chẳng bao lâu những người còn lại cũng kéo đến. Bridget chuẩn bị sẵn sàng để đón chiếc xe có ngăn chở hàng của Jonas chạy tới. Mọi người đều đã đến cả nhưng vẫn không thấy tăm hơi của chàng.

“Jonas đâu?”, Evelyn cau mày nhìn quanh. “Anh ấy chưa đến à?”.

“Chưa thấy anh ấy”, một người nào đó trả lời.

“Bob ơi, anh bảo với anh ấy rồi chứ, phải không?”. Evelyn quay sang chồng mình. “Anh ấy đang đến, phải không?”.

Bob nhún vai. “Anh đã bảo với Jonas rồi, khi gặp anh ấy dưới phố hôm trước”.

“Không biết mình có nên chờ anh ấy không”, Evelyn nói bâng quơ.

“Con đói lắm rồi, mẹ”, con bé nhỏ nhất của nàng kêu ca.

“Bây giờ mình hãy bày mâm cho bọn trẻ đi đã”, Mary Chapman đề nghị. “Nếu sau đó Jonas vẫn không đến thì tôi nghĩ mình cứ việc ăn”.

“Chúng ta có thể để lại cho Jonas một ít”, Evelyn đồng tình.

Họ gọi lũ trẻ con, Molly chạy đâm sầm lại chỗ Bridget. “Chúng con phải ăn với lũ nhóc à?”.

Bridget nhìn đứa con gái của Chapman quanh quẩn bên con gái mình. Cả hai đều đã học lớp năm và rõ ràng là chúng đã lớn không thể cho ngồi chung với đám trẻ con được.

“Bây giờ con và Patty dọn bàn cho mình đi, nhưng mẹ nghĩ cũng đúng nếu chúng con có thể tìm được một chỗ ngồi ăn xa đám trẻ nhỏ kia”. Nàng chận những lời rối rít cám ơn của hai đứa lại bằng một câu: “Hãy hỏi ý mẹ của Patty trước đã. Bà ấy có thể muốn con bà chờ Tommy”.

“Để chúng con hỏi”, Molly hứa rồi lao đi. Một lát sau Bridget thấy hai đứa nó chuồn ra một bàn tiệc dã ngoại khác bên dưới bóng cây, cách xa các bàn kia. Khi tất cả trẻ con đều đã có đĩa thức ăn và ngồi vào bàn, vẫn không có dấu hiệu gì của Jonas, và những người lớn đã bắt đầu ngồi ăn.

Một giờ sau tất cả đều ngồi vào quanh bàn, các món ăn chính đã được dùng xong. Một tiếng cửa xe đóng sầm. Bridget không cần nhìn quanh để xem là ai. Nàng đã đoán đó là Jonas trước khi tiếng chào đầu tiên cất lên.

“Chúng tôi đã bắt đầu hết tin ở cậu rồi đấy, Jonas. Cậu làm sao vậy?”.


Chàng bước tới bàn ăn. “Xin lỗi, tôi đến trễ”.

“Chúng tôi có để lại một ít thức ăn cho anh đấy”, Evelyn mỉm cười.

“Cám ơn”. Jonas có vẻ mệt mỏi.

Bridget không thể không nhận thấy cái bề ngoài xốc xếch của chàng. Chiếc áo vải in và chiếc quần kaki của chàng trông như được mặc để ngủ. Mái tóc thì giống như được chải bằng mấy ngón tay. Sắc mặt chàng có vẻ hốc hác, tối sầm vì bộ râu chơm chởm mọc dài. Có những đường hằn phờ phạc xung quanh miệng chàng.

“Trông bộ dạng của cậu, chắc chắn là đêm qua cậu đã tiệc tùng quậy phá dữ lắm”, Bob nói đùa.

“Tiệc tùng gì đâu”, Jonas đáp lại và chuồi hai cái cẳng dài của mình vào dưới bàn, rồi ngồi xuống với vẻ đuối mệt thấy rõ. “Một ca hộ sản”.

“Ai sanh thế?”, Mary Chapman hỏi.

