Chuyện Tình Đam Mỹ


Vương Nhất Bác đang định đi lên lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát phát ra từ một căn phòng ở tầng hai, giọng hát có âm điệu hơi cao, không phải là loại giọng hát thích hợp vang lên vào ban đêm.


Hắn ngay lập tức khựng lại, người phụ nữ ngồi trên sô pha bên cạnh hắn cũng nhìn sang nói: “Chiến Chiến còn chưa ngủ sao?”

“Vẫn chưa, hôm nay cậu ấy dậy rất muộn.

” Chị Lý từ trong bếp bưng ra một bát tổ yến, đặt lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, bát sứ trắng phát ra tiếng va chạm nhẹ.


Người phụ nữ cũng không nói gì thêm nữa mà xoay người ăn yến sào.


Ngược lại, Vương Nhất Bác sau một hồi suy nghĩ thì cũng không trực tiếp đi lên lầu mà quay trở lại ga ra, mở cốp xe, cầm lấy một túi giấy ở phía bên phải rồi đi vào nhà, sau đó bước lên cầu thang đi lên tầng hai.


Càng đến gần căn phòng đó, tiếng hát bên trong càng rõ ràng, Vương Nhất Bác cũng không biết đó là bài gì, khả năng là hắn cũng chưa từng nghe qua bài này.


Cánh cửa hướng nam trên tầng hai đang khép, còn Vương Nhất Bác đang đứng ngoài cửa, bên trong ngoại trừ tiếng hát, hắn còn có thể nghe thấy tiếng bước chân người, mặc dù trong nhà trải thảm nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy.



Lúc nhanh, lúc chậm, giống như giọng hát của người đó vậy.


Đại khái là ở cuối đoạn điệp khúc, Vương Nhất Bác liền nhân cơ hội gõ nhẹ cửa.


Không ai trả lời, giọng hát tiếp tục.


Hắn lại gõ cửa lần nữa, lần này, tiếng hát bên trong đột ngột dừng lại, tiếng bước chân người cũng dừng lại.


“Là em.

” Vương Nhất Bác nói từ ngoài cửa, sau đó mở cửa bước vào.


Tinh thần của Tiêu Chiến hôm nay có vẻ rất tốt, có vẻ như chị Lý nói cũng không sai, ban ngày anh ngủ rất nhiều.



Mắt anh hơi sưng, giờ đang mặc một chiếc áo len rộng màu xanh nhạt, anh chỉ nhìn Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào mà cũng không lên tiếng chào hỏi.


“Em cắt ngang buổi tập hát của anh rồi à?” Vương Nhất Bác bước vào.

Anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng này đặc biệt cao, có lẽ là do hệ thống sưởi sàn cùng với cả máy điều hòa đều đã được bật.


“Không.

” Vẻ mặt Tiêu Chiến giãn ra một chút, anh cười nói: "Tùy tiện hát một chút thôi.

"

“Ừm, bên ngoài tuyết rơi rồi, em với dì Tiêu vừa mới về.

” Vương Nhất Bác lại gần nói.


“Ồ, lạnh không?” Tiêu Chiến đi qua tắt nhạc đệm đi rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha không có tay vịn bên cạnh, anh đang đi một đôi dép lê màu xám, loại mềm mịn, hẳn là của Chị Lý mua.


“Tàm tạm.

” Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua đôi dép lên của anh rồi đi tới, đưa túi giấy trong tay cho Tiêu Chiến: “Cái này cho anh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận