Đợi đến
khi bóng dáng cao ngất của Tiêu Hằng Uẩn khuất khỏi tầm mắt, Sơ Tâm mới thở
phào nhẹ nhõm, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quả
thực là cô không có bị mất trí nhớ. Trong lúc anh đang tắm rửa, cô bị tiếng
chuông điện thoại đánh thức, là điện thoại của chị Vi Noãn.
Biết
anh trai đã xuất cảnh an toàn, cô cũng đã đồng ý với chị Vị Noãn là không để lộ
ra tin tức, nên cô mới nghĩ biện pháp ở lại nhà Tiêu Hằng Uẩn.
Aizz!
Nhưng mà Tiêu học trưởng thoạt nhìn vẫn giống như mười năm trước, lạnh lùng như
không quen biết, nếu không giả ngu, chỉ sợ rất khó tìm được lí do hợp lý để
thuyết phục anh cho cô ở lại. Giả ngu thì giả ngu, cũng không phải chuyện gì
khó đối với cô.
Sơ Tâm
nghĩ, trong đầu thoáng qua vẻ đỏ mặt mới vừa rồi của anh. Nhìn phản ứng của
anh, chắc không biết là mình đỏ mặt rồi.
Mặc dù
anh ở trên báo và tạp chí cũng rất có “Tiếng tăm”, không ngờ chỉ tùy tiện trêu
một hai câu mà anh đã đỏ mặt.
Sơ Tâm
bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị. So với dáng dấp thiếu niên của nhiều năm về
trước, Tiêu học trưởng ngoại trừ đường nét khuôn mặt không thay đổi ra còn lại
đều thay đổi rất nhiều.
Anh trở
nên gợi cảm quyến rũ hơn, cả người tỏa ra khí phách của người đàn ông, khuôn
mặt tuấn lãng đập vào mắt khi mới vừa rồi tới gần anh, lúc này lại hiện lên rõ
ràng trong đầu cô.
Mái tóc
đen dày ẩm ướt rối loạn nhưng vẫn gợi cảm, để lộ cái trán rộng và vuông, khuôn
mặt góc cạnh mà lại không có vẻ bá đạo, mày kiếm xếch lên anh lãng, con ngươi
đen kiên nghị sáng ngời, toát lên vẻ thông minh sắc sảo, sống mũi thẳng, bờ môi
cong thoáng nghiêm túc.
Hơn nữa
vừa rồi ở trước cửa phòng tắm, không cẩn thận nhìn thấy đôi chân thon thẳng
tắp, dáng người rắn chắc, quả thực thừa khả năng trở thành một thiên chi kiêu
tử. (con cưng của trời – ý là được hâm mộ ấy)
Người
đàn ông này, theo như lời anh trai miêu tả, là người rất có trách nhiệm, ngoài
lạnh trong nóng,
Nhớ lại
năm đó anh vô tình làm cô bị thương, sau đó mỗi ngày đều mang canh cá tới bệnh
viện thăm cô, thế nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, anh là người có cá tính vô cùng kiêu
ngạo.
Cũng
chỉ vì anh và anh trai cô tranh hơn thua, nên mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng
chưa từng tới thăm lại cô. Dùng ba chữ đơn giản mà nói, chính là “Vô, lương,
tâm”! Đáng tiếc lúc ấy cô lại còn có một chút, một chút thích anh nữa cơ chứ.
Hoa Sơ
Tâm nhớ lại chuyện xưa, nghĩ đến anh trai, tâm tình lại bắt đầu chùng xuống.
Hy vọng
anh trai ra đi lần này, sẽ bình an vô sự…… Có điều, cô đã hứa với anh trai là sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nên không
thể tiếp tục bi quan được nữa.
Cuộc
sống mới của cô, trong nhà Tiêu học trưởng bắt đầu từ đây.
Tiêu
Hằng Uẩn sáng sớm thức dậy, liền mơ hồ ngửi thấy mùi đồ ăn, chải đầu rửa mặt
xong, vừa mới bước ra cửa, liền trông thấy một bóng dáng màu hồng nhạt đang
không ngừng bận rộn ở gian bếp kiêm phòng ăn.
“Cô
đang làm gì vậy?” Con ngươi đen mở to, buổi sáng mới thức dậy nên giọng nói của
anh mang theo từ tính đặc biệt.
“Giúp
anh làm bữa sáng.” Sơ Tâm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, nói rất tự nhiên.
Trên
người cô vẫn còn mặc bộ đồ tối hôm qua, áo sơmi trong suốt kiểu dáng đơn giản,
kết hợp hoàn hảo với một cái váy ngắn may bằng vải bố, cặp đùi thon dài xinh
đẹp như khiêu khích giác quan của đàn ông.
Yêu nữ
này! Người đàn ông duy nhất bị khiêu khích ở đây, vẻ mặt thực khó coi, nghĩ tới
tối hôm qua hơn phân nửa đàn ông ở công ty đều được xem qua cảnh sắc xinh đẹp
này, sắc mặt lại càng khó coi, lập tức lấy ra mấy tờ 1000 tệ.
“Cầm
lấy mà mua quần áo.” Tiêu Hằng Uẩn đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói.
Thái độ
gì vậy! Sao lại giống như giám đốc Vương ở khách sạn “Dương Châu mộng” như vậy.
Hoa Sơ
Tâm trong lòng thì thầm chửi rủa, nhưng trên mặt lại vẫn mang nét cười như
trước. “Em thấy mặc như vậy rất thoải mái.”
“Không
thích hợp với cô đâu.” Cô mặc rất thoải mái, nhưng người xem lại rất vất vả!
Tiêu Hằng Uẩn vẻ mặt nghiêm nghị không cho phép cô cự tuyệt lạnh nhạt nói: “Hay
là muốn tôi dẫn cô đi mua?”
“Thật
vậy sao? Anh muốn dẫn em đi mua?” Sơ Tâm vẻ mặt vui mừng.
“Hay là
cứ để tôi giúp cô thay?” Tiêu Hằng Uẩn nghiêng đầu liếc cô một cái, tự thề là
mình không thấy trong đôi mắt phượng sáng rực của cô có thoảng qua một chút vẻ
đùa dai.
“Ăn
sáng thôi.” Sơ Tâm phát huy việc giả ngu đến cảnh giới cao nhất, vỗ vỗ tay,
giúp anh múc một bát cháo. “Còn không nhanh đến ăn đi, để nguội sẽ mất ngon.”
“Đợi
chút.” Hiện tại không phải thảo luận chuyện quần áo, cũng không phải lúc ăn bữa
sáng. Thiếu chút nữa bị cô đánh lạc hướng, Tiêu Hằng Uẩn đã ngồi xuống bên cạnh
bàn ăn, sau đó lại bị cô nhiệt tình nhét thìa vào trong tay, bỗng nhiên nghĩ
đến hết thảy mọi chuyện tối hôm qua. “Rốt cục là cô có bị mất trí nhớ hay
không?”
“Về vấn
đề này thì……” Sơ Tâm không biết làm như thế nào biến ra quyển “Lục pháp toàn
thư” trong thư phòng anh, cúi đầu lật nửa ngày, roạt, roạt, roạt, rất cố gắng.
“Cô tìm
cái gì?” Xem cô giày vò quyển sách luật mà anh yêu thích như vậy, Tiêu Hằng Uẩn
nhịn không được lên tiếng.
“Tội
Vứt bỏ.”
“Đó là
ở Chương 25 Luật Hình sự:” Tiêu Hằng Uẩn nhíu mày, gợi ý.
“Này!
Sao anh lại nhớ rõ vậy?” Quyển sách to dày như vậy, ngày thường đặt ở trong nhà
có thể rèn luyện thân thể, mang theo bên người còn có tác dụng phòng thân, anh
lại có thể nhớ rõ nội dung cô thuận miệng nhắc tới.
“Tôi là
luật sư.” Anh trừng mắt với cô, vì ngữ điệu vừa kinh ngạc lại vừa bội phục của
cô nên khó có thể tức giận, nghiêm túc mà nói, còn có chút mừng thầm.
“Vậy
anh có nhớ điều thứ nhất trong tội vứt bỏ không? Tối hôm qua em rõ ràng có nhìn
thấy, còn đánh dấu lại, muốn đưa cho anh xem, rốt cuộc lại quên mất.” Cô ảo não
nói, vì hâm mộ mà đôi mắt phượng sáng lấp lánh tràn ngập chờ mong nhìn về phía
anh.
“Đó
không phải điều thứ nhất, đó là điều hai trăm chín mươi ba Luật Hình sự.” Đối
mặt với vẻ mặt tràn đầy chờ mong của cô, Tiêu Hằng Uẩn lạnh nhạt mở miệng:
“Người nào bỏ rơi người không có khả năng tự cứu, bị tạm giam, phạt tù có thời
hạn từ sáu tháng trở xuống hoặc phạt tiền từ một trăm tệ trở xuống. Trong
trường hợp người bị bỏ rơi tử vong, thì phạt tù có thời hạn đến 5 năm, bị thương
nặng, phạt tù có thời hạn đến 3 năm.”
