Thục Mây mơ màng nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng anh, đợi đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại cô mới thu lại ánh mắt mình, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc rồi ngồi dậy.
Cô ngồi yên nhớ lại những gì vừa xảy ra, thất thần cúi đầu nhìn ngực mình.
Có phải ngực cô quá nhỏ hay không? Nên anh mới sờ một chút liền không muốn sờ nữa?
Vì vóc người cô mảnh khảnh nên ngực cô cũng không quá lớn, nhìn qua như vẫn còn đang trong giai đoạn dậy thì vậy.
Đợi đến lúc Trường Phong tắm xong đi ra ngoài, thấy Thục Mây thất thần cúi đầu thì nghĩ hành động vừa rồi của mình đã dọa cô sợ hãi, vội vàng đi đến chỗ cô.
"Em sao vậy?"
Nghe tiếng anh, Thục Mây mới ngơ ngác quay đầu sang nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng và nghi hoặc.
Cảm thấy không phải là cô đang sợ hãi, anh thầm thở phào, hỏi han cô, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Thục Mây chớp chớp mắt nhìn anh, môi hơi hé nhưng lại không trả lời, mấp máy môi mấy lần mới ấp úng nói, "Có phải...!có phải em..."
"Hửm? Có phải em làm sao?"
Thục Mây cúi đầu, không dám nhìn anh, hai bên tai dần đỏ lên như sắp rỉ máu, lấy hết can đảm mới dám mở miệng, lí nhí nói, "Có phải em...!không đủ hấp dẫn không?"
"Hả?" Trường Phong bị câu hỏi của cô đánh úp, không kịp phản ứng.
Thục Mây liếc mắt nhìn anh thì thấy anh đang bất ngờ nhìn mình, cảm thấy bản thân đã hỏi rồi thì phải hỏi đến cùng, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà ngẩng đầu nhìn anh, xấu hổ hỏi, "Có phải ngực em rất nhỏ không? Nên anh không thích?"
Trường Phong nhìn cô, lúc này mới hiểu sự nghi hoặc và lo lắng của cô là từ đâu mà ra, cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không dám cười, liền ôm cô vào lòng, "Làm gì có.
Sao anh lại không thích cho được."
Thục Mây úp mặt vào ngực anh, cúi đầu, không nói gì.
Trường Phong lại nói tiếp, "Đúng là có hơi nhỏ thật, nhưng anh chỉ thích nhỏ như vậy thôi, không thích lớn."
Thục Mây cắn môi, khe khẽ hỏi lại, "Thật không?"
"Thật mà," Trường Phong vuốt dọc mái tóc dài của cô, "Chỉ cần là thuộc về em, anh đều thích.
Giống như sau này lỡ nó mà có lớn lên, anh sẽ lại thích lớn, không thích nhỏ nữa."
"Thế...!thế sao lúc nãy anh lại dừng lại? Em tưởng là anh không thích..."
Trường Phong dở khóc dở cười, "Không phải em bảo anh không được làm gì em sao?"
Thục Mây giật mình, ngẩng đầu chớp mắt mấy cái nhìn anh, "Ừ nhỉ!"
Nhìn vẻ mặt 'vừa mới nhớ ra' của cô, Trường Phong phì cười, vuốt chóp mũi cô, "Em đó, cứ suy nghĩ lung tung mà thôi."
Thục Mây bĩu môi, có chút xấu hổ chống chế, "Tại..."
"Tại cái gì?" Trường Phong như cười như không nhìn cô.
"Em không biết đâu, tại anh đấy," cô dúi đầu vào ngực anh, xấu hổ không dám nói gì.
Không ngờ cô lại có thể nghĩ lung tung viển vông như vậy, còn hỏi anh câu hỏi cực kỳ xấu hổ đó nữa chứ!
Trường Phong khẽ cười, xoa đầu cô, "Được, tại anh hết."
Im lặng một lúc, Thục Mây lại hỏi, "Em không cho anh, anh có giận không? Có cảm thấy em không tin tưởng anh không?"
Trường Phong mỉm cười, vừa vuốt mái tóc cô vừa trả lời, "Sao lại giận được chứ."
"Thật không?"
"Nếu không thì sao, em sẽ cho anh à?"
Thục Mây bối rối nhíu mày, không trả lời được, yên lặng dựa vào lòng anh.
"Em yên tâm, anh có thể nhịn được đến đêm tân hôn của tụi mình."
Một làn nước ấm chảy qua trong lòng cô, ôm trọn lấy trái tim cô, khiến tâm cô mềm nhũn ra.
Nhưng sau đó cô lại hỏi, "Anh nhịn được như vậy, có phải là vì em không đủ hấp dẫn không?"
Trường Phong bất đắc dĩ nhìn cô, "Không phải, là anh cố nhịn đấy."
"Nhưng cứ nhịn như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Nếu không thì sao, em cho anh à?"
Thục Mây bối rối lắc đầu, "Không được đâu..."
Trường Phong cười cười, xoa đầu cô, "Yên tâm, anh nhịn được.
Với lại có phải lúc nào anh cũng có phản ứng đâu."
"Vậy có phải là vì em không đủ hấp dẫn không?"
Nghe cô hỏi lần ba, Trường Phong im lặng nhìn cô một lúc, mới hỏi lại, "Em đang đến ngày à?"
Thục Mây ngạc nhiên nhìn anh, "Sao anh biết?"
Trường Phong bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Cô đang đến ngày, dù anh có muốn cũng không làm gì được cô.
Vậy cô còn hỏi linh tinh mấy câu này làm gì nữa chứ.
