Bầu
trời quang đãng, mặt trời đã ngả về Tây, thời điểm tan học đã qua, trong sân
trường trung học tư nhân Thánh Kiều yên tĩnh hiếm có, lác đác có thể thấy được
vài học trò tốp năm tốp ba kéo nhau về nhà.
Hoa
Sơ Tâm trên người là bộ đồng phục hàng ngày tới trường, váy dài tối màu vừa
khít với thân hình, trên khuôn mặt thanh tú lộ rõ sự chờ đợi không kiên nhẫn.
“Sơ
Tâm, Huyết Lang thật sự sẽ đến đón cậu sao?” trước cổng trường vài nữ sinh đang
líu ríu nói chuyện với nhau, đùn đẩy nhau mãi cuối cùng cũng có một người đại
diện lên tiếng, thay mọi người đặt câu hỏi.
“Huyết
Lang” Là đại ca của trường trung học Điền Trung bên cạnh , lạnh lùng cao ngạo,
hoàn toàn khiến cho các thiếu nữ coi anh như một dạng thần tượng để sùng bái.
Dù sao
các cô cũng là đại tiểu thư con nhà giàu, từ bé đến giờ cũng chỉ được nuôi
dưỡng trong lồng kính , ngoại trừ phim ảnh trong thực tế cũng chưa
biết đến người xấu là gì, cuộc sống an nhàn chán nản, khó tránh khỏi cũng sẽ có
tâm tư của những cô gái mới lớn, đối với thế giới hắc ám xuất hiện dị nhân lại
nảy sinh hứng thú
“Phải,
Lang ca đã đồng ý với tớ rồi.” Hoa Sơ Tâm không chút do dự trả lời.
Nếu
Lang ca biết nguyên nhân vì sao cô muốn anh tới đón lúc tan học, là vì đánh
cược, đáp ứng với bạn học muốn cho các cô mở mang kiến thức một chút về “Bạn
trai” trong đồn đại của cô, Lang ca nhất định sẽ giận cô mất.
Nhưng
mà…… Nhưng mà đã rất muộn rồi.” Tuy rằng thực tàn nhẫn, nhưng vẫn nên hỏi cho
rõ ràng. Đồng học giáp ấp úng. “Kỳ thật…… Kỳ thật nếu cậu thật sự không biết
Huyết Lang……”
“Cũng
không sao đâu mà, thật đấy.” Bạn học ất bắt được tín hiệu cầu cứu, rất nhanh
chóng tiếp lời.
“Sơ
Tâm, đã muộn lắm rồi, nếu tớ không về nhà, mẹ tớ sẽ la tớ chết mất.” Bạn học
bính sợ hãi phụ họa.
“Đúng
vậy, mẹ tớ cũng sẽ mắng đấy.” Trong khoảng thời gian ngắn, những âm thanh đồng
tình thi nhau nổi lên.
Tuy rằng
các cô đều rất muốn nhìn thấy Huyết Lang khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ
mất mật, mở mang kiến thức một chút về vị đại ca có thể dùng ánh mắt lãnh khốc
giết người, nhưng thời gian một giây một giây lại trôi qua, các cô bắt đầu cho
rằng cha mẹ ở nhà chờ đợi con cái khả năng còn đáng sợ hơn so với Huyết Lang
kia.
“Bằng
không mọi người cứ về nhà trước đi.” Hoa Sơ Tâm nhìn đồng hồ thay bạn bè nóng
ruột , trong lòng cô cũng bắt đầu nảy sinh nỗi bất an.
Lang ca
chưa bao giờ thất hứa với cô, thế nên chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ư?
Trong
lòng âm thầm lo âu , bỗng mộ chiếc xe máy màu tím bạc có vận tốc cao hơn bình
thường phóng một cách kinh người hướng phía cô mà phi tới. Nhóm tiểu chim sẻ phía sau còn đang thì thầm bàn tán,
thấy tình huống nguy hiểm, đều thất kinh, thét chói tai chạy trốn, duy chỉ có
mình Hoa Sơ Tâm nét mặt vui vẻ, nghênh đón.
“Sơ Tâm
cẩn thận!” Đám người phía sau kinh hoàng thốt lên, chiếc xe máy xoay một vòng
phanh lại , vững vàng đứng ở trước mặt Hoa Sơ Tâm, người lái xe cởi mũ bảo hiểm
xuống , lộ ra một đôi mắt đen rất bình thường.