“Không phải người ở gần đây”. Chàng lắc đầu. “Một đôi vợ chồng trẻ từ Massachusetts đến để nghỉ lễ cuối tuần tại hồ Chamberlain. Cô ta chuyển dạ lúc một giờ sáng. Tôi được gọi tới bệnh viện. Hợp đồng tạm mà. Họ bị thiếu người và giám đốc bệnh viện đã gọi tôi tới”.

“À ra thế”, Bob nói. “Cậu là chàng trai tốt đấy, Jonas”.

“Cô ta sinh thế nào?”, Evelyn hỏi. “Con trai hay con gái?”.

“Con gái”. Chàng cố gắng nở một nụ cười. Chàng nhìn Bob. “Bạn còn tí bia nào không?”.

“Tôi nghĩ còn hai lon ở trong thùng lạnh ấy”. Bob nháy mắt.

“Cậu muốn ăn gì?”, Evelyn hỏi. “Chúng tôi có...”.

“Cho tôi hai cái bánh mì kẹp xúc xích. Vậy là tốt rồi”.

Cái nhìn của chàng hướng về Bridget, rồi lướt qua Jim đang ngồi bên cạnh nàng, nhưng không có phản ứng nào bộc lộ, ngoại trừ sự nhẫn nhịn. Bob đặt một lon bia trước mặt chàng, và Evelyn chuyển tới cho chàng vài ổ bánh mì kẹp xúc xích với khoai tây rán. Câu chuyện lại bắt đầu râm ran.

Jonas đã ăn xong ổ bánh kẹp xúc xích và vừa lấy ổ thứ hai thì bỗng nghe vang lên một tiếng nhạc chuông điện thoại, phát ra từ bãi đậu xe. Chàng hít một hơi sâu và đặt ổ bánh mì xuống cái đĩa giấy.

“Xin lỗi”, chàng nói và mệt mỏi đứng dậy, bước ngang qua cái ghế dài.

Jonas đi về phía chiếc xe mình trong lúc tiếng nhạc chuông vang lên một lần thứ hai. Bridget kín đáo nhìn theo chàng, trong lòng quặn đau trước sự sa sút sinh lực, thứ sinh lực mà nàng luôn thấy ở chàng. Cánh cửa xe để mở, chàng ngồi gác chân một bên trên chiếc ghế tài xế. Một giây đồng hồ sau đó, Bridget thấy chàng mở cái điện thoại và chăm chú lắng nghe ai đó đang nói.

“Thôi, hãy dọn sạch cái đám hỗ lốn này đi”, Connie vừa nói vừa xăn tay áo lên.

“Để chúng tôi tránh đường cho chị làm”, Bob cười.


“Các anh phải giúp một tay chứ”, Evelyn bảo anh ta.

“Được rồi”, chàng nhận lời, toét miệng cười và cùng những bạn bè của mình lăn vào làm việc đáng làm, không bất lịch sự để cho các phụ nữ phải một mình đảm trách công việc nhọc nhằn này.

Vài phút sau, Jonas trở lại, chà tay trước trán một cách mỏi mệt. Cái đĩa thức ăn của chàng còn được chừa lại trên bàn, nhưng chàng không trở về nơi ấy, mà chỉ đi tới chỗ những người đàn ông đang tụ tập và tựa vai vào một thân cây cách đó vài mét, một số những người này vẫn còn tỏ ra hờ hững.

“Bridget”, Evelyn khẽ nói, mắt nhìn Jonas với vẻ lo âu, “sao cô không đem cái đĩa ấy lại cho anh ta? Có vẻ như anh ta chưa có được một bữa ăn đàng hoàng ngày hôm nay”.

Bridget tán thành, nhưng nàng không muốn là người duy nhất quan tâm tới chàng. Nàng lưỡng lự một giây, nhưng không tìm ra được lý do thỏa đáng để mà từ chối. Sau cùng, nàng gật đầu và cầm lấy cái đĩa, bình thản đi tới chỗ chàng đứng.

“Jonas”, nàng khẽ gọi tên chàng, và chàng quay lại. Đôi mắt xanh đục của chàng nhìn nàng, nhưng cái nhìn của chàng không tập trung lắm. Có vẻ như chàng đang nhìn xuyên qua người nàng. Nàng đưa cái đĩa, “Anh ăn chưa xong mà”.

