Chương 8-10
Sau khi nhận được quyển sách của Tâm đưa cho.
Hắc long trở về “đại bản doanh” của mình, triệu tập mọi người trong nhóm mình lại.
Hắc long đưa ọi người xem quyển sách và cho biết đoạn văn trong bức điện tín là trích đoạn trong tác phẩm văn học, họ đang cầm trên tay đọc.
Đến đây, thì mọi người bắt đầu vào việc, họ suy nghĩ để cố đoán xem ý đồ của người viết là gì? Tại sao một trích đoạn văn chương lại được đưa vào bức điện tín?
Vậy là, họ tập trung vào từng chữ trong quyển sách, rồi đến những con số, vân vân và vân vân.
Họ suy nghĩ theo nhiều hướng, áp dụng nhiều cách mà vẫn không giải đáp được những thắt mắc.
Vấn đề là ở những con số, nó nói lên điều gì đó? Họ không bỏ cuộc và tiếp tục tháo gỡ nút buộc.
9.
Cùng giờ, tại một khu đất trống, trên một ngọn đồi vắng.
Vây quanh một đống lửa màu tim tím kỳ dị, thỉnh thoảng lại có những tiếng nổ lép bép. Là một nhóm người, ai cũng đội mũ len ninja.
Đống lửa bốc lên mùi thịt khét lẹt, những chiếc rìu bén, được chất thành một khối, gã cầm đầu trong bọn lên tiếng, nói:
- Hôm nay, mà không “có đầu” thì coi như về chầu. Đù... m... dạo này nhà nhà chốt kỹ quá, không dám để chạy ra đường. Có khi sợ quá nấp dưới mương, vậy mà cũng để thoát, đúng là buồn như con chuồn chuồn.
- Dạ đại ca, phân đà của chúng ta hoạt động ở địa bàn này ít dân Bắc quá, dân Bắc có vẻ bạo dạng và dễ cho chúng ta làm ăn hơn. – Một tên đàn em đưa ra ý kiến, tưởng đó là hay, cười hớn hở.
- Mày nói ngon lắm! Đợt này mà bọn mày không “có đầu” cho lão ta, là lão ta “cúp” luôn, khai trừ ra khỏi đảng thì có mà đói dài dài nhé mắm!
- Nhưng biết làm sao đây đại ca, dạo này báo chí đưa mấy vụ “mất...” nhiều quá! Làm người ta cảnh giác.
- Nhưng lão ta cần đầu, nếu không có đầu cho lão thì chúng ta sớm muộn gì cũng thành đầu lâu thôi. Không nói nữa, đêm nay tiếp tục lùng sục; có được mục tiêu thì giệt gọn. Nhớ giấu xác cho kỹ, đừng cho người đi đường để ý.
- Dạ... dạ...
10.
Nhóm Hắc long làm việc đến tận ba giờ đêm. Mắt ai cũng đã thâm đen, Hắc long định ọi người về nghỉ thì bất ngờ Hùng reo lên:
- A ha... ra... ra... Anh Long, em dịch được nó rồi; không còn nghi ngờ gì nữa.
Cả nhóm đồng loạt hướng ánh nhìn vào Hùng, Hắc long nói, cứ chỉ tỏ ra hắn đang rất nóng lòng:
- Sao, nó nói gì? ...
Hùng đọc lên ọi người cùng nghe. Đoạn văn viết:
“Con chó Canaan nhà Nguyễn Thế Vinh 16 Nguyễn Chí Thanh quận 4.”
- Làm sao mà cậu biết được như vậy? – Hắc long thắt mắc.
Hùng đứng lên giải thích ọi người:
- Mọi người xem lại văn bản đi. Hãy để ý dãy số đầu tiên: Vh1975 đó là từ viết tắt của nhà xuất bản văn học năm 1975. Đề cập đến ấn bản được xuất bản năm 1975 của tác phẩm: “Kẻ sát nhân và những chiếc sọ người”. Rồi tiếp theo nhé! Mọi người hãy chú ý dòng này nghe: 121803 Mọi người nghĩ nó nói lên điều gì? Tiếp theo hãy quan sát những dãy số tiếp theo xem giữa những con số đó có gì đặc biệt không?
Linh lang trả lời:
- Có thấy gì đâu.
Lúc này Nhím mới thốt lên, nói ngay:
- Tôi thấy rồi, số kế cuối lúc nào cũng là số 0
- Chính xác, - Hùng nói tiếp trước những ánh mắt ngơ ngác, - nhờ những số 0 đã đưa tôi đến một phán đoán: “hai số cuối là thuộc dãy số thứ tự từ 0 đến 10”. Hai số cuối không bao giờ vượt qua số 10 cả. Từ cặp số có hai con, tôi đi ngược lên cặp số liền trước. Ví dụ: 121803 thì đó là cặp số 18 và tương tự lần lượt đối chiếu với các cặp số, trong những dãy số khác. Điểm chung của những cặp số này là không bao giờ vượt qua con số 30 Lại tiếp tục đi ngược lại cặp số liền trước thì thấy có điều lạ. Đó là một số dãy bị thiếu cặp để ghép, cuối cùng tôi gom nó lại thành một tổ hợp số. Ví dụ với dãy: 981505 thì cặp số là 98 Còn với dãy: 2941104 là 294 Xem lại tất cả chúng ta có thể đưa ra được kết luận gì? Ban đầu khi nghĩ đến đây tôi cũng mơ hồ, đành chịu. Nhưng khi xem lại đoạn văn, rồi dòng chữ Vh1975 thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Liệu những con số này có phải là để đánh dấu số trang, số dòng và số cột trong quyển sách. Tôi vội vàng mở quyển sách ra kiểm tra thì thấy số chữ trong một dòng không bao giờ vượt quá mười chữ, quyển sách được in ở định dạng dài nhưng rất hẹp. Với dữ kiện này tôi bắt đầu tra ngược lên; lấy dãy số 121803 làm ví dụ. Đọc là trang 12, dòng 18, cột 3 tra sách ra được chữ “Con” và cứ thế... cứ thế....
Mọi người nghe xong, vỗ tay rầm rầm, hết lời khen ngợi. Hắc long vui mừng, vỗ nhẹ vào vai Hùng, nói:
- Cậu cừ lắm! Không hổ danh là “quân sư” của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...