Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ
BUỔI CHIỀU
"Reng reng reng..."
Oa! Không phải chứ? Tiết tự học sao đến nhanh thế? Thế có nghĩa là mình phải đi sang Ban Kịch nghệ để tập kịch? Thấy Nguyên Dạ với cái mặt đáng sợ đó? Cứu mạng...
"Đồ ngốc! Cậu ngồi đây nhăn mặt nhíu mày làm gì thế?" A Mộc đáng ghét này, không hiểu được người ta chút nào cả, tôi đang phiền muốn chết, cậu ấy còn đá vào tôi, hình như là cậu ấy thành thói quen rồi.
"Làm gì vậy? A Mộc, sao lại đá tớ?"
"Cậu không nghe tiếng chuông báo tiết tự học hay sao? Tập kịch ở Ban Kịch nghệ sắp bắt đầu rồi kìa, đi mau đi! Còn ngồi thơ thẩn cái gì nữa? Đừng làm tớ phải mất mặt!"
"Hả? A Mộc, tớ đến trễ thì làm gì mà cậu mất mặt? Đâu phải cậu đến trễ đâu?"
"Đồ ngốc!" A Mộc lại gõ lên đầu tôi. Gần đây, không biết tại sao những người xung quanh thích gõ lên đầu tôi như vậy? Người ta đã đủ ngốc rồi, bây giờ lại còn bị tổn thương tế bào não nữa, mấy người này thật chẳng có lương tâm.
"Bây giờ cả trường này đều biết tớ là người quản lý của cậu. Cậu mất mặt thì cũng chính là làm tớ mất mặt, biết không?" A Mộc nói.
"Thế thì cậu đừng làm người quản lý cho tớ nữa. Chẳng biết việc làm của cậu có gì hay không?" Tôi trề môi.
"Dương Hạ Chí, A Mộc tôi là bạn tốt của cậu nên mới giúp đỡ cậu. Bây giờ cậu đã là minh tinh rồi, sau này có thể làm đại minh tinh nữa, bên cạnh không có người quản lý làm sao được? Cái gì cậu cũng không biết, chả trách thành tích lại kém thế?"
Hả? Đại minh tinh? Hơ... Sao A Mộc lại trở nên thành thật thế nhỉ? Cả đời tôi cũng chẳng thể trở thành cái đai minh tinh gì đó, cả đời cũng chắc chỉ là người nhắc vở...
A Mộc vẫn nghiêm túc nói tiếp: "Còn nữa! Cần phải tập luyện nghiêm túc, không được lười biếng, nếu không thì không tha cho cậu đâu!" Nói xong, A Mộc lại đá vào tôi, không biết cái đá này là lần thứ bao nhiêu rồi. Thật thê thảm cho tôi quá! Ở đây thì bị A Mộc, bên kia thì bị Nguyên Dạ ăn hiếp...
Hết cách, tôi đành cúi đầu thở dài lê bước đến khu cấp 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...