Vì Ôm Anh Thật Ấm không đến nên tổng cộng chỉ có mười một người, chia ra một bàn sáu một bàn năm.
Vốn dĩ ban đầu Quang Minh ngồi ở bàn bọn cô, nhưng lúc sau khi Trâm Anh và Thùy Linh, cũng chính là Bản Nhạc Chết Chóc và Caramel Macchiato đến thì hai người họ liền đuổi anh sang bàn bên cạnh ngồi, một bàn bọn họ vừa vặn là ba cặp vợ chồng trên game.
Bữa tiệc khai màn chưa lâu thì phục vụ lại dẫn thêm một người khác đến bàn bọn họ.
Mười một người đồng loạt đình chỉ hành động của mình, khó hiểu quan sát người mới đến.
Người này là một thiếu nữ có dáng dấp không tệ, khuôn mặt thon nhỏ được trang điểm kỹ lưỡng xinh đẹp, dáng người cao gầy uyển chuyển, đuôi mắt ánh lên vẻ tự tin, lại có phần kiêu ngạo.
Mười một người cùng với cô gái mới đến này mắt đối mắt một lúc, cuối cùng Quang Minh lên tiếng, nói ra suy nghĩ của mọi người.
"Cô có chắc mình tìm đúng người không?"
Buổi gặp mặt ngày hôm nay, tổng cộng chỉ có mười hai người tham gia.
Ngoại trừ Ôm Anh Thật Ấm mới vài tiếng đồng hồ trước buồn bã tiếc nuối bảo rằng có việc đột xuất không thể đến được ra, thì mười một người còn lại đều đến đông đủ.
Lúc phục vụ dẫn người đến đây, bọn họ còn tưởng rằng Ôm Anh Thật Ấm đã có thể thu xếp công việc để đến đây gặp bọn họ, nhưng khi nhìn đến người trước mặt thì bọn họ liền biết là không phải.
Ôm Anh Thật Ấm rõ ràng là một nhân viên văn phòng đã gần ba mươi, sao có thể là cô gái trẻ trung thời trang này được.
Cô gái kia nghe anh hỏi thì nở nụ cười, gật đầu tự tin, "Mọi người là Nộ Phong phải không?"
"Cô là ai?" Quang Minh không trả lời, nhưng câu hỏi của anh cho thấy anh đã ngầm thừa nhận.
"Tôi là Forget Me Not."
"Cái gì?" An Duy, Ta Có Thiên Nhãn kinh ngạc.
Nghe thấy cái tên kia, ánh mắt của mọi người đồng loạt thay đổi, vừa có vẻ ngạc nhiên, vừa có vẻ khó hiểu, nhưng phần nhiều là không hoan nghênh.
Bị chục ánh mắt ghét bỏ như vậy nhìn mình mà cô ta vẫn một bộ dạng cao cao tại thượng, hiển nhiên như không.
Trường Phong nhíu mày nhìn cô ta, vài giây sau liền liếc mắt đi, ánh mắt đậm vẻ chán ghét.
Anh nhìn cũng không muốn nhìn, cất giọng hỏi mọi người, giọng nói mang theo ý khó chịu, không còn vui vẻ như vừa rồi.
"Vì sao?"
Đồng loạt các ánh mắt liền chuyển hướng, chiếu đến Trường Phong.
Phần lớn là mang theo sự mù mờ khó hiểu, chỉ có ánh mắt của Forget Me Not là vui mừng.
Cô ta yêu Trường Phong đến như vậy, gần như in sâu trong đầu giọng nói của anh.
Mặc dù vừa rồi anh chỉ nhả ra hai chữ, không gian xung quanh cũng rất ồn ào, nhưng cô ta vẫn nhận ra được, chủ nhân của lời nói vừa rồi chính là người cô ta luôn si tâm vọng tưởng qua mạng ảo bấy lâu nay, Cuồng Phong Bạo Vũ.
"Ý anh Phong là vì sao cô ta biết được chi tiết buổi offline ngày hôm nay," Thục Mây cười cười giải thích cho mọi người hiểu.
Ánh mắt của mọi người lại chuyển hóa một lần, tỏ vẻ như đã hiểu, lại nhìn cô như ý muốn nói, công nhận chỉ có bang chủ phu nhân là có thể hiểu được bang chủ đại nhân.
Trường Phong thắc mắc chuyện này cũng phải, vì các anh chỉ bàn bạc cụ thể buổi offline ngày hôm nay ở kênh bang, từ đâu ra mà cô ta biết được địa điểm giờ giấc chính xác như thế?
"À..." Quang Minh thấy thần sắc Trường Phong không tốt lắm, rụt rè lên tiếng, "Sáng nay nói chuyện với đám Nhất Thủ, tôi có chút hào hứng không nhịn được, nhắc đến buổi offline tối hôm nay..."
Trường Phong nhìn anh ta, không nói lời nào, cứ im lặng mà nhìn như vậy, mặc dù mày không chau, sắc mặt cũng bình thản nhưng lại khiến cho anh cảm thấy mình sắp toi rồi.
"Huhu bang chủ, cậu đừng nhìn tôi như thế.
Tôi biết sai rồi.
Cậu đừng có phát động truy nã, cũng đừng đồ sát tôi, cũng đừng đá tôi.
Mây à, em nói gì giúp anh đi."
Quang Minh mặt mày méo xệch, làm bộ đáng thương hướng Trường Phong và Thục Mây khóc lóc ỉ ôi, mà những người còn lại đều là một bộ dạng xem kịch vui, một vài người còn nhàn nhã nướng thịt.
Nhưng mười một người bọn họ đều chung một vẻ mặt, chính là không hoan nghênh Forget Me Not, không muốn để ý đến cô ta.
"Sao vậy? Mọi người không hoan nghênh tôi sao?" cô ta không chút ngượng ngùng, mỉm cười nói, "Dù sao tôi cũng đã từng ở Nộ Phong lâu như vậy, hôm nay hiếm lắm mới có dịp gặp gỡ mọi người, mọi người sẽ không nhỏ nhen như vậy, không chào đón tôi đấy chứ?"
Những người khác im lặng không nói, chỉ nhìn Trường Phong, ngụ ý để anh quyết định tất cả.
Trường Phong lại không thèm nói gì, ném một cái liếc mắt cho Minh Huy, anh lập tức hiểu ý.
Lúc này, vừa vặn lại có một cô phục vụ đi ngang qua, anh lập tức gọi lại.
"Xin lỗi, người này đến nhầm bàn, em dẫn cô ấy đi đi."
Cô phục vụ trẻ kia đáp một tiếng, quay sang định hỏi Forget Me Not xem cô ta cần tìm nhóm nào, nhưng nhìn đến dung mạo cô ta thì lại kinh ngạc.
Không đợi cho cô phục vụ có thời gian lên tiếng, Forget Me Not đã không nhanh không chậm cướp lời, ánh mắt ẩn ý nhìn cô phục vụ, "Cô không cần để ý, bọn tôi đang chơi trò Truth or Dare thôi.
Anh ấy bị thách phải nói câu vừa nãy, chứ không có ý gì."
Cô phục vụ nghe cô ta nói vậy, nét mặt có đôi chút biến hóa.
Rõ ràng lúc nãy Minh Huy nói chuyện với cô rất nghiêm túc, trông không có vẻ là đang đùa giỡn.
Nhưng mà, cô gái trước mặt này lại là con gái của ông chủ bên đối tác phân phối thực phẩm cho chuỗi nhà hàng cô đang làm việc, mọi loại thịt sống nguyên liệu đều do ba cô ta phụ trách, cô không dám động đến cô ta.
Cô phục vụ liền vội vàng vâng một cái, nhanh chóng rời đi.
Cô cũng mặc kệ ai nói thật ai nói dối, một bên là khách, một bên là đối tác, một nhân viên phục vụ như cô thực không dám làm mếch lòng bên nào.
Minh Huy thấy người phục vụ dễ dàng bỏ qua như vậy cũng không có ý trách cô ấy, chỉ không vui nhíu mày nhìn người không mời mà đến trước mắt này.
Trong ba người các anh, mặc dù Trường Phong trông có vẻ bình thản, cảm xúc ít khi dao động nhất, nhưng Minh Huy thực ra mới là người tính tình tốt nhất, ít tức giận nhất.
Bây giờ anh lại cau mày, đủ để thấy rõ anh không vừa lòng với chuyện này đến mức nào.
Mà ngay cả anh đã cảm thấy không vui đến mức không thể khống chế được mà biểu lộ ra ngoài, thì khỏi phải nói đến hai người Trường Phong và Triều Dương.
Minh Huy thấy cô ta dễ dàng đuổi cô phục vụ kia đi như vậy, cũng không phí lời tìm người phục vụ khác để đuổi cô ta đi nữa, chuyển hướng tập trung trở lại trên một bàn đầy đồ nướng.
Forget Me Not thấy Trường Phong không để ý đến mình, cũng không chút ngại ngùng, mỉm cười quyến rũ đi đến bên cạnh anh.
Anh ngồi ở ngoài cùng ở bên trái, cách một cánh tay chính là bàn thứ hai của năm người còn lại, nên cô ta liền có thể dễ dàng đứng sát ở bên cạnh anh.
"Phong, em ngồi cạnh anh được chứ?"
Giọng nói cô ta mềm mại lả lướt, âm cuối kéo dài, người có ý với cô ta thì sẽ thấy âm thanh này rất mê người, nhưng người chán ghét cô ta thì lại cảm thấy rất nhớt, lại có chút kinh tởm.
Cảm nhận được cơ thể cô ta như có như không tiếp xúc với cánh tay của mình, Trường Phong trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng hàn khí tỏa ra từ anh lại tăng lên không ít.
Anh đặt đôi đũa xuống bàn, mặc dù âm thanh khi đôi đũa va chạm với mặt bàn không lớn, nhưng lại khiến cho năm người cùng bàn có chút giật mình.
Không nói không rằng, anh đứng dậy, Forget Me Not thấy vậy thì cho rằng anh đang tính sắp xếp chỗ ngồi cho cô, ánh mắt khóe môi tràn ngập sự vui vẻ, vội vàng tránh sang một bên để anh bước ra.
Trường Phong đứng ở cạnh bàn, vừa để cho người ở bên trong có thể ra ngoài dễ dàng, vừa chắn Forget Me Not ở bên ngoài, không để cho cô ta ngồi được vào bàn.
Anh quay sang nhìn Thục Mây, lúc này hàn khí lại thu liễm hoàn toàn, ánh mắt và giọng nói chỉ còn lại sự nhu hòa ấm áp, "Mây, đổi chỗ với anh."
"A," Thục Mây khẽ hô một tiếng, cũng không phải là có ý gì, chỉ đơn giản là hơi ngạc nhiên với lời nói của anh.
Cô cũng chỉ ngạc nhiên một lúc, rất nhanh liền hiểu nguyên do anh làm như vậy, mỉm cười vui vẻ bước ra ngoài đổi chỗ với anh.
Forget Me Not nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, ghen tức không thôi, nhưng lại không dám làm ra hành động gì quá đáng, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Trường Phong.
Cô ta đảo ánh mắt sang người Thục Mây, ánh mắt sắc bén quan sát cô.
Mặc dù không biết cô có phải là Thục Vân Công Chúa trong game hay không, nhưng thấy Trường Phong đối xử với cô thân cận như vậy, cô ta trong lòng mặc định người trước mắt này chính là tình địch của mình.
Cô ta soi mói từ đầu đến chân Thục Mây, trong lòng tự âm thầm đánh giá, thấy một khuôn mặt mộc của Thục Mây xinh đẹp không tì vết, da trắng hồng mịn màng, mắt sáng long lanh, đôi gò má phớt hồng tinh xảo, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, không nhịn được có chút ghen ghét, nhưng nhìn đến dáng người có chút gầy guộc của Thục Mây, lại thấy ba vòng của mình chuẩn hơn của cô, rốt cuộc cũng đem tâm tình cân bằng trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...