Đây là
Huyết Lang sao? Phía sau nhóm tiểu chim sẻ hết thảy đều vây quanh lại, tò mò
lại cảnh giác, muốn từ cặp kia thoạt nhìn tuyệt không giống có thể giết người
mắt đen trông được ra manh mối.
“Chào
em, Sơ Tâm.” A Lê lên tiếng chào hỏi, đảo qua một bên các nữ sinh đang tò mò,
trưng ra bộ mặt hiền lành hướng các cô cười cười, các cô lại có vẻ sợ hãi lui
về phía sau từng bước, hắn cũng không để ý, này đó nhà ấm tiểu nữ sinh chính là
như vậy, hắn nhìn quen.
“A lê!
Lang ca đâu?” Hoa Sơ Tâm nhận ra là đàn em của Lang ca . “Anh ấy không phải đã
nói sẽ tới đón em sao?”
Không
phải Huyết Lang à. Nhóm tiểu chim sẻ thất vọng lui hai bước.
“Lang
ca có chút việc, bị kẹt lại, nên để anh tới đón em.”
“Chuyện
gì vậy?” Không có được lời giải thích thỏa đáng, Hoa Sơ Tâm liền truy hỏi.
“Không
có gì! Không cần lo lắng, chẳng qua là đánh nhau thôi……” Nói còn chưa dứt lời,
A Lê vội vàng bịt miệng. Ngu thế! Lang ca đã dặn dò là không được nói rồi mà.
“Đánh
nhau? Với ai đánh nhau? Ở chỗ nào? Mau dẫn em đi.” Hoa Sơ Tâm quýnh lên, dồn
dập hỏi. Nhóm tiểu chim sẻ chưa từng xem qua trận đánh nhau nào, càng thêm hưng
phấn.
“Lang
ca dặn dò anh không được nói .” Thẹn với ủy thác của đại ca A Lê sắc mặt thất
bại thảm hại.
“Anh
không nói, em sẽ tức giận đấy.” Hoa Sơ Tâm trừng đôi mắt phượng xinh đẹp sáng
ngời, mềm mỏng uy hiếp.
“Cái
này……” A Lê khó xử gãi gãi đầu, thật sự là làm khó anh mà.
Lời
Lang ca căn dặn không thể không nghe, nhưng là Sơ Tâm uy hiếp hắn cũng không có
biện pháp để từ trối. Dù sao Lang ca nói cái gì cũng phải nghe theo lời của
cô……
Được
rồi. A Lê nén đau thương quyết định, chuẩn bị sẵn quyết tâm liều chết. “Lang ca
lại cùng Tiêu Hằng Uẩn đánh nhau đấy.”
Một
tiếng hít không khí nghiêm trọng vang lên phía sau Hoa Sơ Tâm, chỉ thấy đám
tiểu chim sẻ xì xèo thì thầm những âm thanh hoảng sợ kích động.
Tiêu
Hằng Uẩn nha! Hội trưởng hội học sinh trường trung học Thánh Kiều! Tiêu học
trưởng sau ba tuần lễ nữa sẽ tốt nghiệp! Thần tượng bất khả chiến bại trong
lòng các cô gái ! Lại có thể cùng thiếu niên bất lương tiếng tăm lừng lẫy đánh
nhau?!
“Nhưng
vì sao lại là anh ấy?” Hoa Sơ Tâm thật ra không quá kinh ngạc, chỉ là hơi mất
hứng nhướn đôi mày liễu.
Cũng
không biết tại sao? Lang ca luôn cùng Tiêu Hằng Uẩn đánh nhau, hơn nữa không
phải đánh một tháng, hai tháng , nghe nói là từ hồi tiểu học đánh một lèo đến khi sắp tốt nghiệp trung
học, oán hận của hai người này
rất chi là rối rắm, cô đã từng hỏi qua A Lê, nhưng là không thể nói cho cô biết
được rốt cục là vì sao.
“Bọn họ
ở đâu? Mau dẫn em tới.” Tuy nói ràng hai người đánh nhau nhiều năm như vậy cũng
không nghiêm trọng đến mức chết người , thế nhưng Hoa Sơ Tâm vẫn không thể không lo lắng.
“Không
được! Nếu mang em tới đó, Lang ca sẽ thịt anh mất.” A Lê liên tục cự tuyệt.
“Anh
không mang em đi theo, em sẽ tức giận đấy.”
Nói đi
nói lại vẫn chỉ một câu này? Thế nhưng đối A Lê đây là một đòn uy hiếp rất
mạnh, ai bảo cô gái nhỏ này là người quan trọng nhất của Lang ca.
“Được
rồi được rồi, đến lúc đó Lang ca tức giận, em phải nói giúp anh vài câu đấy
nhá.” A Lê vẻ mặt đau khổ.
“Đồng
ý.” Hoa Sơ Tâm thấy anh đáp ứng, vội vàng nhảy lên ngồi phía sau, một bên còn
cảnh cáo với bạn học . “Các cậu nhanh về nhà đi, đừng đi mách với giáo viên nhé.”
“Nhưng
mà Tiêu học trưởng……” Chuyện các nữ sinh lo lắng là bạch mã vương tử của các cô
có bị lưu manh khi dễ hay không.
“Yên
tâm, tớ sẽ bảo Lang ca không đánh anh ấy.” Hoa Sơ Tâm hướng
các cô vẫy vẫy tay, nắm chặt bả vai A Lê , gào thét mà phóng đi.
※ ※ ※
Xe máy
chạy như bay, rẽ phải rẽ trái rồi vòng vào một ngõ nhỏ u ám rất xa, hai bóng
người đang dây dưa đánh nhau lập tức đập vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Sơ
Tâm.
“Dừng
xe dừng xe!” Sơ Tâm nóng vội vỗ vỗ A Lê, không đợi xe ngừng lại hẳn, liền nhảy
xuống từ phía sau, cuống quít chạy về hướng hai thiếu niên cao ngất đang kịch
liệt tranh đấu khó phân thắng bại.
“Đừng
đánh nữa!” Thấy trên mặt Lang ca bị thương, cô kinh hoàng hét lớn.
“Sơ Tâm
?” đồng phục nhăn nhúm , thiếu niên vẻ mặt lãnh khốc bất cần nhìn thấy cô, sửng
sốt, lộ ra sơ hở, bị đối phương đánh trúng một quyền.
“Đáng
ghét! Không được đánh Lang ca!” Sơ Tâm Tâm cuống lên, không kịp nghĩ ngợi gì,
xông lên ôm lấy học trưởng cùng trường đang đưa lưng về phía cô, ngăn cản anh
tiếp tục ra tay, khiến anh bất ngờ không kịp khống chế, khuỷu tay vung lên cao
theo đà đập trúng khuôn mặt cô, thân mình mảnh khảnh bị hung hăng đánh bay, té
lăn trên mặt đất.
Lúc rơi
xuống đất, một trận đau đớn bén nhọn đồng thời tự khuỷu tay truyền tới.
Đau
quá. Cô còn không chưa kịp kêu lên, hai giọng nam mang ngữ điệu kích động đồng
thời kêu lên ──
“Sơ Tâm
!”
“Chết
tiệt!”
Sơ Tâm
bị tiếng hét to hù dọa, sững sờ nhìn hai khuôn mặt thần sắc kinh hoảng đồng
thời tiến lại gần, mới phát hiện trên khửu tay phải của mình bị rách một miếng
rất dài¬¬¬¬, da thịt bị toách một mảng lớn, máu tươi trào ra không ngừng, nhanh
chóng thấm đẫm cả một khoảng, đôi mắt cô lộ ra vẻ khiếp sợ lo lắng.
“Sơ Tâm
.” Huyết Lang vội vàng nâng cô dậy, con ngươi đen ngày thường lãnh khốc lúc này
tràn ngập lo âu.
“Đau
quá, đau quá…… Lang ca.” Vết thương đau nhức đến tận xương, đôi mắt phượng xinh
đẹp cố nén đau đớn không rơi lệ, Sơ Tâm kinh
hoảng vô lực tựa vào trong lòng anh.
“Em
chịu khó một chút, anh mang em đi bệnh viện.” Huyết Lang định một phen ôm lấy
cô, lại bị ngăn lại, sắc mặt anh lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi. “Tiêu
Hằng Uẩn! Mày cút ngay! Mày nhớ lấy tao nhất định sẽ tính sổ với mày.”
“Được
thôi cứ để sau hẵng tính.” Mắt thấy tình hình Sơ Tâm Tâm rất nghiêm trọng,
thiếu niên bình thường quý khí ôn nho, thế mà lúc này cũng phải mặt xám mày
trau, con ngươi trầm xuống, nhanh chóng tháo caravat trên đồng phục của mình ra
rồi nói: “Trước tiên tao giúp em ấy cầm máu, mày đi kêu xe taxi.”
“A lê!
Gọi xe taxi!” Huyết Lang quay đầu ra lệnh, một mặt nhìn kẻ thù không đội trời
chung gọn gàng cầm máu cho Sơ Tâm .
“Lang
ca…… Em đau quá.” Caravat áp vào miệng vết thương, gắt gao buộc chặt, Sơ Tâm
Tâm đau đến mức nắm chặt lấy tay của Lang ca, nước mắt nhẫn nhịn hồi nãy giờ rốt
cuộc cũng không chịu được mà rơi xuống một mạch.
“Tiêu
Hằng Uẩn! Mày nhẹ tay một chút.” Nhìn Sơ Tâm chịu khổ, Huyết Lang đau lòng cảnh cáo.
Thiếu
niên đang cúi đầu băng bó, quăng lên ánh mắt gay gắt, không phản bác lại, chỉ
lãnh đạm lướt khuôn mặt nhỏ nhắn đang thống khổ mà vặn vẹo liếc mắt một cái.
Đây là
tiểu muội học cùng trường với anh , cũng chính là bạn gái trong lời đồn đại của
Huyết Lang .
Không
nghĩ tới thiếu niên bất lương khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, lại cũng
có thể vì cô nữ sinh này mà hoảng hốt lo sợ.
“Lang
ca! Xe taxi đến rồi.” A Lê vội vàng báo lại, Tiêu Hằng Uẩn vừa vặn băng bó
xong, Lang ca không nói hai lời ôm ngang lấy cô, bước nhanh đi ra khỏi ngõ tối,
đem cô đặt vào ghế sau xe taxi, vừa định lên xe, lại bị một cánh tay nhỏ bé
chặn lại.
“Lang
ca anh đừng đi cùng.” Sơ Tâm Tâm lau đi nước mắt, nhỏ nhẹ nói.
“Em
đừng nháo loạn!” Huyết Lang nhướn hàng mi .
“Sẽ, sẽ
rước thêm phiền phức đấy.” Lang ca gần đây đã bị cảnh cáo vài lần, số lần nhiều
đến mức sắp bị nhà trường đuổi học. Anh sắp tới sẽ tốt nghiệp, tuyệt đối không
thể lại gặp thêm phiền phức nào nữa. Sơ Tâm Tâm đẩy anh. “Cứ để cho anh ấy đưa
em đi bệnh viện.”
Sơ Tâm
Tâm chỉ người vẫn đang đứng một bên, thiếu niên tuấn mỹ mày kiếm nhíu chặt.
“Em
muốn anh ấy giúp đưa em đi.” Sơ Tâm Tâm kiên quyết lặp lại, vì mất máu nên hai
má của cô tái nhợt đến dọa người.
Huyết
Lang nhất thời hiểu được lo lắng của cô , cũng biết cô không có khả năng đổi ý,
quay đầu hướng kẻ thù không đội trời chung lạnh lùng mở miệng: “Tiêu Hằng Uẩn!
Mày đưa em ấy đi, nếu có điều gì bất chắc, mày cũng đừng mong sống đến khi tốt
nghiệp.”
“Không
cần phải nhắc nhở.” Tiêu Hằng Uẩn lãnh đạm liếc mắt một cái, sau khi đáp lời ,
khom mình ngồi vào ghế sau.
“Lang
ca, buổi tối em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Sơ Tâm Tâm gắng gượng nốt chút sức
lực cuối cùng , trấn an Huyết Lang đang
rất căng thẳng.
Cửa xe
đóng lại, Tiêu Hằng Uẩn bảo lái xe đưa đến bệnh viện gần nhất, xe vừa nổ máy,
bỗng dưng cánh tay trầm xuống, chỉ thấy thân thể nhỏ bé mềm mại của học muội co
lại vô lực tựa trên vai anh.
“Em ……”
“Học
trưởng, em đau quá, đau quá mà……” Đè nén đau đớn không cho tiếng khóc bật ra,
Sơ Tâm cảm thấy trên người một chút sức lực cũng không còn, muốn ngồi thẳng
dậy, lại phát hiện mình không thể động đậy.
“Đừng
nhúc nhích.” Tiêu Hằng Uẩn tâm bình tĩnh như nước hồ thu bỗng nổi lên gợn sóng
rất nhỏ, lặng lẽ khuếch tán.
“Đừng
nói cho người khác chuyện anh và Lang ca đánh nhau, được không?” Giọng nói của
cô thật mỏng manh, đến lúc này mà vẫn còn lo nghĩ cho Huyết Lang. “Em sẽ nói là
tự mình ngã bị thương.”