Chàng nhìn cái đĩa rồi quay đi. “Anh không thấy đói”.

“Em công nhận là bây giờ nó không còn hấp dẫn cho lắm. Thịt đã nguội rồi, nhưng anh thực sự cần ăn một chút gì đi”, Bridget khẩn khoản với một giọng bình thản.

“Có lẽ”, chàng đồng ý một cách hờ hững và đưa bàn tay xoa lên mớ râu chơm chởm trên má và cằm của mình. “Anh quên cạo râu”, chàng nói vô cảm.

“Anh cũng quên cả ăn nữa. Chịu khó đi, Jonas”. Nàng đưa cái đĩa cho chàng.

Chàng ngước mắt lên nhìn nàng, dừng lại một giây, rồi nhìn vào trong đĩa. Đứng thẳng dậy khỏi cái cây, chàng đỡ lấy cái đĩa trên tay nàng. Bridget đứng chờ, sợ lúc nàng quay lưng đi thì chàng sẽ bỏ nó xuống hoặc là ném vào thùng rác gần đấy. Chàng nhìn ổ bánh kẹp, rồi bỗng nhiên ấn mạnh cái đĩa trở vào tay nàng.

“Jonas...”, Bridget phản đối.

“Đứa bé đã chết rồi”, chàng nói với một giọng khàn khàn, tức tối.

“Trời ơi”, nàng hít vào một hơi nhanh.

“Nó bị đẻ non, chỉ nặng hơn một ký”, chàng giải thích ngắn gọn. “Bọn anh đã làm hết sức mình. Bệnh viện ấy không có một phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, và cũng không đủ thời gian để chở người mẹ bằng máy bay tới một bệnh viện khác có cái phòng ấy. Không thể cứu được đứa bé”.

Bridget có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của chàng, cái cảm giác thất bại trong khi có thể làm được một điều gì đó. Nàng rất mong muốn an ủi cho chàng.

“Jonas, em biết chắc là anh đã cố gắng làm hết khả năng mình rồi”. Câu nói sáo rỗng tự nhiên thốt ra từ cửa miệng nàng.

“Phải”. Chàng nhếch mép trong khi tiếp tục nhìn vào khoảng không. “Nhưng như thế là chưa đủ, phải không?”, chàng lẩm nhẩm một cách văn vẻ. Hít một hơi dài, chàng nhắm mắt lại một lát. Khi chàng mở mắt ra, cái nhìn như có lửa của chàng chiếu thẳng vào nàng. “Lẽ ra tôi nên nói với một người khác kia. Không biết làm sao tôi lại chọn cô. Cô có quan tâm đâu”.

“Anh nói gì?”, những lời chàng nói như một cái tát nặng đối với nàng, và nỗi đau càng thêm nhói buốt khi chàng quay gót bỏ đi. Nàng đưa mấy ngón tay chạm vào khuỷu tay chàng để giữ chàng lại.

“Không phải thế đâu, Jonas”. Nàng khăng khăng cãi. “Em có quan tâm chứ”.

Chàng nhìn kỹ vào gương mặt ngước lên của nàng. “Phải. Nhưng không phải theo cái cách mà tôi nghĩ. Xin lỗi”. Và chàng thoát đi khỏi cái nắm tay yếu ớt của nàng.

Bridget nhìn theo chàng hòa nhập vào những người bạn và thấy chàng từ chối một lon bia khác Bob đưa mời. Một sự nghèn nghẹn nơi cổ họng khi nàng trở lại bàn ăn. Nàng nuốt vội cục nghẹn trước cái nhìn cau mày của Evelyn.

“Anh ấy không ăn à?”.

Bridget lắc đầu. “Anh ấy nói anh ấy không đói, tôi chẳng làm sao thuyết phục anh ấy ăn được”. Nàng nghĩ rằng Jonas không muốn làm mất vui bữa tiệc bằng lời giải thích cho cái tâm trạng ủ rũ của chàng. Vì vậy, nàng không nên nói gì về cái chết của đứa bé.

