Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Ta là Quân Khiêm Ích, là hoàng đế của Quân Nguyên, sau khi nhận ngôi vua từ năm 15 tuổi đến giờ đã hai năm rồi, ta đã quen với việc mọi người đều kính sợ ta. Đây chẳng qua là từ phạm vị những người trong cung sợ ta mở rộng ra đến trên dưới triều đình mà thôi, dù sao thì từ nhỏ ta đã quen với chuyện này.

Chỉ có phụ hoàng và cha là hai người dù ta có thế nào cũng đối xử với ta rất tốt, ngươi khôn nghe lầm, song thân của ta đều là nam nhân, cha ta còn là nam hoàng hậu duy nhất trong lịch sử triều đại Quân Nguyên ta, phải nói rằng đây là việc làm duy nhất của phụ hoàng mà ta bái phục.

Nhưng ngoài hai phụ thân của ta ra, những người khác dường như đều rất sợ ta, bởi vì trước giờ ta đều không biết cười, cười là gì? Không phải chỉ là cử động khóe miệng sao? Không lẽ làm động tác này, người khác sẽ không sợ ngươi sao? Nhưng mà ta cảm thấy, làm một hoàng đế không biết cười cũng không sao, bởi vì như vậy sự đe dọa đối các thần tử sẽ rất cao, đúng không?

"Be Be, cười với cha một cái?" Câu này ta nghe 15 năm rồi, nó khiến ta cảm thấy vô cùng bất lực, ta quay đầu nhìn lại, quả nhiên là người cha mà ta không biết về từ lúc nào đang từ ngoài bước vào, ông ấy biết rõ ta không biết cười nhưng lần nào gặp mặt cũng đều nói vậy, ta đã quen với việc này rồi nhưng điều mà ta không thích là...

"Cha, người lại lén phụ hoàng trở về? Cẩn thận phụ hoàng bắt người về, còn nữa, cha có thể đừng gọi tên húy của con không, nói gì thì giờ con cũng là hoàng đế, cái tên đó..." Ta cũng không phải không thích cái tên này, cái tên mà ta được gọi từ nhỏ tới lớn.

"Đừng mà, đã gọi mười mấy năm rồi, con nói cha làm sao sửa đây? Cùng lắm trước mặt người khác cha không gọi con như vậy là được chứ gì? Phải rồi, tiểu tử nhà ngươi, đừng có mà viết thư báo cho phụ hoàng ngươi, lần này cha không muốn về sớm vậy đâu." Nghe cha nói vậy, ta chỉ đành im lặng, đã bao nhiêu lần rồi, ta không hiểu sao cha ta lại không hiểu chứ? Ông ấy cho rằng ta không nói thì phụ hoàng sẽ không tìm thấy ông ấy sao?

Ta quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, lúc này, ở đó đã có một người đứng tựa vào cửa, trạng thái dính như sam của hai người bọn họ, rốt cuộc là làm thế nào mà cha ta lại cho rằng một mình ông ấy có thể chạy ra ngoài chứ?

"Cha, cha không cảm thấy suốt đường đi có người bám theo cha sao?" Ta vô cảm nhìn cha ta đang ngồi bên cạnh mình và hỏi ông ấy.

Sau đó, ta liền nghe cha ta nói: "Hèn gì... Cả đường đi chuyện gì cũng vừa ý ta hết."


Nghe câu nói này, ta chỉ đành im lặng, sau đó đứng dậy bước ra ngoài, lúc đi tới cửa ta mới nhìn sang người đang đứng dựa vào cửa: "Phụ hoàng, thư phòng con nhường lại cho hai người, yên tâm, trước buổi chiều sẽ không có ai đến đâu."

Nói xong ta liền thấy phụ nở một nụ cười mà theo như ngài ấy nói là 'coi như ngươi biết điều', nhưng trong mắt ta, tất cả động tác cử động khóe miệng này đều giống nhau, sao bọn họ lại có thể làm ra nhiều hàm ý khác nhau thế nhỉ?

Rời khỏi ngự thư phòng, ta lập tức phân phó mọi người hôm nay không được phép đến gần thư phòng, trái lệnh thì cứ đợi ăn đòn.