“Bốp
bốp bốp bốp.” Một tràng vỗ tay vang lên. “Thật là lợi hại nha!”
Anh
không trả lời, thản nhiên lướt qua cô liếc mắt một cái, dĩ nhiên biết cô muốn
giở thủ đoạn gì rồi.
Thế
nhưng theo Sơ Tâm phiên dịch, cái liếc mắt kia có ý là “Chuyện này cần gì phải
nói, trời sinh như thế, không có cách nào khác”.
Uhm……
Khoảng cách đi đến tâm linh tương thông giữa hai người hiển nhiên còn rất xa.
“Vì sao
cô lại hỏi cái này?” Phát hiện ra cháo này thật ra cũng không đến nỗi khó nuốt,
Tiêu Hằng Uẩn đã biết cô nghĩ gì trong đầu, tùy cơ ứng biến, vừa thản nhiên
hỏi, vừa bắt đầu thưởng thức bữa sáng cô chuẩn bị.
“Em
không có tiền, cũng không có nơi nào để đi.” Nhìn anh ăn cháo do mình nấu, rốt
cục rất có cảm giác thành tựu. “Em chỉ biết em là Hoa Sơ Tâm, anh tên là Tiêu
Hằng Uẩn.”
“Cho
nên?” Cô ấy rốt cuộc định khi nào thì mới chịu nhớ lại?
“Cho
nên em là 『người
không có khả năng tự cứu』.” Sơ Tâm vẻ mặt vô tội nhìn lại anh. “Nếu…… nếu anh
vứt bỏ em, sẽ bị phạt…… uhm…. một thời gian.”
“Phạt
tù có thời hạn đến sáu tháng.”
“Đúng
đúng! Còn bị phạt…… Ách…… một ít tiền.” Vị Tiêu học trưởng này rất ngoan ngoãn
phối hợp nha.
“Một
trăm tệ trở xuống.”
“Đúng.”
Cô gật gật đầu. “Hơn nữa nếu anh vứt bỏ
em, khả năng em sẽ bị người
xấu bắt, cũng khả năng sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, nói không chừng còn có
thể bị giết chết, nếu như vậy, anh sẽ ở tù càng lâu.”
“Luận
điểm quả không sai.” Nghe cô nói mò xong, Tiêu Hằng Uẩn cũng vừa vặn ăn xong
thìa cháo cuối cùng, chậm rãi cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, lạnh nhạt lên
tiếng: “Thế nhưng, đề nghị cô tốt nhất đi bẻ gãy tay chân, chọc mù đôi mắt,
quan toà mới có khả năng dễ dàng tin cái mà cô gọi là『người
không có khả năng tự cứu』 này.”
Hả? Sơ
Tâm không thể tin, trợn to ánh mắt nhìn anh một lúc lâu sau mới uể oải thừa
nhận quỷ kế của mình bị anh nhìn thấu.
Nhưng
mà…… Cô còn có chiêu này. “Anh còn muốn ăn nữa ko? Em múc cho anh.” Sơ Tâm bưng
bát của anh, làm bộ muốn giúp anh múc cháo, tiện tay vén tay áo lên, để lộ một
vết sẹo dài màu phấn hồng trên cổ tay.
Như vậy
đủ kích thích rồi chứ! Hẳn là có thể gợi cho anh một chút cảm giác tội lỗi.
Đáng
chết! Tiêu Hằng Uẩn sao lại không biết dụng ý của cô? Nhưng vừa thấy vết sẹo
xấu xí kia, vẫn không tránh được bị tác động.
“Em……”
Sơ Tâm căn bản còn muốn nói thêm mấy câu tăng mạnh tình thế, cổ tay đã bị một bàn tay to với ngón thon dài đốt nào ra đốt
nấy, nắm chặt đến cứng ngắc.
“Đừng
nhúc nhích.” Trong giọng nói ẩn chứa sự buồn bực, hàng lông mi dài khép lại,
ánh mắt sâu thẳm phức tạp rủ xuống, Tiêu Hằng Uẩn nhìn chăm chú vào cổ tay kia
trắng muốt không tỳ vết lại hằn lên vết sẹo đỏ tựa như một con rắn nhỏ vặn vẹo
dữ tợn, cảm giác buồn bã và tội lỗi cuồn cuộn trào dâng khiến anh muốn nghẹt
thở.
