Sau khi hai người ăn xong, Trường Phong xung phong đi dọn dẹp rửa bát.
Thục Mây ngồi ở bàn trong phòng khách, ngắm nhìn bóng lưng anh loay hoay ở trong bếp, tâm ngọt như được ngâm đường.
Rửa bát xong, Trường Phong cũng đem máy tính ra ngoài, ngồi ở bên cạnh cô.
Mặc dù hôm nay anh không đến công ty, nhưng không có nghĩa rằng anh không có công việc.
Thục Mây biết anh nghỉ làm ở nhà là vì mình nên cô cũng không quấy rầy anh, dù sao cô cũng không cảm thấy khó chịu với bầu không khí yên bình này.
Trường Phong vốn ngồi ở một bên tập trung giải quyết công việc, nhưng vì người bên cạnh thi thoảng lại "hừm...!hừm..." anh không nhịn được tò mò liếc sang, thấy trên máy tính của cô đang hiện một loạt các bài đăng cho thuê nhà.
"Em tính chuyển nhà à?"
"Ah?" Cô đang tập trung nghiên cứu danh sách nên khi anh đột nhiên lên tiếng có hơi giật mình, "Dạ không, cái này là em tìm cho nhà em."
"Gia đình em sắp sang đây à?"
Thục Mây buông chuột ra, dựa lưng ra sau nói chuyện với anh, "Bình thường em hay về thăm nhà vào kỳ đông mà, không phải sao? Vì năm nay em thực tập nên không về được, nên cả nhà em tính sang đây.
Ba mẹ kêu em tìm thử nhà trước."
"Oh...!gia đình em chừng nào thì qua? Định ở bao lâu?"
"Ở tầm một tháng anh ạ, từ ngày 25/11 đến ngày 27/12.
Nhưng ba em chỉ ở lại một tuần thôi, ba em không nghỉ quá lâu được.
Vì đây là lần đầu tiên nhà em qua Can nên dự định đi du lịch luôn, ngắm tuyết rồi xem lễ Noel bên này nữa."
"Đến lúc đó để anh đi đón cả nhà với em."
"Dạ!" Thục Mây cười tít mắt, vui vẻ trả lời.
Trường Phong cũng mỉm cười, nói tiếp, "Còn về vụ nhà ở thì không cần tìm đâu, em kêu gia đình em đến nhà anh ở là được."
Thục Mây giật mình, tròn mắt nhìn anh, "Nhà anh á? Nhưng nhà anh chỉ dư có một phòng ngủ thôi mà? Với lại vậy cũng ngại lắm, gia đình em qua đây những một tháng lận."
"Ý anh là nhà ba mẹ anh ấy, không phải căn hộ này.
Nhà anh rộng lắm, dư nhiều phòng ngủ, em cứ yên tâm bảo ba mẹ với hai em đến ở, đừng ngại.
Lúc trước bọn anh qua Việt Nam, không phải cũng được cô chú cho ở nhờ nhà sao, bao ăn bao ở nữa."
"Nhưng mà..." Thục Mây gãi đầu, có chút do dự, "Anh hỏi ý kiến ba mẹ anh chưa? Cô chú có đồng ý không?"
"Em đồng ý thì anh sẽ hỏi."
Thục Mây tròn mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được phì cười, "Có ai như anh không! Ba mẹ anh phải đồng ý đã rồi em mới tính tiếp được chứ."
"Ba mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý, nên quan trọng là em thôi."
Nghe câu này của anh, không hiểu sao cô có chút vui vui, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng nói, "Anh cứ hỏi thử trước đi đã.
Dù sao hiện tại ba mẹ em cũng đang ngủ, không trả lời ngay được."
Biết cô không phản đối nữa, anh lập tức cầm điện thoại lên gọi cho ba mình.
Anh cũng không có ý tránh đi, ngồi ngay cạnh cô nói chuyện điện thoại.
Từ những lời anh nói với ông Vũ, Thục Mây dễ dàng đoán được ba anh đã đồng ý.
Cuộc gọi này thậm chí còn chưa đến hai phút.
Trường Phong ngắt máy, quay sang nhìn cô với ý bảo 'anh đã nói rồi mà.'