Rời khỏi ngự thư phòng, ta buồn chán đi dạo khắp nơi, đối với những cô gái trong hậu cung, ta trước giờ đều từ chối các nàng, không biết tại sao, ta không có hứng thú với các cô gái phấn son này, đón vào cũng chỉ để đó như bình hoa, ta cũng từng nghĩ đến nói không chừng ta và phụ hoàng giống nhau, đều thích đàn ông, nhưng ta cũng đón một số nam nhân vào hậu cung cũng không có hứng thú, dần dần ta cũng không vào hậu cung nữa.

Ta không thích có người đi theo, đám người đó ngoài mặt thì cung kính thực chất lại sợ hãi, khiến ta rất phản cảm, đừng tưởng ta không biết sau lưng bọn họ nghĩ ta thế nào, nói ta là ác quỷ đầu thai nên không biết cười, không biết cười là ác quỷ sao? Khi ta xé nát miệng những tên dám nói ta như thế thì không còn ai dám nói ta vậy nữa nhưng sau khi trừng phạt thêm mấy người nói như vậy nữa ta cũng thấy không còn hứng thú nữa, thích nói thì nói đi, đừng để ta nghe thấy là được.

Đi loanh quanh trong ngự hoa viên, ta nghe tiểu thái giám đến bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngài phân phó hôm nay không được phép đến gần ngự thư phòng, nhưng lúc nãy có một thiếu niên đi vào, chúng nô tài không ngăn được... Hiện tại đã bị ngự lâm quân bao vây, nô tài đến để xin chỉ ý của hoàng thượng."

Ta nghe thấy thì gật đầu rồi khoát tay cho tiểu thái giám lui xuống, sau đó mới quay lại ngự thư phòng, ta không hề lo cho phụ hoàng và cha trong ngự thư phòng, bởi ta biết ba ám vệ của phụ hoàng chắc chắn đang canh giữ ở đó, ta không hiểu thiếu niên mà bọn họ nói là ai, điều khiến ta không ngờ đến là đây chính là lần gặp đầu tiên của ta và hoàng hậu của mình.

Đến bên ngoài ngự thư phòng, ta ngăn tất cả ngự lâm quân lại, sau đó tự mình tiến vào, tiếng phản đối và lo lắng sau lưng bị ta dùng ánh nhìn gạt bỏ. Ta từng bước tiến vào, đi qua một cái hòn non bộ, ở chỗ ngự thư phòng, ta nhìn thấy một thiếu niên trạc tuổi với mình đang bám lên cửa, cố gắng nhìn vào bên trong.


Ta đến sau lưng hắn hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi ở đây làm gì?"

"Suỵt! Đừng có ồn! Lát nữa rồi nói, ta không tin lần này còn không thấy gì!" Nghe người này nói vậy, trong lòng ta cảm thấy có chút kỳ quái, ta thấy người này làm trộm mà con thản nhiên như vậy là sao?

Trong lúc ta đang thấy kỳ quái, thiếu niên đang bám lên cửa kia quay đầu lại, đó là một thiếu niên có gương mặt anh tuấn với vẻ ngoài có phần ngang bướng, ta không khỏi thầm khen ngợi thiếu niên này đẹp trai, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản càng tôn lên khí chất tự do tự tại của thiếu niên này, trong lúc ta quan sát thiếu niên này thì hắn đột nhiên nói với ta: "Ngươi là Be Be?"

Câu nói này khiến trầm lặng, rốt cuộc ta có nên thừa nhận hay không đây? Nhưng ta luôn thấy có chút mất mặt, dù vậy không đợi ta nghĩ ra nên thừa nhận hay không thì thiếu niên đó liền đứng dậy nói với ta: "Quả nhiên là ngươi à? Ngươi cũng đến nhìn lén cha, hai người họ đang làm gì sao? Ôi trời... Bọn họ cũng thật là, lần nào cũng giấu ta không nói cho ta biết bọn họ đang làm gì, tò mò chết đi được!"

Ta nghe thấy cách xưng hô của thiếu niên này với phụ hoàng liền biết ngay thân phận của thiếu niên này là gì, vậy ra ta có một nghĩa đệ sao?

"Be Be, cùng xem đi, ngươi không tò mò bọn họ đang làm gì sao? Nói không chừng là có cái gì chơi vui lắm, thần bí như vậy..." Thiếu niên kia vừa nói vừa kéo ta cùng xem, ta chỉ đành kéo người đi mà thôi.

"Ê! Be Be, ngươi kéo ta làm gì? Ta còn chưa thấy mà! Đừng có kéo ta mà!" Ta không nghe mấy lời phản kháng của hắn, nếu để phụ hoàng bọn họ biết bị nghe lén, người chịu tội là ta.

