Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đã cháy đen thành than, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tức khắc rụt cổ, đầy chính nghĩa nói:
“Bọn họ... hình như... lại hiểu lầm. Ta đi gọi bọn họ trở về!”
Nghê Diệp Tâm chạy đi ra ngoài, bất quá hai người kia đã không có bóng dáng, cũng không biết là đi hướng nào. Sao mà đi nhanh như thế?!
Nghê Diệp Tâm ở bên ngoài dạo qua một vòng, đành phải trở về phòng Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình nhìn chằm chằm thùng nước cực lớn lượn lờ sương khói, hận không thể dùng ánh mắt phá hủy cái thùng gỗ kia.
Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm đi qua, thật cẩn thận nói:
“Tiểu nhị thực sự phóng khoáng nha. Mộ Dung đại hiệp, nước ấm nhiều như vậy thì đừng lãng phí. Chúng ta cùng tắm chung được không?”
“Hừ...”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, xoay người lại, hai tay ôm ngực nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bị hắn nhìn mà dựng tóc gáy.
“Ta chỉ nói giỡn... Ta về phòng trước. Mệt quá.... muốn ngủ thôi.”
“Đứng lại.”
Nghê Diệp Tâm vừa nhấc chân, liền nghe được giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Trường Tình cất lên.
Nghê Diệp Tâm theo bản năng đứng lại.
“Sao vậy đại hiệp?”
“Ngươi không phải đã nói phải làm ấm giường cho ta sao? Lên giường mau.”
Nghê Diệp Tâm hoài nghi lỗ tai mình bị hỏng rồi, sao lại tới nữa rồi!
Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn, nhưng Mộ Dung Trường Tình không có biểu cảm gì. Thật là hoàn toàn nhìn không thấu Mộ Dung Trường Tình muốn làm cái gì.
“Lên…… Lên giường?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, sau đó xoay người đi đến thùng tắm bên kia.
Nghê Diệp Tâm tức khắc có chút đau đầu, nhìn bóng dáng Mộ Dung Trường Tình, tính toán tìm cơ hội thuận lợi chạy ra khỏi phòng. Nhưng nghĩ lại nếu Mộ Dung Trường Tình phát hiện mình muốn chạy trốn, bắt lại được chắc chắn sẽ xé mình như xé giấy.
Cuối cùng Nghê Diệp Tâm không dám trốn, bước từng bước đi tới mép giường của Mộ Dung Trường Tình, ngồi xuống. Trong lòng bồn chồn, không biết Mộ Dung đại hiệp lại muốn làm cái gì. Gần đây kế hoạch ăn đậu hủ Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng khó thi hành.
Nghê Diệp Tâm mới vừa ngồi xuống, liền nghe được “loạt soạt”, là tiếng vải vóc ma sát. Nghê Diệp Tâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn, tức khắc cằm rơi trên mặt đất.
“Đại.. Đại.. Đại hiệp…… cởi quần áo làm gì?”
Nghê Diệp Tâm nói lắp thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh.
“Tất nhiên là tắm gội.”
Nói cũng phải, Mộ Dung đại hiệp đang đứng ở bên cạnh thùng tắm!
Nghê Diệp Tâm nghẹn họng nhìn trân trối. Mình còn ở trong phòng Mộ Dung đại hiệp nha, Mộ Dung đại hiệp cá tính ngạo kiều như thế, sao lại cởi quần áo trước mặt người khác?! Điều này không logic.
“Soạt……”
“Bì bõm”
Y phục màu trắng bị vứt lên bình phong. Nghê Diệp Tâm theo bản năng nhanh chóng nhắm mắt, sau đó liền nghe được tiếng Mộ Dung đại hiệp bước chân vào nước.
Nghê Diệp Tâm nhắm mắt liền hối hận, lại mở ra, nhưng không nhìn thấy được cái gì. Mộ Dung Trường Tình đã ngồi vào thùng tắm, thân thể hoàn toàn chìm vào trong nước. Từ góc độ của Nghê Diệp Tâm, chỉ có thể nhìn thấy từ bả vai trở lên. Trong làn hơi nước bốc lên mờ ảo mọi thứ đều trở nên kiều diễm.
“Ực……”
Nghê Diệp Tâm thực không chịu nổi nuốt một ngụm nước miếng, còn duỗi tay sờ cái mũi của mình xem có chảy máu mũi không.
