“Sao Elain đi vứt rác lâu quá nhỉ?”Fintan nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường.“Khi này tôi có nghe tiếng ồn ở bên ngoài đấy.
Hãy ra xem xem sao.”Fintan với Joycelyn đi ra bên ngoài, nhìn qua nhìn lại không thấy người đây, nghe thấy tiếng cãi nhau cạnh tiệm.“Mau đi theo tôi đến đồn cảnh sát mau!”Giọng của Elain giận giữ, nắm lấy cổ áo người kia chưa buông ra.“Này người bị điên hả? Đã bảo là không phải trộm rồi cứ lãi nhãi mãi thế hả, có buông ra hay không thì bảo!”Người này cũng không vừa gì, cũng gào lại với Elain.
Joycelyn nghe giọng này có chút quen tai, liền lại kéo khẩu trang của người đang nằm dưới đất kia.“FERGAL!!! Sao em lại ở đây?”Là đứa em trai của Joycelyn, cứ làm bộ dạng khả nghi như thế nên bị Elain đánh cho bầm một bên má.“Chậc, chết tiệt, em đến thăm anh mà kết cục lại bị đánh cho tơi tả thế này đây.”Fintan với Elain nhìn nhau rồi quay sang nhìn.“Em trai? Anh có em trai sao?”“Có, đây là Fergal, đứa em nhỏ hơn tôi bốn tuổi mà tô đã từng nhắc đến với Fintan đấy!”Fergal khó chịu ra mặt, hất tay anh hai rồi tặt lưỡi đi vào trong tiệm.“Tại cái tên ấy cứ úp úp mở mở ngay cửa sổ nhà anh nên tôi mới lỡ tay…”Elain không tỏ ra hối lỗi, vẫn cứng đầu như trước.
Cả ba người cùng đi vào trong tiệm, sợ làm ồn đến hàng xóm.“Đây là bánh của tiệm anh, em cứ ăn tự nhiên đi nhé!”Fergal lườm một cái rồi lại ngoắt mặt đi chỗ khác.“Mồm đau vậy, nhai kiểu gì cho được.”Quả thật ngay mép môi của Fergal đã sưng tím lên, trông có vẻ rất đau.Elain đi từ dưới nhà lên và đặt lên bàn một túi thuốc.
Nắm lấy cằm của Fergal kéo qua.“Im lặng và ngồi ngay ngắn giùm, không tôi thọc cho nó sưng thêm ráng chịu.”Fergal nổi giận khi thấy tên này tỏ ra thái độ không hối lỗi nên nắm lấy cổ áo Elain, giật giật.“Này nhá, vết thương trên mặt ông đây là do người làm mà còn dám chưng bộ mặt đó ra hả, con mẹ nó.”Joycelyn tính ngăn Fergal làm loạn, thì Elain lạnh lùng dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của Fergal nhấn xuống ghế, sức lực thật không thể đùa được.“Tôi không ngại việc làm thêm mấy vết trên mặt cậu đâu, thế nên biết điều mà ngồi yên đi, đồ đầu chanh.” (do tóc Fergal có màu vàng nên Elain mới gọi như vậy á =)).)Fergal nghiến răng ken két, rồi ngồi xuống để cho Elain bôi thuốc.
Dùng cây bông tăm nhấn nhấn vào chỗ vết thương trên khóe môi và má của Fergal, cậu khá đau nhưng không nhăn nhó gì vì trong đầu bây giờ chỉ muốn nghĩ cách đấm bay tên khốn ngồi trước mắt đi mà thôi.“Elain đáng sợ quá…”Fintan có hơi sợ vẻ măt khi nãy của Elain, Joycelyn thì thấy gương mặt sợ hãi của Fintan siêu dễ thương.Sau khi giải quyết xong, Joycelyn ngồi nói chuyện với Fergal.“Sao em lại đến đây?”“Ba bảo em đến đây kiếm việc một thời gian, không kiếm được không cho về.”“Phụt, là bị đuổi đi chứ còn gì nữa.”Elain cười thành tiếng ở đằng sau.“Con mẹ nó tên khốn Ele kia có ngậm cái mồm đi không thì bảo!”“Là Elain đó, đúng là quả chanh đầu đất có khác.”Fergal muốn đấm hắn lắm, nhưng nhìn anh hai có vẻ mặt khó chịu, sợ anh hai nổi giận nên không làm gì được.
Ngoan ngoãn ngồi vào ghế.“Thế nên là em sẽ ở với anh sao?”Joycelyn tiếp tục nói chuyện.“Vâng… em sẽ sớm kiếm được việc ở đây thôi.”Fergal trả lời.Fintan nãy giờ cứ im lặng, anh suy nghĩ gì đó rồi mới nói.“Hay là em cũng làm ở đây đi?”“HẢ/CÁI GÌ?”Elain với Fergal bất ngờ nên đồng thanh phản ứng.
Kịch liệt phản đối.“Cảm ơn ý tốt của anh… nhưng em không làm đâu.”“Ồ thế thì hãy cố kiếm việc làm nhé.”Fintan nói chuyện nhẹ nhàng lắm, nên Fergal rất thoải mái khi nói chuyện với anh ấy, còn tên tóc đen kia thì… thôi, vứt đi.Thế là từ sau hôm nay, căn hộ của Joycelyn sẽ có thêm một người nữa.Joycelyn bảo Fergal xách đồ đạc về phòng, trước khi rời đi còn vẫy tay chào Fintan, giơ ngón giữa tạm biệt Elain.Bước vào nhà, Fergal liền nằm ạch lên ghế sô pha, lười biếng bị anh hai đạp vào mông.
Joycelyn còn một phòng trống nên đã để cho Fergal ở trong đấy.“Mau dọn đồ đạc rồi đi tắm đi, người hôi như cú rồi.”“Vâng…”Fergal tắm xong liền đi đến tủ lạnh lục lọi thức ăn, lôi hai lon bia ra, khui nắp rủ anh hai cùng uống.Hai anh em ngồi sô pha xem tivi vừa uống bia.“Anh hai, anh thích cái anh chủ tiệm đó sao? Tên gì ấy nhỉ, Fin, Fintan?”Joycelyn lại sặc bia lần nữa, lại một lần nữa bị nghi ngờ.
Joycelyn nghĩ thầm số mình đúng là số con rệp mà.“Sao em lại nghĩ như thế?”“Linh cảm em mách bảo, hơn nữa cách anh nhìn anh chủ tiệm ấy cũng rất là mềm lòng và trìu mến à nha, em nhìn thấy hết he he.”Joycelyn im lặng, cũng không có ý định trả lời.
Chết tiệt hết Elain rồi tới lượt đứa em trai phát hiện, đúng là xui xẻo.“Anh không trả lời tức là anh đang gián tiếp khẳng định đấy nhé!”“...!Hé miệng nói một lời là cho ra lề đường ngủ ngay lập tức.”“À há, biết ngay mà, quả nhiên là Fergal - thiên tài.”Joycelyn không thèm nhìn em trai, liền đi vào phòng ngủ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...