“Được.”
Tiêu Hằng Uẩn ưng thuận, nhưng lại bởi vì
cô che dấu cho Huyết Lang , mà trong lòng nổi lên chút cảm giác không thoải mái
khó hiểu.
“Cám
ơn, thế là chúng ta hòa nhau nhé……” Cô vụng trộm hít vào, chịu đựng đau đớn dần
dần chết lặng.
“Đừng
nói nữa.” Tiêu Hằng Uẩn nhìn máu từ chiếc caravat mỏng manh không ngừng thấm
ra, nhiễm hồng chiếc áo trắng đồng phục của cô, khiến cho trái tim của anh chợt
thắt lại.
Sơ Tâm
Tâm gật gật đầu, dựa vào anh, an tĩnh , để mặc hơi thở ấm áp của anh bao phủ
phần ý thức cong sót lại.
Trên xe
taxi xóc nảy, Tiêu Hằng Uẩn phát hiện chiếc đầu nhỏ đang tựa vào vai anh trượt
lên trượt xuống , rốt cục nhịn không được một tay đem cô ôm vào lòng, đánh mất
khí chất tao nhã trầm ổn, vội vàng quát lớn:
“Lái
xe! Chạy nhanh lên một chút!”
Trong
phòng bệnh trắng toát tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một nữ sinh cổ tay quấn
tầng tầng lớp băng gạc, đang ngồi trên giường bệnh đọc sách.
Ánh mặt
trời từ phía Tây chiếu qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt trắng nhạt gần như trong
suốt của cô .
Đã hai
ngày nay, vì sao nhìn cô vẫn không có tí huyết sắc nào vậy ? Thiếu niên tuấn
nhã đứng ở bên cửa, ánh mắt trong sáng hơi hơi nheo lại, lộ ra vài phần phiền
muộn.
“Xin
chào.” Thấy có người tới gần, đôi mắt phượng như thủy linh sáng ngời đảo qua,
nhận ra người vừa tới, khuôn mặt trắng
nõn nhu hòa nở ra nụ cười ngọt ngào sáng lạn. “Tiêu học trưởng chào anh.”
“Còn
đau nữa không?” Vẻ chào đón nhiệt tình vui tươi của cô khiến cho trái timTiêu
Hằng Uẩn đập loạn nhịp.
“Em sớm
đã khỏe rồi! Chỉ là chưa muốn đi học thôi.” Từ ngày chuyện ngoài ý muốn ấy xảy
ra, Tiêu học trưởng mỗi ngày lại đến
thăm, cô phát hiện nguyên nhân là do anh áy náy, dường như là anh cho rằng anh
mắc nợ cô rất nhiều. Nhưng Sơ Tâm Tâm lại tuyệt đối không để ý, thuận miệng đáp
lời, tâm tình vui vẻ tiếp nhận chiếc túi anh đưa, đôi mắt phượng long lanh lóe
sáng. “Đây là cái gì?”
“Canh
cá và cháo.” Tiêu Hằng Uẩn thay cô lấy
ra chiếc bàn dùng cơm đặt trên giường bệnh, đem đồ ăn từng thứ một lấy ra.
Trên
thực tế, Sơ Tâm Tâm nghĩ cũng không phải là không đúng, quả thực anh đối với
việc ngoài ý muốn ôm một bụng áy náy.
Hơn nữa
về phía cha mẹ hai bên cô lại sinh động miêu tả, cô như thế nào bị thiếu niên
bất lương khi dễ, mà anh lại như thế nào thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, cảm
giác tội lỗi trong lòng anh như cỏ dại lan tràn cuồn cuộn không dứt
“A.” Sơ
Tâm Tâm thấy đồ ăn nóng hôi hổi, vẻ mặt dấu không khỏi nỗi thất vọng.
“Không
vui sao?” Nhìn tiểu học muội kia hỉ nộ ái ố viết rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn,
Tiêu Hằng Uẩn mày kiếm chau lại, cảm thấy buồn cười.
“Em
nghĩ sẽ được ăn cái gì thực mặn , thật cay cơ.”Vẻ mặt của cô thật ai oán.
“Trong
thời gian này miệng vết thương đang khép lại nên phải ăn kiêng, bằng không sẽ
không xinh đẹp được như cũ.”