Khi Mộ Dung Trường Tình còn mặc quần áo đã có vẻ phong lưu không kềm chế được, cũng nhìn không ra cơ bắp trên người cỡ nào. Nhưng Nghê Diệp Tâm lúc trước có trộm sờ thử, đúng là cơ bụng của Mộ Dung Trường Tình rất cứng. Vừa rồi chỉ là liếc liếc một chút, dáng người quả thực đẹp không thể tả.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy chỉ dựa vào tưởng tượng cũng có thể chảy máu mũi. Nhanh chóng mở to mắt, nhìn chằm chằm ngón tay, dùng sức nhìn.
Trong lúc Nghê Diệp Tâm đang chuyên chú, bỗng nhiên nghe được một tiếng thở nhẹ nhàng của Mộ Dung Trường Tình. Âm thanh kia rất mơ hồ, nhưng rồi lại giống như ở trong gang tấc, giống như sát bên tai Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm tức khắc giật mình một cái, thật sự là chịu không nổi, dứt khoát liền đứng lên.
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên trong, híp mắt nhìn.
“Đi đâu đó?”
Nghê Diệp Tâm cứng đờ thiếu chút nữa vấp té.
“Về.... Về phòng.”
“Ai cho ngươi đi về. Không phải nói làm ấm giường sao?”
“……”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối là cố ý. Cho nhìn mà không thể ăn, cả sờ cũng không thể sờ. Đây quả thực chính là bức tử người ta.
Nghê Diệp Tâm lại nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói:
“Không được nha đại hiệp. Ta sợ ta quá xúc động sẽ đánh lén....”
“Ha, ha, ha....”
Mộ Dung Trường Tình cười thành tiếng, nghe vậy còn rất vui sướng nói:
“Thật ra ngươi không cần lo lắng, với công phu mèo quào của ngươi dù luyện thêm mười năm nữa cũng không thành được châu báu.”
“……”
Giọng điệu Mộ Dung đại hiệp ngạo kiều muốn chết. Nhưng Nghê Diệp Tâm không thể không thừa nhận đây là sự thật.
Nghê Diệp Tâm thật sự muốn đi đánh lén Mộ Dung Trường Tình. Bất quá cũng biết mình hoàn toàn đánh không lại. Cho nên có xem không có ăn, không phải Nghê Diệp Tâm không muốn ăn, mà là ăn không được.
Quả thực chính là tra tấn ác độc nhất.
Nghê Diệp Tâm đổ mồ hôi, cảm thấy trong phòng thật là quá nóng, hoàn toàn không cần làm ấm giường.
Nghê Diệp Tâm không thể đi, chỉ có thể bước từng bước về bên mép giường, khốn khổ ngồi xuống.
“Đại hiệp, đừng ngâm lâu như vậy, nếu không da sẽ bị nhăn, mau ra đây đi.”
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, tắm rửa thật lâu, từ một thùng nước ấm đến lạnh ngắt mới thong thả ung dung đứng lên.
Nghê Diệp Tâm muốn nhìn lén, lại không có lá gan lớn đó.
Khi Mộ Dung Trường Tình mặc xong quần áo, sau đó chậm rãi đi tới, bước chân cũng lộ ra khí chất kiêu ngạo.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được trộm liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình với mái tóc ướt, trên người mặc trung y màu trắng. Có bọt nước chưa có lau khô thấm vào quần áo, làm vài chỗ dán vào làn da biến thành trong suốt, càng kiều diễm mê hoặc.
Mộ Dung Trường Tình tắm xong rồi, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhìn trước mắt là một bóng dáng che khuất, cảm giác áp lực có chút lớn.
“Làm sao vậy đại hiệp?”
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười, nhưng tuyệt đối không phải mỉm cười thân thiện. Dù là như thế, Nghê Diệp Tâm vẫn cảm thấy mê người.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày nói:
“Không làm cái gì, chỉ là phát hiện Nghê đại nhân cũng có lúc yên lặng, thật là làm người ta kinh ngạc.”
“……”
Hiện tại Nghê Diệp Tâm cổ họng khô khốc, trong đầu óc rối tung, thân thể cứng đờ, hoàn toàn không biết phải nói cái gì, không yên lặng không được.
Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, lúc này nghe thực sung sướng, phất phất tay, nói:
“Được rồi, ngày mai còn phải tra án, ngươi trở về đi.”
Nghê Diệp Tâm lập tức đứng lên, mông như được đặt xá, nhấc lên liền chạy đi ra ngoài.
“Cộp”
Đầu đụng phải cửa, đẩy ra tiếp tục chạy.
Mộ Dung Trường Tình nhìn bóng dáng Nghê Diệp Tâm chạy trối chết tâm tình càng sung sướng.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình thật sự là quá mất mặt, chạy về trong phòng lập tức liền bổ nhào vào giường, sau đó dùng chăn trùm kín người mình.