Tối hôm
qua ở trước mặt mọi người, anh không chú ý lắm đã đem cánh tay của cô che lại,
lúc này thật sự nhìn thấy, thì không khỏi giật mình phát hiện vết sẹo đó lại có
thể khiến người ta kinh hãi như thế nào. Không ngờ miệng vết thương sau khi
khép lại vẫn còn có thể nhìn thấy rõ như vậy?
Vì
chứng thực thân phận của cô và trí nhớ quá kém của mình, tối hôm qua trước khi
đi ngủ, anh đã lên mạng kiểm tra lại danh sách bạn học cùng tốt nghiệp từ trung
học Thánh Kiều Nặc một chút, tuy rằng không tìm được người tự xưng là anh trai
cô cũng là đồng môn của anh, “Hoa Khi Quỳ”, nhưng anh lại tìm được tên của cô,
từ đó tra ra, cô bằng tuổi “Cái cô kia”, hơn nữa với vết sẹo này gần như có thể
trăm phần trăm khẳng định thân phận của cô. Mà vết thương này, hiển nhiên là do
năm ấy anh không cẩn thận……
“Xấu
lắm! Anh đừng nhìn.” Bị anh nhìn đến cả người khó chịu, Sơ Tâm cực lực muốn rút
tay về, nhưng lại không thể nào cựa quậy.
Con
ngươi đen tối tăm từ cổ tay chuyển đến trên mặt của cô, chăm chú nhìn một lúc
lâu, mới mở miệng:
“Được
rồi, em thắng.” Giọng nói rất không tình nguyện. “Muốn ở lại thì ở lại, không
cần phải ở trước mặt tôi giả vờ ngu ngốc, có mất trí nhớ hay không, trong lòng
em và tôi đều biết rõ. Tôi tạm thời sẽ không đuổi em đi, về phần em không muốn
nói sự thật thì tôi cũng không ép, nhưng mà trước sau gì cũng phải cho tôi một
lời giải thích.”
Anh
đồng ý rồi! Nghe anh tuyên bố một hơi thật dài xong, Sơ Tâm kinh ngạc nhìn anh,
khó có thể tin được.
Anh
không có làm khó dễ cô, cũng không tìm cớ thoái thác, lại còn dễ dàng cho cô ở
lại như vậy.
“Cám
ơn.” Bên trong đôi mắt phượng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn xuống, tràn ngập cảm
động.
“Không
cần cảm ơn quá sớm.” Tiêu Hằng Uẩn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thoảng qua một
chút tính toán, còn chậm rãi thêm vào. “Tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, phiền
cô lấy tiền này đi mua quần áo, không cần tiếp tục đầu độc con mắt của tôi
nữa.”
“Em đâu
có đầu độc mắt anh?” Sĩ khả sát bất khả nhục ( Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể
chịu nhục). Sơ Tâm bất mãn kháng nghị.
Tiêu
Hằng Uẩn cầm lấy áo khoác cùng tập tài liệu, hàng mi dài rủ xuống nhàn nhạt ý
cười, không giải thích nhiều, vừa ra đến trước cửa, ném xuống một câu khiến
người nào đó rất tò mò.
“Chuyện
thứ hai, đến lúc đó em sẽ biết”
Thành
thật mà nói, Tiêu Hằng Uẩn có chút hối hận khi bảo Sơ Tâm không cần phải giả
ngu, khôi phục lại bản tính vốn có. Đến khi cô trở về với con người thật của
mình, anh lại vô cùng, vô cùng, vô cùng hối hận ── đây là cảm tưởng duy nhất
của anh sau một tuần giữ cô lại tới nay.
Bởi vì
anh chưa bao giờ biết một cô gái đáng yêu, biết làm nũng, cười rộ lên ngọt ngào
không khác gì thiên sứ một khi khôi phục bản tính lại ── ầm ỹ như vậy!
Anh
thừa nhận, cô rất là thông minh, thi thoảng còn rất đáng yêu, sau khi ở lại nhà
anh, bắt đầu giúp anh giải quyết vấn đề bữa sáng, bữa tối cộng thêm bữa đêm,
còn giúp anh quét dọn, giặt quần áo, ở phương diện nào đó mà nói, rất xứng với
danh hiệu công dân tốt biết an phận thủ thường. Nhưng mà, cũng bởi vì cô rất
thông minh, nên cô cũng rất biết chọn đúng thời cơ quấy nhiễu sự yên tĩnh của
anh.
