"Rầm!"
Thiếu chút nữa bị cửa phòng đập vỡ mũi, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Mộ Dung Trường Tình trở tay quăng cửa phòng tạo ra âm thanh quả thực đinh tai nhức óc.
Nghê Diệp Tâm đứng ở ngoài cửa phòng Mộ Dung Trường Tình thật lâu. Nhưng kêu thế nào cũng không có người để ý đến. Chỉ có Bắp Rang chạy ra, nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Nghê Diệp Tâm đành phải bế Bắp Rang lên, nhỏ giọng nói:
"Mộ Dung đại hiệp lại tức giận."
"Gâu"
Bắp Rang an ủi một tiếng.
Nghê Diệp Tâm ngây người nửa ngày, đánh giá Mộ Dung đại hiệp tức giận không nhẹ, sẽ không mở cửa ra trong chốc lát. Nghê đại nhân dứt khoát ôm Bắp Rang về phòng, thay đổi quần áo sạch, sau đó liền tiếp tục đi tra án.
Mộ Dung đại hiệp chính xác là bị Nghê Diệp Tâm làm tức giận không nhẹ. Hắn vốn dĩ có ý tốt nói một câu để Nghê Diệp Tâm không cần uổng phí công phu, nào nghĩ đến......
Đây quả thực chính là bị trúng một mũi tên, thật chuẩn cũng tàn nhẫn đâm trúng nỗi đau của Mộ Dung đại hiệp.
Mộ Dung Trường Tình không có tuổi thơ, trừ tập võ chính là bị sư phụ phái đi hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi sư phụ qua đời, Mộ Dung Trường Tình cứ như vậy mà kế thừa vị trí giáo chủ. Thật sự chưa có người thích nào, vả lại hắn cũng thích an tĩnh.
Hắn trước nay không nghĩ tới thích một ai. Cùng với ai đó sống cả đời, hắn cảm thấy quá khó khăn, tất nhiên cũng không có tìm đối tượng thành thân. Đặc biệt Mộ Dung đại hiệp còn có thói ở sạch, nên thanh lâu là chỗ mà hắn không có khả năng đi.
Cho nên Nghê Diệp Tâm nói câu "thiếu niên ngây thơ" đã quá đúng.
Nghê Diệp Tâm chuẩn bị đi khắp nơi xem xét một chút, liền nhìn thấy lão quản gia cùng đại phu từ phòng Đại phu nhân đi ra. Sắc mặt đại phu không tốt, lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
"Chỉ sợ......"
Nghê Diệp Tâm võ công cũng miễn cưỡng tính không tồi, lỗ tai thực thính, cũng có thể nghe được hai người nói chuyện.
Mặt lão quản gia trắng bệch.
"Đại phu nhân thân thể khỏe mạnh, sao đột nhiên thành như vậy?"
"Khỏe mạnh sao? Bệnh này đã tích lũy rất nhiều năm, cũng không phải một sớm một chiều. Vốn dĩ qua thời gian dài sẽ giảm dần, nhưng gần đây Đại phu nhân bị kinh hách, tích tụ công tâm, chỉ sợ tình huống càng không xong......"
Lão quản gia thở dài, gật gật đầu nói:
"Ta đã biết, ta nói hạ nhân đưa đại phu đi ra ngoài."
Đại phu rời đi, lão quản gia một mình đứng ở ngoài sân trước phòng Đại phu nhân. Khi ông quay người lại mới phát hiện Nghê Diệp Tâm.
Lão quản gia hoảng sợ, miễn cưỡng cười nói:
"Nghê đại nhân, có chuyện gì sao?"
"Ta chỉ là đi ngang qua."
Lão quản gia gật gật đầu.
"Ta còn có chuyện chưa xử lý, xin đi trước......"
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến ngăn lại.
"Chờ đã, ta muốn nhờ quản gia xem qua đồ vật này một chút?"
Nghê Diệp Tâm nói xong từ trong lòng ngực lấy ra chén uyên ương bằng ngọc, đưa cho lão quản gia.
Lão quản gia tiếp nhận, bởi vì mắt không tốt lắm cầm để sát vào mới thấy rõ. Xem xong tức khắc đôi tay quản gia run run, thiếu chút nữa ném cái chén xuống đất.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến tiếp, cũng may lão quản gia phản ứng còn rất nhanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lão quản gia biết sao?"
Lão quản gia lắc đầu.
"Nghê đại nhân, ngài đang làm khó lão già này. Chén ngọc quý như vậy ta làm sao biết, ta không biết."
"Phải không? Nhưng mà trên chén ngọc này cũng có khắc một cái Xà Văn Đồ Đằng. Lão quản gia nhìn kỹ xem, hai lần án mạng đều giống nhau đều có lưu lại Xà Văn Đồ Đằng."
"Chưa từng gặp qua, chưa từng gặp qua."
Lão quản gia xua xua tay, tựa như không muốn liếc mắt nhìn thêm một lần nào nữa.