Vừa rồi xem mỹ nam tắm gội, xem đến cứng đờ, thật sự là……
“Gâu”
Bắp Rang nhìn thấy chủ nhân đã trở lại, liền chạy tới nhảy lên giường, muốn cùng Nghê Diệp Tâm chơi.
Nghê Diệp Tâm lúc này chật vật muốn chết, phất phất tay, nói:
“Bắp Rang, tự mình chơi đi. Hiện tại ta không sức lực chơi cùng ngươi.”
Bắp Rang lại kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn nhìn. Nhìn thấy chủ nhân không có tinh thần, nó liền nằm bên cạnh, im lặng cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bọc chăn nằm trong chốc lát, trong đầu nghĩ lung tung rối loạn, cảm giác càng ngày càng không ổn. Trong phòng quá an tĩnh, nhịn không được liền bắt đầu nhớ lại bộ dạng Mộ Dung Trường Tình tắm rửa. Kết quả hỏa khí càng lúc càng lớn, hình như phía dưới có xu thế ngẩng đầu.
Nghê Diệp Tâm cũng không biết mình làm như thế nào ngủ, dù sao suy nghĩ lung tung cuối cùng cũng ngủ. Sau đó là một giấc mộng đẹp……
Nghê Diệp Tâm mơ thấy Mộ Dung Trường Tình. Mỹ nam trong mộng quả thực chính là ôn nhu, không một chút ngạo kiều, đối với mình quả thực là ngoan ngoãn phục tùng.
Hai người ngã trên giường. Nghê Diệp Tâm gấp không chờ nổi hôn môi Mộ Dung Trường Tình, duỗi tay cởi quần áo hắn ra. Thực mau hai người đã quấn lấy nhau.
Khi tên đã trên dây cung chuẩn bị bắn, đột nhiên Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, sau đó dùng một bàn tay liền đem Nghê Diệp Tâm áp đảo ở trên giường, thì thầm ở bên tai.
“Nghê đại nhân, ngươi có công phu mèo quào, không bằng để ta tới đi.”
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, bị đè ở phía dưới tức khắc rất muốn xoay người. Nhưng Mộ Dung Trường Tình có võ công quá cao, không có cho Nghê Diệp Tâm đường sống. Hắn dễ dàng ngăn chận, liền trực tiếp xông vào thân thể.
Sau đó……
Nghê Diệp Tâm bị doạ tỉnh.
Bên ngoài sắc trời đã sáng rồi, Nghê Diệp Tâm ra đầy mồ hôi, dùng mu bàn tay cọ cọ, cảm giác trái tim nhảy loạn xạ. Thật là đáng sợ khó mà bình ổn ngay lập tức.
Nghê đại nhân sờ sờ ngực mình, rồi tự nhủ, Mộ Dung Trường Tình tuy rằng cao hơn mình một chút, nhiều cơ bụng hơn mình một ít, võ công tốt hơn mình một bậc. Nhưng Mộ Dung Trường Tình có khuôn mặt xinh đẹp như vậy không làm thụ chẳng phải là quá lãng phí sao.
Quan trọng nhất chính là Nghê Diệp Tâm vẫn luôn cảm thấy mình là công. Có hài hước, lại lãng mạn, còn biết săn sóc, quả thực là một người bạn trai tốt, thật sự hẳn là công mới đúng.
“Cốc, cốc, cốc”
Có người gõ cửa, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy tới mở cửa. Ngoài cửa không ít người, có Mộ Dung Trường Tình, Triệu Doãn cùng Trì Long.
Mọi người đều dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm bị nhìn mà chột dạ, rốt cuộc bản thân mới từ ác mộng bừng tỉnh.
“Làm sao vậy? Các ngươi sao đều ở đây.”
Trì Long lo lắng hỏi:
“Nghê đại nhân, không có việc gì chứ?”
“Ta có chuyện gì đâu.”
Nghê Diệp Tâm lau lau mồ hôi trên trán nói.
Mộ Dung Trường Tình đánh giá Nghê Diệp Tâm.
“Vậy ngươi gào như sói tru quỷ gọi làm gì?”
“Hả?”
Nghê Diệp Tâm không hiểu ra sao.
“Ta không gào nha. Ta gọi cái gì?”
Triệu Doãn nhàn nhạt nói:
“Chúng ta nghe được Nghê đại nhân kêu to, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Không có việc gì thì tốt rồi.”
Trì Long thành khẩn gật đầu.
“Đúng vậy, vừa rồi Nghê đại nhân hô to "không muốn không muốn" làm chúng ta sợ nhảy dựng.”
Không muốn……
Sắc mặt Nghê Diệp Tâm liền đỏ, nháy mắt liền nhớ lại ác mộng đáng sợ kia……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...