"Ba anh đồng ý rồi.
Em nhắn hỏi ý kiến ba mẹ em đi.
Em cứ nói với cô chú, không có gì phải ngại cả.
Lúc trước bọn anh cũng đã làm phiền cô chú rồi."
"Hihi, em biết rồi!"
Đợi đến khi mẹ cô ngủ dậy, đọc được tin nhắn của cô, hai người nói chuyện một lúc, mẹ cô lại cùng ba cô bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng đồng ý nhận lời mời của Trường Phong, đồng thời cũng bảo cô chuyển lời cảm ơn đến anh và ba mẹ anh.
*
Chưa đầy hai tháng nữa, cả gia đình cô sẽ qua đây thăm cô, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là tâm trạng Thục Mây sẽ kích động hưng phấn không thôi, đếm từng ngày một chờ đợi đến ngày đi đón cả nhà.
Nhưng ngày đó còn chưa đến thì đã có một chuyện khác xảy ra.
Đầu tháng mười một, là lúc giao thoa giữa mùa thu và mùa đông.
Mặc dù Vancouver được coi là thành phố có thời tiết ôn hòa nhất Canada, mùa đông có tuyết nhưng không nhiều, tuy vậy đến tháng mười một nhiệt độ cũng đã trở lạnh đi rất nhiều.
Người người ra ngoài đều trùm kín mít, mặc áo khoác dày, quấn khăn len.
Thục Mây như mọi ngày đến công ty thực tập, hôm nay cô đến khá sớm, lúc bước vào phòng thì các nhân viên đang tụm năm tụm ba tám chuyện.
Có người tinh mắt thấy cô vào liền vẫy vẫy gọi cô qua.
"Đợi em một chút."
Thục Mây mỉm cười trả lời, đi về phía bàn làm việc của mình bỏ túi xách xuống trước rồi mới qua đó.
Cô vừa gia nhập vào cuộc trò chuyện, đã có người hỏi ngay.
"Không phải Mây là bạn gái tổng giám đốc sao? Chắc em phải biết chứ nhỉ?"
"Biết chuyện gì cơ?" Thục Mây có chút dở khóc dở cười, cô vừa mới đến, làm sao biết được bọn họ đang nói về cái gì.
"Aiya," Jennifer, cô gái ban nãy vẫy cô lại nói, "Không phải mấy hôm trước luật sư Richard bên phòng Pháp chế mới từ chức sao? Nghe nói bên trên đã tuyển được người mới rồi!"
"Việc này thì có gì kỳ lạ đâu?"
"Vấn đề là Richard là một luật sư kỳ cựu, rất có tiếng trong giới.
Trong khi người được tuyển để thế vị trí của ông ấy lại là một cô gái mới có mấy năm vào nghề thôi! Mặc dù những vụ qua tay cô ta đều được giải quyết tốt đẹp, nhưng mới có hai ba năm, cô ta có thể nhận được bao nhiêu vụ chứ! Người có lý lịch hồ sơ như thế sao có thể vào làm trong tập đoàn chúng ta được.
Em đừng quên, đây không chỉ là một nhánh của tập đoàn A đâu, là trụ sở chính đó!"
Mấy người khác cũng gật gù đồng ý.
Anna nhanh chóng tiếp lời, "Thật ra chị nghe nói, là do cô ta được Richard tiến cử nên mới có thể đánh bại các đối thủ khác, giành được cơ hội lần này.
Nhưng mà..."
Nói đến đây, Anna lại nhìn Thục Mây, tỏ vẻ ngập ngừng khiến cô không khỏi tò mò, "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà, chị còn nghe được một nguyên nhân khác..."
Anna thấy Thục Mây vẫn mờ mịt như cũ, có chút không tin nổi hỏi, "Em thực sự không biết gì hết à?"
Thục Mây ngờ ngệch lắc đầu, "Không có, chẳng lẽ em phải biết à?"
"Tất nhiên rồi," Anna vỗ đùi một cái, "Bởi vì chị nghe nói, cô ta là bạn học cũ của tổng giám đốc đó! Nghe nói bọn họ từng có một quãng thời gian qua lại đó! Việc cô ta được nhận vào lần này, bên ngoài nhìn vào thì là vì được Richard tiến cử, nhưng thực chất là do tổng giám đốc tự tay phê chuẩn cho cô ta vào đó!"