Nghĩ
đến việc trên cổ tay trắng nõn kia sẽ lưu lại vết thương vĩnh viễn không thể
xóa nhòa, Tiêu Hằng Uẩn trong lòng lại lần nữa bị cảm giác tội lỗi bao phủ.
“Nhưng
chỉ là tay thôi mà.” Cô thấp giọng lẩm bẩm, vụng về dùng tay trái múc một thìa
canh cá, đôi mắt phượng đột nhiên sáng ngời. “Oa! Ngon quá.”
Đương
nhiên! Mấy thứ này cũng không phải là đồ ăn mua ở ngoài, đây là anh yêu cầu đầu
bếp Tiêu gia hầm riêng cho cô.
“Học
trưởng, anh muốn uống một chút hay không? Em chia cho anh!” Cô tươi cười ngọt
ngào như mật lại không hề có tâm cơ, cá
tính ngay thẳng, giống như ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng mây đen, trực
tiếp chiếu vào trong lòng người nào đó.
“Không
cần đâu.” Tiêu Hằng Uẩn biểu hiện không hờn không giận , không để cho cảm xúc
rung động trong lòng biểu lộ ở trên mặt.
Nói
thật, ở anh đã từng gặp rất nhiều cô nữ sinh khác, cô tuyệt đối không phải xinh
đẹp nhất, trong số rất nhiều cô gái theo đuổi anh ở trường, còn có vài người
diện mạo bên ngoài hơn hẳn cô, nhưng cá tính ngay thẳng cùng nét thiên chân
tươi cười của cô, lại đủ để cho cô tỏa sáng ở trong đám người ấy.
Chỉ
tiếc cô lại bạn gái của tên Huyết Lang kia……
“Sơ Tâm
.”
Nhắc
tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Huyết
Lang bước vào phòng bệnh, lườm một cái chống lại Tiêu Hằng Uẩn, ánh mắt lãnh
nghiêm nghị. “Mày ở đây làm gì?”
“Còn có
thể làm gì?” Tiêu Hằng Uẩn lơ đễnh, thản nhiên lướt qua anh liếc mắt một cái,
phía sau tiếng reo ngọt ngào mừng rỡ vang lên.
“Lang
ca, Lang ca!” Trên giường bệnh Sơ Tâm vừa thấy Huyết Lang đến, giống như cẩu
nhìn thấy miếng xương, vui vẻ đến mức ngay cả canh cá cũng không để ý.( Pó tay
với tác giả ví von cũng thật sinh động)
“Vì sao
sắc mặt lại khó coi như vậy?” Huyết Lang nhanh chóng tới gần, khuôn mặt lạnh
lùng cương nghị bỗng chốc trở nên nhu hòa cử chỉ rất tự nhiên thể hiện nét yêu
thương khẽ vuốt đôi bờ má của cô. “Miệng vết thương còn đau không ?”
“Không
đau.” Ngoại Trừ lúc thay băng. Sơ Tâm Tâm không còn cảm thấy đau đớn nữa, nở nụ
cười tươi tắn, ngắm đến một bên sắc mặt thoáng buồn của Tiêu Hằng Uẩn, bỗng
nhiên nghĩ đến điều gì. “Vết thương không đau, nhưng mà lại rất nhàm chán. May
mà có Tiêu học trưởng thi thoảng đến chơi với em, cùng em trò chuyện.”
Cô gái
nhỏ này muốn cho bọn họ buông ân oán xuống hay sao? Tiêu Hằng Uẩn có vẻ không
hứng thú lắm, không đáp lời, con ngươi đen tinh nhuệ thản nhiên đảo qua
dừng lại ở cánh tay trắng nõn của cô, lại bắt đầu sinh ra ý niệm đấu tranh trong đầu.
“Về sau
có anh bên cạnh giúp em là được rồi, không cần người phục vụ nữa.” Huyết Lang
chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói cho “Người phục vụ” Nghe.
“Đúng
vậy. Học muội, em còn nhỏ tuổi, kết giao bằng hữu vẫn nên cẩn thận.” Tiêu Hằng
Uẩn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu ôn hòa, con ngươi đen lại tràn đầy vẻ khinh
thường.
“A!
Canh cá mau nguội mất.” Cô ngoại
trừ đem câu chuyện chuyển tới canh cá, còn có thể như thế nào? Sơ Tâm Tâm xấu
hổ nhìn bộ dáng hai người trừng mắt với nhau, cúi đầu tránh đi gió lốc, không
phải tay thuận múc canh, run run rớt ra ngoài hơn nửa.
“Anh đút
cho em.”
Hai
người đồng thanh lên tiếng, động tác đồng thời , hai cánh tay vươn ra trước mặt
cô, bên trong không khí thoáng chốc ngưng trụ.
“Ách.”
Đây là cái tình huống gì? Sơ Tâm Tâm xấu hổ cúi thấp mặt. “Em tập từ từ rồi sẽ
quen thôi, lớn như vậy mà còn phải có người bón cho, thực mất mặt.”
Cúi đầu
húp thêm một mưỗng canh, Lang ca bón cô thì chẳng tính, nhưng học trưởng vì
sao……
“Học
muội, anh đi trước.” Tiêu Hằng Uẩn đối với sự thất thố của mình có chút hờn
giận, ánh mắt gợn lên vẻ lạnh lùng, xem ra không cần anh quá nhiều chuyện làm
bạn với cô nữa rồi.
Mà anh,
cũng không cần đối cô che dấu bộ mặt cảm thấy áy náy hay thương cảm, dù sao, cô
là vì Huyết Lang mới làm như vậy.
Nhìn
bóng dáng thon dài cao ngất , ngạo nghễ biến mất sau cánh cửa, Sơ Tâm Tâm nhìn
một lúc lâu, rốt cục nhịn không được vô cùng tò mò hỏi.
“Ca,
anh và Tiêu học trưởng rốt cuộc có mâu thuẫn gì vậy?”
Lang ca
thực ra anh trai cùng cùng cha khác mẹ của cô, chỉ là thời trẻ, mẹ cô là người
tình của ba cô rốt cục cũng chịu không nổi ông ấy hoa tâm liền bỏ đi, thời điểm
tái giá với người khác trong bụng đã có cô.
Chuyện
này mãi cho đến lên quốc trung cô mới biết được, hơn nữa nghe nói của ca ca cô
lại học ngay tại trường trung học gần đó, vì thế năm cô vừa mới mười hai tuổi, đơn
thương độc mã chạy tới trường tư giáo thanh danh cực xấu tìm ca ca, mới biết
được đối phương là Huyết Lang danh chấn trường Điền Trung.
Ngay từ
đầu, Huyết Lang không quan tâm tới cô lắm, cô lại không chịu buông tha cho anh,
sau vài lần , anh cũng dần dần thừa nhận. Chẳng qua vì sợ kẻ thù của mình tìm
cô gây khó dễ, cho nên anh ép cô không được phép kêu ca ca, chỉ có thể đi theo
gọi là Lang ca.
Nhưng
cô cùng Huyết Lang thường xuyên tiếp xúc quá mức, chung quy truyền ra tin
đồn, nói cô là bạn gái của Huyết Lang . Song cô cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ
cần có thể ở bên cạnh ca ca là tốt lắm rồi.
Chỉ là
theo ca ca gần hai năm, cô từ đầu đến cuối cũng không biết được, cái người luôn
cùng ca ca đánh nhau học trưởng Tiêu Hằng Uẩn , rút cục kết thù hận gì với anh.
“Đã
quên rồi.” Huyết Lang nhún nhún vai, bưng canh cá lên bón cho cô.
“Em
ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi! chuyện của người lớn trẻ con không cần lo lắng nhiều
như vậy.”
“Em……”
Nói còn
chưa dứt lời, đã bị anh đút cho một ngụm canh, cô bị nghẹn chỉ có thể trừng mắt
mạnh mẽ.
Mặc kệ
cô sẽ không quản! Dù sao sắp tới hai người bọn họ cũng đều tốt nghiệp, đến lúc
đó mỗi người một ngả, chỉ sợ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.
Có cái
gì ân ân oán oán chán ghét, như vậy coi như cũng xong.
※ ※ ※
Từ ngày
ở bệnh viện không hẹn mà gặp với Huyết Lang , Tiêu Hằng Uẩn cũng không quay lại
bệnh viện thăm cô nữa.
Cùng
lúc đó lễ tốt nghiệp cũng tới gần, liên tiếp các hoạt động liên quan tới buổi
lễ tốt nghiệp mà hội trưởng như anh phải phụ trách, khiến cho anh bận rộn đến
mức khó có thời gian để phân thân, ngoài ra, anh không có hứng thú cùng người
ta tranh tình nhân, đoạt bạn gái.
Anh
không phủ nhận tiểu học muội kia quả thực làm anh cảm thấy hứng thú, thế nhưng
còn chưa đến mức nhớ mãi không quên.