Ví dụ
như, bây giờ……
“Chuyện
thứ hai rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cà phê nóng hổi được đưa vào, giọng nói êm
ái ngọt ngào cùng với hương thơm thoang thoảng của cà phê bay tới, tràn ngập vị
dò xét nịnh nọt lần thứ ba trăm linh tám hỏi về vấn đề này.
Từ lúc
Tiêu Hằng Uẩn đưa ra hai yêu cầu, còn đem một trong hai điều tạm thời để lại
sau, khiến cho Sơ Tâm Tâm mỗi ngày đều theo lệ cứ chọn thời điểm anh bận rộn
nhất, trưng ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đến chết người, quẩn quanh anh tìm
hiểu tin tức.
Chăm
chỉ đến mức khiến cho Tiêu Hằng Uẩn còn tưởng mục đích của cô không phải tìm
hiểu nội tình mà là bức cung, làm cho anh phải thuận miệng nói ra điều kiện, để
cho cô nhanh chóng trả nợ cho xong việc.
Bị quấy
rầy đã sớm thành thói quen, Tiêu Hằng Uẩn tay nhận lấy tách cà phê, cũng không
buồn ngẩng đầu lên, nhìn hồ sơ, nhíu mày suy nghĩ về vụ án, cự tuyệt phân tán
tư tưởng. “Tôi đang làm việc.”
“Em
biết ạ! Là em cố ý.” Sơ Tâm tự nhiên nói thật, bàn tay cố ý ở trước mắt anh quơ
qua quơ lại, ý đồ nhiễu loạn tầm mắt của anh.
“Sáng
mai tôi phải tới tòa án.” Không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, Tiêu Hằng
Uẩn đẩy bàn tay cô ra, tầm mắt bị ngắt quãng tiếp tục nhìn xuống.
“Chuyện
thứ hai kia rốt cục là chuyện gì?” Sơ Tâm chưa từ bỏ ý định liền lặp lại, thấy
anh không trả lời, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đôi mắt phượng tinh ranh lóe lên một
tia nghịch ngợm . “Thần bí như vậy để làm gì hề hề? Anh sẽ không có…… ý tưởng
đặc biệt gì với em đó chứ?” Cô thay đổi chiến lược, quả nhiên khiến cho vị tiên
sinh cuồng công việc phải chú ý.
Chỉ
thấy Tiêu Hằng Uẩn đôi mắt sắc bén ngước lên, con ngươi màu đồng nhìn phía
khuỷu tay Sơ Tâm đang chống trên bàn, hai bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt phấn
ngọt, ý cười lấp lánh chờ đợi đáp án.
“Nếu
tôi muốn lấy băng dính dán chặt miệng cô lại thì thế nào” Ngắm đôi môi đỏ mọng
mềm mại đang mấp máy kia, anh chẳng còn hứng thú nào mà xem hồ sơ.
Chẳng
qua là miệng thì nói như vậy nhưng trong đầu Tiêu Hằng Uẩn lại thoảng qua hình
ảnh khác, chính xác là muốn dùng cái khác của anh để chặn miệng cô lại…..
Hình
ảnh ái muội vừa mới thổi qua trong đầu, tiếp theo đó là một câu nói khiến cho
huyết khí đàn ông phải sôi sục dâng lên.
“Đáng
ghét! Người ta không thích sm mà!”( Sm: người bạo đâm & người thống dâm,
khụ khụ)
“Hoa Sơ
Tâm!” Tiêu Hằng Uẩn trải qua hai mươi tám năm cũng chưa bao giờ bị chọc cho máu
trào hết lên não như giờ khắc này.
“Em nói
đùa thôi mà.” Hỏi không ra được đáp án, dù sao cũng phải hòa nhau một trận, màn
tập kích của Sơ Tâm đã thực hiện được, quả nhiên lại thấy khuôn mặt tuấn tú của
anh ửng hồng.
Ha ha!
Thật sự là chơi rất vui, Tiêu đại luật sư rõ ràng cũng có cái phản ứng sinh lý
nhỏ mà ngay cả chính anh cũng không biết, chỉ cần vừa thảo luận đến đề tài ái
muội, ban đầu anh sẽ lại tỏ ra vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng nhưng mà
khuôn mặt tuấn tú sẽ nghe lời mà ửng hồng cả lên.
Sơ Tâm
trên mặt rêu rao ý cười rất rõ ràng, đứng lên, chuẩn bị dừng ở đây, giọng nói
âm hàn bối rối bỗng thản nhiên vang lên.
“Tôi
cho em tiền chỉ đủ em mua kia mấy miếng vải này sao?” Tiêu Hằng Uẩn lúc này rốt
cục nhìn đến “Toàn cảnh”.
Cô, ăn
mặc ── mười, phần, trong suốt, mát mẻ.
Hai sợi
dây treo một mảnh vải bé bé…… Trên cơ bản, người bình thường gọi là “áo hai dây
nhỏ xinh xắn”, nhưng Tiêu Hằng Uẩn cho rằng, cái áo kia nhiều nhất chỉ có thể
gọi là “một miếng vải với một sợi dây đeo”, nếu không nữa thì…… là “hình ảnh
kích thích” (Vũ: cái này mà dịch theo nghĩa đen thì chết à)? Sợi dây đeo vừa
vặn ôm lấy cần cổ tròn trịa trắng như tuyết của cô, để lộ hoàn toàn bờ vai xinh
xắn, còn tấm vải kia…… lại vừa đúng lúc ôm sát bờ ngực phập phồng xinh đẹp của
cô.
Phía
dưới là quần bò siêu ngắn, thoải mái lộ ra một cặp đùi xinh xắn thon dài thẳng
tắp.
Vô cùng
mát mẻ đẹp mắt, lại còn nóng bỏng đến mức có thể khiến người khác bị nội thương.
“Đẹp
không?” Sơ Tâm trêu đùa nhìn anh lấy đôi mắt lạnh lùng lườm cô, lạnh giọng chất
vấn, khuôn mặt tuấn tú cũng không chịu hợp tác bất giác ửng hồng.
“Em
đang quyến rũ tôi sao?” Tiêu Hằng Uẩn thật sự không biết mặt mình đang đỏ ửng,
biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, bộ dáng chẳng hợp tẹo nào.
“Anh là
đàn ông sao?” Sơ Tâm mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt phượng tinh nhanh mang theo
ý cười.
Sở dĩ
cô dám ở nhà anh ăn mặc thành như vậy, hơn phân nửa là do mấy ngày nay liên tục
quan sát, phát hiện ra rằng vị Tiêu tiên sinh này, là một vị thân sĩ ── còn là
một vị thân sĩ vô cùng bận rộn cuồng công việc.
Thân
sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ
Căn cứ
vào phỏng đoán của cô, nếu ở trước mắt Tiêu luật sư đồng thời mang lên mỹ nữ và
hồ sơ, Tiêu luật sư nhất định là lông mày cũng không thèm nhăn, một phát đá bay
mỹ nữ đến chân trời sau đó âu yếm ôm ấp hồ sơ nghiền ngẫm đến tận đêm khuya.
(Vũ: Haha, chị này tưởng tượng hay ghê á)
Nếu anh
đã làm cho người ta có “cảm giác an toàn” như vậy, cô là phần tử không sợ lửa
còn khách khí cái gì nữa đây?
“Em sẽ
không nghĩ đến việc mặc ít vài mảnh quần áo đi là có thể quyến rũ tôi đấy chứ?”
Tiêu đại luật sư nhìn cô, lạnh lùng châm biếm.
“Vậy
muốn nhìn Tiêu đại luật sư chính xác là xem bao nhiêu khối thịt mới động dục
thì sao?” Sơ Tâm cười đến ngọt ngào, không chút sợ hãi.
“Dù sao
cũng là do chất lượng quyết định.” Ngụ ý là cô “chất lượng thịt” quá kém, không
khơi dậy nổi hứng thú của anh.
Thế
nhưng anh biết bản thân mình chỉ là nói một đường nghĩ một nẻo, cho nên trong
lòng kỳ thật đã bắt đầu yên lặng ngâm nga Chương 16 Luật Hình sự: đoạn đầu điều
thứ hai trăm hai mươi mốt tội phương hại tính tự chủ.
Chương
này gần đây bị tụng đi tụng lại đến gần như thuộc làu, có khi qua đợt này anh
còn có thể cân nhắc chuyển sang làm mấy vụ này cũng nên.
“Quỷ
hẹp hòi.” Ngay cả một câu khen ngợi cũng không cho, Sơ Tâm không thèm so
đo với anh, hướng về phía anh làm thành cái mặt quỷ, trong lòng rất vui vẻ vội
vã đi ra ngoài.
Dù sao
một chút thất bại ngày hôm nay cũng không tính là gì, cô có linh cảm, ngày mai
sẽ là ngày đại thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...