"Bộ tổng giám đốc không nói gì với em thật sao? Chẳng lẽ anh ấy..." Jennifer nắm tay cô, lo lắng hỏi.
Khoảng thời gian qua làm việc chung với nhau, mọi người trong phòng R&D ai ai cũng đều thích hai cô bé thực tập sinh này.
Mối quan hệ giữa Thục Mây và Trường Phong cũng rất được mọi người ủng hộ chứ không tỏ vẻ bài xích hay mỉa mai cô đi cửa sau, dựa lưng cấp trên.
Vì vậy khi nghe phong thanh được tin tức này, bọn họ ít nhiều cũng đều lo lắng thật lòng cho cô.
Thục Mây cũng không ngờ, một ngày bình thường như bao ngày khác, cô chỉ đến công ty sớm hơn một chút thôi, mà lại biết được tin tức lớn như thế này.
Trường Phong mở cửa sau cho bạn gái cũ à? Nếu vậy là thật thì hình như cũng có chút giống trường hợp của cô và Rosetta nhỉ?
Nhưng mà mọi người cũng chỉ là nghe nói thôi, chưa hẳn đã là sự thật.
Với dạo gần đây giữa cô và anh vẫn bình thường, ngọt ngào mà.
Cô cũng không thấy anh có hành động hay biểu hiện nào khác thường cả...
Hôm bữa còn ngủ chung một giường mà...
Aiya aiya, lại suy nghĩ lung tung rồi!
Những người khác thấy Thục Mây ngồi im không nói gì, thần sắc có chút mơ màng, ánh nhìn mông lung đang suy nghĩ vẩn vơ, không khỏi có chút đau lòng cho cô.
Jennifer vội vàng vỗ vai cô an ủi, "Mây, em đừng suy nghĩ nhiều.
Bọn chị cũng chỉ là nghe nói thôi.
Nếu tổng giám đốc không nói gì thì chắc cũng không phải là chuyện gì lớn đâu."
Nói đến đây cô bỗng thấy câu này có chút sai sai, vội sửa lại, "Ý chị là, tổng giám đốc chúng ta là ai chứ! Quang minh lỗi lạc, đẹp trai phong độ, thông minh tài giỏi, xuất chúng rạng ngời, chắc chắc sẽ không làm ra loại chuyện mờ ám có lỗi với em đâu! Em đừng lo!"
"Đúng đó đúng đó! Em đừng suy nghĩ nhiều.
Không thì em cứ đi hỏi thẳng tổng giám đốc xem, hoặc trợ lý tổng giám đốc, hoặc giám đốc chúng ta cũng được!"
"Tổng giám đốc cưng chiều em như vậy, chắc chắn không có chuyện gì đâu!"
Thục Mây nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, vội vàng mỉm cười trấn an, "Em biết rồi, mọi người đừng lo lắng quá, cũng chỉ là nghe nói thôi mà."
Cô nói thêm vài câu nữa tỏ ý mình không sao rồi quay lại chỗ của mình, những người khác cũng dần giải tán.
Rosetta vừa vặn mới tới, thấy cảnh bọn họ giải tán thì có chút tò mò, hỏi cô.
"Mấy cậu vừa nói chuyện gì vậy?"
Thục Mây nhún vai, "Nhân viên mới trong phòng Pháp chế nghe nói là bạn gái cũ của anh Phong."
"Eh?" Rosetta kinh ngạc, "Trùng hợp vậy sao?"
"Chắc là vậy, nghe nói là được nhân viên cũ tiến cử."
"Oh..."
Rosetta hơi gật gù, lại thấy Thục Mây vẫn bình thản như không, hơi cười trêu chọc hỏi, "Cậu không lo lắng gì hả?"
"Lo lắng gì chứ, mình tin anh ấy!" Thục Mây nháy nháy mắt.
"Aiya sến súa quá đi!!" Rosetta xua xua tay, giễu cợt nói.
Nhìn bộ dạng khoa trương của cô, Thục Mây phì cười, đánh nhẹ lên vai cô, "Cậu đó!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...