Bridget phụ giúp với các phụ nữ khác dọn dẹp phần còn lại, nhưng mắt nàng vẫn không ngớt nhìn về phía Jonas. Chàng trông hết sức đuối mệt, nhưng không ngồi xuống, mà cứ đứng hoặc đi loanh quanh. Bridget biết chắc rằng chàng làm như thế không phải vì sự bứt rứt, mà vì e ngại rằng sự nghỉ ngơi sẽ khiến cho chàng thiếp ngủ. Bằng trực giác, nàng biết rằng Jonas đang không cho phép mình được nghỉ ngơi.


Nàng cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải đi gặp Jonas lần nữa, thuyết phục chàng hãy đi về và tìm một giấc ngủ mà chàng đang rất cần. Nàng hiểu tâm trạng u ám của chàng, nhưng chàng sẽ thấy khổ sở hơn nếu lại đi trút cơn giận lên nàng một lần nữa. Có lẽ tốt nhất là nên giữ một khoảng cách với chàng.

Khi các bàn tiệc đã dọn sạch và các giỏ đồ được mang trở ra xe, thì những người phụ nữ mới hòa nhập vào với những người đàn ông. Dường như Jonas biết đích xác thời điểm Bridget đi về phía chàng. Khi nàng đi đến gần thì Jonas liền tách ra khỏi họ để đi bộ loanh quanh không mục đích. Một cách vô ý thức, Bridget bước chậm để xem là chàng đi đâu, và nàng dừng lại khi nhìn thấy chàng đi về phía gốc cây nơi có Molly đang ngồi cùng với Patty Chapman. Chúng đang dò xem danh mục các bài hát trên máy iPod của Patty. Mải mê với cuộc trò chuyện vui vẻ, chúng nó không nhìn thấy hoặc nghe thấy sự đến gần của chàng. Chàng không nói gì với mấy đứa con gái, mà lại quay đi một lần nữa.

Bridget bỗng nhiên nghĩ ra một tên gọi cho thái độ của chàng và nàng biết là mình đang chứng kiến một điều gì: chàng đang bị sốc. Tất cả mọi cảm giác của nàng đều hòa nhịp với chàng, và nàng đi gần đến chàng hơn. Jonas dừng lại, cái nhìn của chàng hướng nhanh về nơi Bridget đang đứng. Một chiếc mặt nạ rắn rỏi tức thời khoác lên cho chàng những nét cộc cằn, che khuất những xúc cảm vừa mới bộc lộ cách đây chỉ vài giây. Nàng chưa hề nhìn thấy chàng trong một trạng thái như thế nên chẳng biết là phải làm gì.

Hãy ở lại với chàng, trái tim nàng thì thầm. Đó là tất cả những gì mà nàng có thể làm.

Cái nhìn bối rối của chàng hướng về đám bạn bè dã ngoại, và Bridget cũng làm theo như thế. Có vẻ như chẳng ai để ý là họ đang đứng cùng nhau hoặc thậm chí chẳng nhìn về phía họ nữa.

“Mình đi dạo đi”, Jonas đề nghị.

“Vâng”, Bridget đồng ý. về phần mình, nàng cũng muốn cho cuộc nói chuyện của họ được riêng tư, không để ai nghe.

Họ cùng vòng lại và đi ra xa những người khác. Rời màn hình iPod ngước lên, Molly nhìn theo họ, mắt nó mở tròn và ngơ ngác. Một lớp lá mỏng rải thảm trên vùng cỏ dưới chân họ, tạo nên một âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.

Chàng hít một hơi dài, và động tác này có vẻ như làm lộ rõ thêm những lằn nếp mệt mỏi, căng thẳng quanh miệng và mắt chàng. Bridget chẳng thấy gì khác ngoài cảm giác thương xót. Thời gian càng kéo dài, họ càng thấy căng thẳng thần kinh hơn.

Sau cùng, Jonas nói, “Chúng ta cần nói chuyện”.

“Jonas, em biết anh vừa mới trải qua một sự kiện gây sốc, nhưng.”. Bridget ngập ngừng. “Bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất để nói chuyện. Có lẽ là lúc khác”.