Chắc hẳn tình huống hôm nay đã ảnh hưởng đến cô nhiều lắm, nghĩ như vậy, trong lòng Trường Phong lại dâng lên một trận đau xót.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, lại đưa tay cầm điều khiển bật cho phim tiếp tục chạy, "Mình xem phim tiếp đi."
Thục Mây đáp lời một tiếng, không hỏi nữa, im lặng ngồi trong lòng anh xem phim.
Anh nhìn cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình một lúc, lẩm bẩm, "Hôm nay em bạo dạn lắm đấy nhé."
Thục Mây nghe được, lập tức đáp lại, "Anh cũng bạo dạn lắm đấy, còn cắn em."
Trường Phong phì cười, hôn lên môi cô một cái, "Xem phim đi."
Thục Mây bĩu môi, là ai nói trước chứ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục xem phim.
*
Đêm xuống, Thục Mây vào phòng mình thay ra đồ ngủ mà lúc chiều cô mới mang theo rồi cầm theo bình nước ra ngoài lấy nước, nhưng thấy người trước mặt cô liền hơi giật mình.
Anh đứng ở ngay cửa phòng ngủ của anh, khoanh hai tay, hơi dựa vào khung cửa.
Vừa mới mở cửa ra cô đã thấy anh nhìn mình hơi cười, ánh mắt như muốn nói anh đã đợi cô rất lâu rồi.
"Sao anh lại đứng đây?"
"Không sang ngủ với anh à?"
Gò má Thục Mây nhanh chóng ửng đỏ, "Không được đâu."
"Sao lại không được? Không phải lần trước em đã ngủ với anh rồi à?" Trường Phong cười cười nhìn cô.
"C--cái đó là ngủ chung giường thôi, anh đừng có nói nghe hiểu lầm vậy chứ," Cô ấp úng nói, hai tay cầm bình nước xoắn xuýt không yên.
"Chiều nay em bạo dạn lắm mà, bây giờ lại ngại ngùng rồi à?"
Nghe anh nhắc đến chiều nay, trong đầu cô liền hiện lên khung cảnh bản thân mình mạnh dạn hỏi anh có thấy cô hấp dẫn hay không, trong nháy mắt trong đầu cô vang lên tiếng nổ ầm ẩm, cả người cô nóng rực như có thể bốc cháy.
Thục Mây cắn môi, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn anh.
Cô cũng không biết tại sao lúc đó mình lại có thể hỏi anh câu hỏi như vậy được nữa, đã thế lại còn hỏi những ba lần, thật là quá xấu hổ mà! Cô đã thầm cầu mong anh sẽ quên đi, nhưng sao anh có thể quên được chứ, đó là một trong những lần hiếm hoi của cô cơ mà.
Nhìn phản ứng của cô, Trường Phong thầm mỉm cười, đoán chắc cô đã bình thường trở lại, cũng không hy vọng cô sẽ trả lời nữa, tiến đến bế bổng cô lên rồi xoay người đi vào phòng mình.
"Á!" Thục Mây hốt hoảng vội ôm lấy cổ anh, "Anh làm gì thế?"
Trường Phong ôm chặt lấy cô, bế cô về phía giường rồi đặt xuống, "Em đang đến ngày, chẳng lẽ còn lo anh làm gì em sao?"
Cô đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn anh.
Trường Phong lại dụ dỗ.
"Không muốn ôm anh ngủ sao, hửm? Không phải em bảo mỗi sáng khi thức dậy nhìn thấy anh rất tốt sao, hửm?"
Giọng anh trầm thấp khàn khàn truyền vào trong tai cô như giai điệu vi-ô-lông quyến rũ vô cùng.
Thục Mây không kiềm được ngẩng đầu nhìn anh, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm sáng ngời của anh, trong đôi tròng mắt ấy chỉ có hình ảnh của cô phản chiếu lại.
Cô nuốt nước miếng, ấp úng nói, "Vậy...!vậy anh lấy điện thoại sang đây cho em đi..."
"Được," đạt được ý nguyện, Trường Phong vô cùng vui vẻ đồng ý.
"Với rót nước cho em luôn," cô đưa bình nước về phía anh.
"Được."
Anh cầm lấy bình nước rồi đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại với bình nước đầy và điện thoại của cô.
Thục Mây nhận lấy hai thứ đó từ anh, đặt ở tủ đầu giường rồi ngoan ngoãn đắp chăn nằm xuống.
Cả thân hình mảnh khảnh của cô đều nằm trong chăn, chỉ có cái đầu nhỏ là thò ra bên ngoài.
Cô dõi mắt theo nhìn anh, ánh mắt trong suốt mềm nhẹ, như thể muốn nói cô đang chờ anh lên giường cùng ngủ vậy, khiến lòng anh như có sợi lông vũ cọ qua.
Anh lập tức bỏ đi ý định xử lý nốt các công việc còn lại, tắt đèn lên giường nằm cạnh cô.
Thục Mây nghĩ, dù sao cũng đã quyết định ngủ cùng rồi, còn xấu hổ ngượng ngập gì nữa, liền quăng hết mọi thứ ra sau đầu, cả người rúc vào trong lòng anh, quàng tay ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm mà anh mang lại.
Trong bóng tối, Trường Phong nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc, ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại trong lòng mình, đặt lên trán cô một nụ hôn tràn đầy sự cưng chiều và tình cảm, thấp giọng nói, "Chúc em ngủ ngon."
Thục Mây cọ cọ trước ngực anh, đáp lời, "Chúc anh ngủ ngon."
Một đêm yên bình...
Nhưng không phải ai cũng được cảm nhận sự yên bình ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...