"Vậy lão có nghe nói qua truyền thuyết thuỷ thần không?"
"Đó chỉ là đồn đại mà thôi, không phải thật sự. Nghê đại nhân nếu cảm thấy hứng thú, ta còn có thể nói cho ngài nghe về một vài truyền thuyết khác. Chỗ chúng ta tuy rằng là địa phương nhỏ, bất quá còn có không ít truyền thuyết."
Nghê Diệp Tâm cười cười.
"Không cần, ông đang vội mà."
Lão quản gia như được đặc xá, lập tức gật gật đầu, liền nhanh chân rời đi.
"Ông ta hẳn là biết chuyện gì đó."
Nghê Diệp Tâm nhìn bóng dáng lão quản gia, thì nghe được sau lưng có người nói chuyện. Giọng này nghe liền biết là ai, chỉ có thể là Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm quay đầu lại. Mộ Dung Trường Tình đã thay đổi một bộ quần áo khác, hiển nhiên không có mặc bộ Nghê Diệp Tâm đã đưa.
Nghê Diệp Tâm cũng không dám hỏi, càng không dám đề cập chuyện vừa rồi, nghiêm túc nói:
"Xem ra chúng ta nên ra ngoài cẩn thận hỏi thăm một chút về truyền thuyết thuỷ thần."
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm ra khỏi Phùng gia. Họ đến một quán trà bên ngoài, ngồi xuống uống trà, cho tiểu nhị một ít bạc để hỏi thăm.
Đương nhiên bạc vẫn là Mộ Dung đại hiệp xuất ra. Nghê đại nhân thanh liêm, bên mình cũng chỉ có mấy đồng tiền lẻ, chính là nghèo rớt mồng tơi.
Tiểu nhị là người địa phương, vừa nghe bọn họ hỏi thăm về thuỷ thần, tựa như liền có rất nhiều điều muốn nói. Bất quá mấy chuyện đó trên cơ bản bọn Nghê Diệp Tâm đều đã nghe nói qua, không có gì mới mẻ.
Sau đó tiểu nhị thần thần bí bí đè thấp giọng nói:
"Các ngài là người nơi khác tới, còn chưa biết đó thôi, ở chỗ này có một nhà giàu đắc tội thuỷ thần, đã chết hai người."
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, theo lời tiểu nhị thì nhà giàu kia tuyệt đối chính là Phùng gia.
"Phải không? Đắc tội thuỷ thần như thế nào?"
"Chúng ta nơi này mỗi năm đều làm hiến tế. Tới ngày đó từng nhà đều sẽ đến hồ nước bên cạnh, đem tế phẩm hiến cho thuỷ thần. Nhưng gia đình kia, từ năm sáu năm trước tới đây chưa từng có đi hiến tế. Ta đã sớm nói, bọn họ sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chọc giận thuỷ thần. Ngài xem có đúng không, đột nhiên chết hai người, tuyệt đối là thuỷ thần hiển linh!"
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày.
"Năm sáu năm trước mới đến chỗ này?"
"Đúng vậy. Chúng ta là địa phương nhỏ, nào có người nhiều tiền như vậy. Bọn họ tới đã có rất nhiều tiền."
"Thuỷ thần trông như thế nào, ngươi biết không?"
"Nghe nói đẹp như tiên! Chuyện này... rốt cuộc trông như thế nào ta cũng không biết, ai cũng chưa thấy qua."
"Không phải nói có người gặp qua sao?"
"Ai da, đã là nhiều năm trước, có phải hay không thật sự còn không chắc chắn đâu."
"Phải không......"
"Đại nhân! Nghê đại nhân!"
Nghê Diệp Tâm đang muốn cúi đầu uống trà, liền nghe được giọng Trì Long vội vã gọi.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn.
"Nhanh như vậy đã trở lại? Có tin tức?"
"Có tin tức... đúng là có tin tức. Nhưng đại nhân à, còn có chuyện quan trọng hơn!"
"Không phải lại chết người nữa chứ?"
"Không phải! Là Kính Vương gia. Kính Vương gia đột nhiên tới, lúc này đã đến Phùng gia!"
"Hả?"
Nghê Diệp Tâm có chút phát ngốc.
"Ai tới?"
"Thật sự là Kính Vương gia. Vừa rồi ta cùng Triệu Doãn trở về liền gặp ở cửa. Kính Vương gia mang theo mấy thị vệ mặc thường phục, nói là đến Phùng gia tá túc một đêm, còn nói biết Nghê đại nhân, liền đi vào cửa."
Nghê Diệp Tâm tức khắc đau đầu. Kính Vương gia gì? Nghê Diệp Tâm tuy rằng ở phủ Khai Phong một thời gian, nhưng không thường tiến cung, Vương gia cũng chưa gặp qua.
"Đại nhân, chúng ta đi về trước đã!"