“Lúc khác? Bridget, hãy để anh kể em nghe một chuyện. Không phải bao giờ cũng có cái lúc khác đâu. Đôi vợ chồng trẻ ấy...”. Chàng hít vào một hơi mạnh và một dòng nước mắt chảy dài trên gò má chàng. “Nhân viên công tác xã hội lập hồ sơ về trường hợp của họ vô tình bảo họ là họ có thể cố gắng một lần nữa. Làm như là họ đã không bị mất một đứa con đầu lòng. Làm như họ không được có thời gian để đau buồn. Làm như cái gì cũng có thể quên, nếu mình muốn quên”.

“Ồ, Jonas”. Nàng rất đau lòng nhưng nàng không thể nói cho chàng biết điều đó. “Anh cần phải về nhà, nằm nghỉ và có thời gian thư thả. Những gì đã xảy ra đâu phải là lỗi của anh”.

“Không. Nhưng nhìn đôi vợ chồng trẻ ấy ôm nhau khóc khiến anh nhận ra một điều”.

Nàng cố giữ bình tĩnh phần mình. “Anh nói tiếp đi”.

Chàng thở một hơi sâu. “Đó là... tình yêu là điều có thật. Họ đã có nhau. Họ không để mất nhau, Bridget. Em có biết là anh đang nói gì không?:”

“Không”, nàng thì thầm.

Chàng đưa hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy hai vai nàng. Sự tiếp xúc của hai bàn tay chàng khiến cho Bridget cảm nhận một cách đột ngột và chính xác về chàng. Quả tim đập nhanh của chàng đã làm lu mờ đi tất cả mọi lí lẽ bảo nàng không nên đáp lại. Nàng đứng yên không kháng cự trong cái ôm nhẹ của chàng.

“Em hãy để cho anh ôm em chặt hơn, Bridget”, Jonas nói tiếp, cái nhìn sầm tối của chàng lướt qua trên gương mặt ngước lên của nàng. “Anh rất cám ơn điều này. Em biết là anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Không bỏ cuộc một cách dễ dàng đâu. Anh vẫn cần và vẫn yêu em. Có thể là nhiều thứ đã thay đổi, nhưng điều ấy thì không. Có những cái ta không thể nào quên được”.

Đầu chàng cúi xuống để nhẹ nhàng tìm đôi môi nàng, mà không tìm gì khác. Chàng âu yếm kéo nhẹ Bridget vào trong vòng tay của mình. Tất cả những gì mà nàng muốn làm là được ở bên với chàng chỉ một đêm trong một căn phòng nào đó, hết lời an ủi chàng, để cho nỗi đau khổ mà cả hai từng nếm trải tan biến dần đi cho đến khi mặt trời lại mọc. Nếu thời gian có thể dừng lại thì Bridget bằng lòng để cho đêm ấy dài mãi đến vô tận.

Khi chàng ngẩng đầu lên thì hơi ấm nồng nàn của nụ hôn bay mất. Bridget cảm thấy lành lạnh. Trạng thái xúc động lạ lùng mà họ đã rơi vào sẽ tiêu tan đi khi chàng tỉnh táo lại. Nàng bắt lý trí mình phải chiến thắng con tim.

“Em nghĩ rằng những gì xảy ra ở bệnh viện ấy...”, nàng buột miệng nói mà không biết nên tiếp tục như thế nào. “Chuyện ấy đã tác động trên anh, nhưng...”

Chàng hít vào một hơi sâu và buông nàng ra. “Xin lỗi. Anh có thô bạo với em quá không? Có bị xúc động nhiều quá không? Một người nào đó sẽ bảo anh là làm thế không nên”.

Ai sẽ bảo thế với chàng? “Jonas, anh đang bị sốc”, nàng buột miệng. “Anh mệt mỏi quá nên không nghĩ đúng được. Em không thể trả lời những gì anh nói... không nên trả lời”.

Chàng nhìn chằm chặp nàng một hồi lâu rồi liếc vào đồng hồ. “Xin lỗi” - giọng chàng trở nên xa cách và lạnh lùng - “Anh phải trở lại bệnh viện lúc bốn giờ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui