Chương 1
Minh Đào cúi mình, đáp lời:
- Vẫn chưa đến, nhưng chắc chắn sẽ đến.
Bộ lĩnh xin hãy vào trong đã, cũng sắp đến giờ rồi ạ.
Hắc Long vào bên trong.
Chưa đầy mười phút sau, “vị khách quý” đã đến.
Sau khi đỗ xe ở bên ngoài căn biệt thự, vị khách được những thuộc hạ của Minh Đào đưa vào phòng khách.
Chào hỏi nhau xong, vị khách đi thẳng vào vần đề:
- Thông tin tôi đang giữ, tiền đâu?
- Cô cần bao nhiêu?
- Cái mạng của anh đáng bao nhiêu?
- Giá “khủng” đấy!
- Tôi không dài dòng nữa, một tỷ bạc, ok?
- Cô ăn chặt quá đấy!
- Vậy anh không giao dịch? – vị khách đứng lên, định bỏ đi.
- Khoan đã nào?
- Sao?
- Cô chờ chút. – Minh Đào quay sang thuộc hạ, hối thúc: - mau đem ra đây.
Tên thuộc hạ vào một lát sau trở ra, trên tay mang một va li rất có giá.
Một tỷ bạc ở trong đó? Minh Đào mở khóa sau đó đẩy chiếc va li về phía người đối diện, nói:
- Cô xem đi.
Vị khách giật mình, ngạc nhiên:
- Ý anh là…
Trong vali không phải tiền mà là một chiếc còng số tám.
Lúc này, Hắc long mới từ phía sau màn bước ra.
Cất cao giọng nói :
- Cô đầu hàng thôi, mọi chuyện kết thúc rồi.
- Anh, làm sao? Anh có thể…
- Thưa “sở trưởng”, ấy chết… phải gọi là “đĩ ba chân” mới đúng chứ nhỉ?
Sở trưởng ngồi nín lặng, Hắc long nói:
- Anh không có gì để nói sao? Vậy để tôi nói cho; sự việc có gì đâu mà anh phải bất ngờ. Cuộc họp “bộ chỉ huy” ngày hôm đó chỉ là một mưu kế của thủ lĩnh mà thôi. Sau khi, mọi người đã về hết, thủ lĩnh đã gọi tôi lại để nói chuyện riêng. Sau khi nghe thủ lĩnh cho biết sự thật tôi đã rất ngỡ ngàng. Chúng tôi đã bị anh gạt bấy lâu nay mà không hề hay biết. Thực ra, anh là người của tổ chức mifia Phượng hoàng lửa, tổ chức này đã bị chúng tôi tiêu diệt cách đây mười lăm năm; anh là một trong những lãnh đạo tài ba nhất của tố chức này. Sau khi tổ chức sụp đổ anh đã sang Thái Lan để chuyển đổi giới tính, bằng những thủ đoạn quyến rũ siêu phàm, anh đã mồi chài được lắm kẻ tai to mặt lớn; anh đã gầy dựng lại lực lượng, sau đó tìm cách trà trộn vào tổ chức: Thiên nga đen, chờ cơ hội để phục thù rửa hận. Sau khi làm được lên chức sở trưởng, anh tìm bán thông tin của tổ chức cho “những đối tác làm ăn” với giá cắt cổ. Tổ chức của chúng tôi đã thiệt hại không nhỏ bởi kẻ gián điệp hai mang như anh. Ngay như tôi, đã không ít lần “đến chậm một bước” để cho những mục tiêu của mình xổng mất. Thì ra, anh là kẻ đứng đằng sau phá hoại. Thủ lĩnh đã nhận được nguồn tin cực kỳ quan trọng được gửi về từ cục tình báo CIA của Hoa Kỳ. “Đĩ ba chân (bí số 245) đã trở lạ, hiện đang nắm giữ chức vụ….”. Khi nhận được tin mật báo, thủ lĩnh đã nghĩ ra cách để bắt anh phải nhận tội.
- Hừm, các người giỏi lắm. Một kế sách hoàn hảo, tôi có lời khen đấy! – Gã nhoẻn miệng cười.
- Người bên cạnh anh, - Hắc long nói và chỉ Minh Đào, - là gián điệp nằm vùng của tổ chức áo đen; anh ta đóng vai một tay anh chị để khai thác thông tin trong giới xã hội đen. Sau khi nhận được chỉ thị của thủ lĩnh, anh ta đã hợp tác với tôi, tạo ra một cuộc săn đuổi giống như thật.
- Và các anh đã dùng khổ nhục kế, để bắt tôi?
- Đúng vậy, Trông đêm phục kích trên Hồ rồng, tôi đã tự bắn vào tay mình, làm sao để mọi người, anh và ngay cả thuộc cấp của tôi nhìn vào là tin ngay. Chúng tôi cố tình cho anh thấy điều này.
- Và con ả kia cũng là…
- Đúng, cô ấy là điệp viên xuất sắc nhất của chúng tôi. Đêm hôm đó, anh đã ột người đóng giả cô dọn phòng vào gắn thiết bị nghe lén; sau khi biết được kế hoạch mà nhóm chúng tôi đã bàn luận. Chính anh cũng không biết được Minh Đào đang ở đâu? Và cũng muốn biết chỗ nào? Tôi và cô điệp viên xuất sắc của chúng tôi đã đóng quá đạt khi cố tình tiết lộ cho anh biết nơi Minh Đào đang trốn.Và mọi chuyện như anh đã thấy rồi đó, anh đã vào rọ.
Bỗng nhiên, gã cười lớn.
- Ha ha ha, tôi vào rọ? Ha ha ha.
Hắc long cau mày, khó chịu trước thái độ này:
- Đến nước này mà anh còn thản nhiên vậy được... hay, hay...
Gã mở điện thoại ra bấm gọi, sau đó đưa sang cho Hắc Long, nói:
- Đây, nghe thử xem, là ai?
Mặt Hắc long biến sắc khi biết giọng nói đó là của Tâm. Hắn nghiến răng, mắng:
- Mày muốn gì?
- Muốn gì anh biết rõ mà... – gã nói thản nhiên, sau đó đứng lên định đi ra ngoài, những người xung quanh giữ lại – sao, anh không cho tôi đi?
- Hừm, - Hắc long tự trấn tĩnh lại, - Nhưng sao tôi dám chắc anh sẽ thả cô ấy?
- Anh không có sự lựa chọn, tôi nghĩ thủ lĩnh của anh đã cho anh xem qua lai lịch của tôi rồi. Tôi là một kẻ độc ác nhưng cũng là một kẻ chưa bao giờ thất hứa, lật lọng... điều này anh có thể tin, đó là một nguyên tắc. – Nói rồi, gã lại đá lông nheo, một vẻ đẹp rạng ngời trên khuôn mặt phụ nữ nhan sắc mê ly.
Hắc long khó khăn lắm mới có thể ra lệnh: - Tiễn khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...