Nghê Diệp Tâm còn ngu ngơ, bất quá Kính Vương gia dù sao cũng là Vương gia, tuyệt đối không phải một giáo úy lục phẩm nho nhỏ có thể chậm trễ. Nên Nghê Diệp Tâm chỉ có thể đi theo Trì Long nhanh chạy về Phùng gia.
Triệu Doãn ở cổng Phùng gia chờ sẵn.
"Nghê đại nhân, Kính Vương gia ở chỗ phòng khách, nói là đại nhân trở về liền trực tiếp đi qua đó."
"Ta đã biết......"
Nghê Diệp Tâm gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Ta về phòng trước, muốn đi tra án kêu ta."
"Được, Mộ Dung đại hiệp đi về trước đi."
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nói muốn về phòng, nhưng bọn họ cũng phải đi cùng đường, cũng không có tách ra.
Bên ngoài lối vào sân có hai người đứng canh gác. Tuy rằng họ mặc thường phục, nhưng thoạt nhìn khí thế bất phàm, võ công tuyệt đối không thấp. Hai người đứng bất động, nhìn thấy bọn họ vào cũng không ngăn cản, đứng như người gỗ.
Mọi người vào sân, liền nhìn thấy chỗ bàn đá ngồi một người, bên cạnh đứng bốn người. Nam nhân ngồi mặc một thân màu xanh lam, dù chưa thấy mặt cũng cảm thấy khí thế phi phàm, thoạt nhìn vóc dáng chưa tới bốn mươi tuổi. Tóc có chút hoa râm, nhưng cũng không có vẻ già, chỉ là có chút cảm giác tang thương.
Nam nhân đang uống trà. Vừa thấy đã biết đây chính là người Trì Long gọi là Kính Vương gia.
Kính Vương gia nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bọn Nghê Diệp Tâm đi vào. Nhưng vừa nhìn thấy, Kính Vương gia bỗng nhiên sửng sốt, buông chén trà trong tay đứng lên, đi về phía trước hai bước.
"Chủ tử......"
Một người bên cạnh Kính Vương gia lập tức đuổi kịp, nhỏ giọng nhắc nhở.
Kính Vương gia lung lay tay một chút, bọn thị vệ lập tức lui xuống.
Mấy người Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Kính Vương gia đi tới, nhanh chóng hành lễ.
"Không cần đa lễ, ta cũng không muốn quá nhiều người biết thân phận của mình."
Kính Vương gia thoạt nhìn hiền hoà, vẫy vẫy tay nói.
Kính Vương gia nói chuyện, nhưng đôi mắt cũng không có nhìn Nghê Diệp Tâm mà là đang nhìn Mộ Dung Trường Tình ở phía sau.
Mộ Dung Trường Tình không có dừng lại, lập tức đi về phòng mình.
Kính Vương gia đuổi theo gọi.
"Vị công tử này xin dừng bước."
Mộ Dung Trường Tình dừng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua. Hắn cùng Nghê Diệp Tâm đã nghe Trì Long nói chuyện nên ít nhiều cũng biết người nam nhân này là ai. Bất quá trong mắt Mộ Dung Trường Tình, Vương gia còn không bằng một bộ khoái.
Kính Vương gia chấn kinh nhìn hắn, nói:
"Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên là gì không?"
Mộ Dung Trường Tình không vui nhíu mày, khóe miệng cũng chưa động, giống như không nghe được, xoay người liền đi.
Thị vệ của Kính Vương gia thấy thế, đều là vừa kinh vừa giận, lập tức để tay lên bội kiếm bên hông muốn tiến lên. Kính Vương gia nói:
"Không được vô lễ."
Mộ Dung Trường Tình không có quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, đẩy cửa ra liền đi vào.
Bên kia Trì Long cùng Triệu Doãn đều ra một đầu mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng thật sự động thủ. Nếu thật vậy đúng là muốn lấy mạng.
"Vương gia?"
Nghê Diệp Tâm thật sự tò mò về thái độ của vị Vương gia này, nhịn không được lên tiếng, nhỏ giọng hỏi.
Kính Vương gia lẩm bẩm trong miệng, nhắc đi nhắc lại một câu.
"Quá giống"
Lúc này mới hoàn hồn, nói:
"Nghê hộ vệ, ta nghe nói ngươi đến nơi này là để tra xét về mấy vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng?"
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng trả lời:
"Dạ, có chuyện như vậy."
Kính Vương gia gật gật đầu, đi trở về bàn ngồi xuống, rồi nói:
"Ta nghe nói ngươi đã phá một vụ án, xem ra người phủ Khai Phong đều có năng lực. Bất quá......"
Kính Vương gia bưng chén trà mới được rót lên, cũng không uống trà, chỉ là cầm ở trong tay ngắm nghía một chút, sau đó nói tiếp:
"Vụ án ở Phùng gia, các ngươi không cần tra xét nữa. Sáng sớm ngày mai, các ngươi khởi hành đi tra vụ án tiếp theo đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...