Ít nhất
anh là cho rằng như vậy…… Hơn nữa anh cũng nghĩ là hai người bọn họ từ nay về
sau vô duyên gặp lại.
Nhưng
lại đúng buổi lễ trước khi tốt nghiệp hôm
đó, anh đứng ở hậu trường hội trường sân khấu, lại thấy cô đứng ở trên lễ đài .
Sơ Tâm
vẫn tươi cười động lòng người như trước, đôi mắt phượng xinh đẹp lanh lợi, mang
theo ý cười sáng lạng, trên cánh tay vẫn còn quấn dải băng trắng, tiếng nói
ngọt ngào xuyên thấu qua Microphone, thay mặt học sinh toàn trường đọc lời chúc
mừng các anh chị khóa trên tốt nghiệp.
Bình
thường đọc loại diễn văn nhàm chán này, sẽ chỉ làm mọi người thêm phiền chán,
nhưng mà học muội xinh đẹp này, giọng nói ngọt ngào lại thành công hấp
dẫn sự chú ý mọi người.
“……
Cuối cùng xin chúc phúc cho các đàn anh , đàn chị bay xa vạn dặm, tiền đồ tựa
như gấm. Xin cám ơn.” tiếng nói trong trẻo chân thật ngừng lại, cô duyên dáng
tao nhã cúi chào, trong tiếng vỗ tay nhiệt lệt, thong thả lui về phía hậu
trường.
Sơ Tâm
vào tới hậu trường, vừa nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức đụng phải một bức tường
thịt .
“A!
Thực xin lỗi……” Đầu vừa ngước lên, một đôi mắt tinh nhuệ, sáng ngời bắt giữ tầm
mắt của cô, tim đập bỗng nhiên chậm một nhịp, cô nở một nụ cười tươi tắn. “Học
trưởng chào anh.”
“Tayđã
đỡ nhiều chưa?” Tiêu Hằng Uẩn trong lòng vừa mới hạ quyết tâm không được quan
tâm tới cô, nhưng bản thân không tự chủ được lại tiến đến trước mặt cô hỏi han,
ngữ khí mềm nhẹ, cố đè nén những cảm xúc trong lòng .
“Tốt
hơn rất nhiều rồi, cám ơn học trưởng đã quan tâm.” Cô ngẩng đầu nhìn học trưởng
một thân đồng phục phẳng phiu, thần khí tuấn lãng , cười đến ngọt ngào như mật,
, lúm đồng tiền chúm chím, khiến tim anh đạp loạn nhịp.
“Vậy
thì tốt rồi.”
“Đúng
rồi, em đã quên mất chưa cám ơn anh, cám ơn anh không nói với mọi người chuyện
của Lang ca.” Cô bỗng nhích lại gần, đè thấp tiếng nói nho nhỏ, nói xong thân
mình rất nhanh lại đứng thẳng lên, lộ ra chiếc lúm đồng tiền tinh nghịch. “Hôm
nay cũng là ngày anh tốt nghiệp.”
Tiêu
Hằng Uẩn nghe cô mở miệng ngậm miệng đều là Lang ca, trong đầu có chút buồn rầu,
trong thoáng chốc cô nghiêng mình tới gần, hương thơm thanh nhã của thiếu nữ
quanh quẩn bên anh, đột nhiên khiến anh thất thần trong giây lát.
“Sơ Tâm
! Sơ Tâm !” Hậu trường một nữ sinh khác đang hướng cô ngoắc ngoắc.
“A, bạn
học đang gọi em. Học trưởng, em đi đây. Chúc anh tốt nghiệp vui vẻ, bay xa vạn
dặm.” Thấy bạn học, Sơ Tâm Tâm hướng anh cười chói lọi, nhu thuận lễ phép chào,
rồi hăng hái chạy về phía cô bạn , hai cô ríu rít trao đổi với nhau.
“Tiêu
học trưởng, chuẩn bị một chút nha. Tới phiên anh đọc diễn văn.” Người dẫn
chương trình buổi lễ thấp giọng nhắc nhở.
Tiêu
Hằng Uẩn gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đuổi theo bóng dáng chói lọi đang khuất
dần, nhìn nhìn, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất sau cánh cửa nhỏ, trong lòng
anh không hiểu sao có chút mất mát, khóe miệng lại thoáng nhếch lên.
Chấm
dứt như vậy, có lẽ cũng tốt.
Bởi vì
cô mãi mãi sẽ không biết được trên người cô có chảy dòng máu của anh ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...