Kéo cái tên nghĩa đệ không biết từ đâu ra này đi, đồng thời đuổi hết đám người canh giữ bên ngoài đi, ta mới dẫn thiếu niên này đến cái đình nhỏ không có người làm phiền, đến lúc này ta mới hỏi người thiếu niên kia tiếp: "Ngươi là ai?"


"À, phải rồi, ta còn chưa tự giới thiệu nữa, ta tên Từ Văn Uyên, cách đây một năm nghĩa phụ nhận nuôi ta. Ta á, trước đây là sa tặc ở sa mạc, ngươi nhìn nè..." Nghe thiếu niên tên Từ Văn Uyên này vừa nói vừa dùng tay phải mở mắt phải lớn ra, sau đó thấy hắn lấy một lớp màng từ con ngươi ra, hành động này của hắn làm ta hơi sợ, sau đó hắn ta nói tiếp: "Mắt của ta là màu xanh, ở sa mạc gọi là người Tắc Nhĩ Tư, nói cái gì mà cơ thể có dòng máu của chó sói, ngươi nói xem có buồn cười không."

Máu của chó sói? Còn có thứ này sao? Ta không hiểu mấy thứ này lắm nhưng có thể biết đây chắc chắc cũng là mấy câu chuyện bịa đặt, ta chẳng phải cũng bị gọi là ác quỷ chuyển thế đó sao?

Lúc ta đang suy nghĩ chuyện đó thì thiếu niên tên Từ Văn Uyên lại ui da một tiếng rồi nói: "Ta quên mất ngươi không biết cười nhưng mà không sao, chuyện khác thì ta không biết chứ ta thích cười, cha và nghĩa phụ đều kể cho ta nghe rồi, Be Be à... Cười là một thứ rất tuyệt vời, ngươi không biết thì để ta dạy ngươi? Sau này, có chuyện gì buồn cười ta sẽ kể cho ngươi nghe đầu tiên, ngươi không biết đâu, hồi trước lúc ta làm sa tặc thường xuyên gặp những người rất buồn cười, có một lần..."

Nghe thiếu niên trước mặt nói thao thao bất tuyệt, ta một câu cũng không thể chen vào mà hình như hắn cũng không cần ta tiếp lời, tự mình nói không ngừng nghỉ, nói đến một chỗ nào đó lại tự mình lớn tiếng cười ha ha, nhưng mà thật sự buồn cười vậy sao? Mặc dù ta cảm thấy không có gì buồn cười nhưng nghe hắn nói ta cũng không thấy buồn chán nữa, người này không biết được cha và phụ hoàng từ đâu dẫn đến, nhưng có vẻ như có thể dùng để giết thời gian?

......

Thiếu niên tên Từ Văn Uyên kia thỉnh thoảng sẽ vào cung tìm ta, mỗi lần đến hắn đều có rất nhiều chuyện để nói, thiếu niên đó ngồi trên thư án của ta cứ nói lải nhải, ta vừa phê tấu chương vừa nghe hắn kể chuyện cười, mặc dù ta trước giờ đều không cảm thấy buồn cười nhưng Từ Văn Uyên cũng không vì tôi không cười mà không kể, ta thích nhìn hắn nói một hồi rồi tự hắn phá lên cười trước, không biết tại sao, so với những người khác, ta càng thích nhìn Từ Văn Uyên cử động khóe miệng hơn, dù cho người khác cũng làm động tác này nhưng Từ Văn Uyên cho ta cảm khác khác lạ.

"Be Be, Be Be! Ngươi cũng cười với ta một cái đi." Từ Văn Uyên đột nhiên đưa đầu đến sát mặt ta, đây là lần đầu nhìn Từ Văn Uyên ở khoảng cách gần như vậy, ta ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn, tiếp đó ta liền cảm giác tay của Từ Văn Uyên kéo gò má của mình, rặng ra một nụ cười.

"Ta vẫn luôn nghĩ, Be Be cười lên quả nhiên rất đẹp." Nụ cười của Từ Văn Uyên ở trước mặt càng rạng rỡ thêm vài phần, ta luôn cảm thấy Từ Văn Uyên lúc này có chút lóa mắt, ta cũng không biết mình nghĩ gì, khi hai tay Từ Văn Uyên rời đi ta liền nắm tay hắn lại, kéo hắn đến trước mặt mình, hôn lên đôi môi đang cười rạng rỡ của Từ Văn Uyên.

Có lẽ ta đã bị thu hút bởi nụ cười của người trước mặt này, mặc dù rất nhiều người cười với ta nhưng chỉ có người trước mặt này mới thật sự khiến ta cảm thấy nụ cười của hắn là thật, ta thậm chí còn có ý nghĩ giấu nụ cười này đi, chỉ có mình ta được phép thưởng thức mà thôi.


Mấy tháng sau đó, Từ Văn Uyên không đến tìm ta nữa, chuyện này khiến ta không có hứng thú làm việc gì cả, ta không khỏi suy nghĩ, có lẽ là do hành động lần đó của mình dọa hắn rồi? Cũng không phải ai cũng thích nam nhân, đúng không? Có lẽ sau này ta cũng sẽ không gặp được hắn nữa? Nghĩ đến đây ta cảm thấy hơi hoảng sợ, lần đầu tiên cảm giác có chút sợ hãi, khi ta đang định dùng quyền lực của mình đi tìm Từ Văn Uyên thì Từ Văn Uyên lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta.

"Lần này ta đến là có đồ muốn đưa cho ngươi, ngươi không biết đâu, mấy tháng nay ta về sa mạc, chút nữa là không về được rồi." Nghe Từ Văn Uyên nói vậy, hai mắt ta mở lớn, giọng điều càng có phần nặng hơn: "Làm gì mà đến nơi nguy hiểm như vậy!? Nếu người không về, ngươi nói trẫm phải đi đâu tìm ngươi đây!" Ta không thể không nóng nảy, nghĩ đến việc không thể gặp lại người trước mặt này ta liền cảm thấy trái tim mình như mất đi một mảnh.

Nhưng ta nói xong câu này liền thấy sắc mặt Từ Văn Uyên có chút cổ quái, một lúc lâu sau mới thấy hắn ném cho ta một cái túi vải, ta thắc mắc đây là thứ gì nhưng bây giờ ta không có tâm trạng quan tâm đến nó, ta cần phải cho Từ Văn Uyên biết, chuyện lần này hắn làm là sai đến mức nào.

Đúng lúc ta định tiếp tục trách hắn thì nghe Từ Văn Uyên nói: "Thứ này là lý do ta đến sa mạc! Khụ... Nếu ngươi nhận nó rồi thì sẽ là vợ của ta..."

Nghe Từ Văn Uyên nói câu này, ta xém nữa còn tưởng mình nghe nhầm: "Ngươi... Nói gì?" Nghe Từ Văn Uyên giận dỗi lập lại một lần nữa ta mới chắc chắn mình không nghe lầm, ta không nói nhiều lập tức mở túi vải ra, bên trong là một dây chuyền có mặt dây chuyền được điêu khắc từ răng sói, cầm trên tay, ta cẩn thận đánh giá, đó là một răng sói đã được mài bằng góc nhọn, cảm giác ấm ấp đó dường như cũng đã ủ ấm trái tim của ta.

Một lúc sau ta mới nói: "Cho trẫm thật hả?" Ta thậm chí còn có chút không dám tin, tay nắm chặt lại, cho dù Từ Văn Uyên có nuốt lời ta cũng không có ý định trả cho hắn.

"Ngươi tên Be Be mà, ta là sói, sói ăn thịt dê không phải là điều rất bình thường sao?" Thấy vẻ dáng có chút khó chịu của hắn khi nói mấy lời này, đột nhiên bản thân ta cũng có cảm giác muốn cử động khóe miệng.

"Ha ha... Vậy con dê như trẫm đây hoan nghênh con sói như ngươi đến ăn." Ta vui vẻ trả lời hắn như vậy.

"Be Be, ngươi cười rồi!!! A a a!! Cười cái nữa đi!" Nghe Từ Văn Uyên nói ta mới biết lúc nãy mình cười, thì ra đó là cười sao? Là hắn làm cho mình cười nhỉ?

"Đừng giỡn nữa, đến đeo dây chuyền cho trẫm nào, sau này trẫm lại cười cho ngươi xem, ngoan..." Kêu ta cười lần nữa? Ta cũng muốn chứ nhưng ta thật sự không biết, hoặc có lẽ sau này thường xuyên ở chung với Từ Văn Uyên, ta sẽ nhớ đến cảm giác lúc nãy cũng không chừng, chỉ cần người này ở bên cạnh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận