Mộ Dung Trường Tình đã làm hỏng cả bó đũa, vẻ mặt lãnh khốc làm tiểu nhị và chưởng quầy đều trốn sau quầy run rẩy. Họ đâu đám liều mạng đi trêu chọc Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy thế lập tức nói:
“Mộ Dung đại hiệp, ta tốt xấu gì cũng từ phủ Khai Phong tới, vậy mà hiện tại biểu tình mọi người nhìn chúng ta thật giống như là gặp thổ phỉ vậy.”
“Chỉ cần ngươi câm miệng lại, chuyện gì cũng không xảy ra.”
“……”
Nghê Diệp Tâm im lặng uống trà. Một lát sau, tiểu nhị run run rẩy rẩy bưng món ăn lên.
Một bàn đồ ăn đầy ắp, nhiều như là cho heo ăn, tất cả món ăn đều có ngọn. Có lẽ cảm thấy bọn họ không dễ chọc cho nên không dám chậm trễ.
Nghê Diệp Tâm nhìn bàn ăn liền nói:
“Nơi này thật là hào phóng, ăn không hết có thể gói mang đi sao?”
“Câm miệng.”
Nghê Diệp Tâm cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, gắp một miếng cá Tây Hồ nấu dấm cho vào miệng.
“Ăn ngon, ăn ngon, ở quê của ta hương vị không được thế này, Mộ Dung đại hiệp tuyệt đối sẽ thích.”
Nghê Diệp Tâm tán thưởng, liền nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp không vui, đang cau mày hung tợn nhìn chằm chằm mình.
Nghê đại nhân không biết vì sao, hoàn toàn không hiểu mình rốt cuộc lại làm sai cái gì.
Kết quả đảo mắt qua tức khắc bừng tỉnh ngộ. Ống đũa trống không, trên mặt đất là một đống đũa bị bẻ gãy. Hai chiếc đũa may mắn còn nguyên vẹn chính là đôi đũa trong tay Nghê Diệp Tâm. Cho nên Mộ Dung đại hiệp không có đũa để dùng.
Nghê Diệp Tâm “Phụt” một tiếng liền bật cười.
“Mộ Dung đại hiệp cũng không nên trách ta, đũa là do đại hiệp bẻ gãy.”
“Câm miệng.”
Mộ Dung Trường Tình đã bực bội lại xấu hổ nên biến thành nổi giận.
“Nếu không ngại thì chúng ta dùng chung một đôi đũa. Đại hiệp ngồi xuống bên cạnh ta, hay ta sang ngồi bên đó. Ta sẽ gắp một miếng cho ta, rồi đút một miếng cho đại hiệp.....”
“Ngươi câm miệng cho ta.”
Mặt Mộ Dung Trường Tình đen muốn chết. Nghê Diệp Tâm lại vui vẻ cười như điên.
“Vậy thì đại hiệp chỉ có thể nhìn ta ăn.”
“Đi, gọi tiểu nhị lấy đũa cho ta.”
Nghê Diệp Tâm chà mông ở trên ghế, không có đứng lên.
“Ta không đi, ai bẻ gãy đũa thì người đó đi.”
Trên trán Mộ Dung Trường Tình đã nổi gân xanh, thô bạo nói:
“Đi ngay.”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe cúi đầu nở nụ cười.
“Mộ Dung đại hiệp có nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì không? Tính cách của đại hiệp có đặc điểm là dễ dàng thẹn thùng. Hiện tại đại hiệp đang thẹn thùng phải không? Cho nên mới không tự mình gọi người lấy đũa à?”
Nghê Diệp Tâm nói xong lập tức chạy, chạy nhanh sang bàn bên cạnh lấy đũa. Dù sao nếu còn ngồi tại chỗ nhất định sẽ bị Mộ Dung Trường Tình xé nát.
Bữa cơm cuối cùng cũng có thể bình yên ăn xong. Nghê Diệp Tâm ăn một bụng no căng, còn gói vài món ăn đem về cho Bắp Rang.
Hai người trở về thì trời đã tối, trên đường gần như không còn ai, so với vẻ phồn hoa ban ngày, thời điểm này hơi có chút tiêu điều.
Nha môn không nhiều người lắm, không có náo nhiệt như ở phủ Khai Phong.
Nghê Diệp Tâm mới vừa tiến vào trong viện, bỗng nhiên nghe một tiếng “gâu”, nhìn quanh không thấy, ngẩng đầu nhìn lên tức khắc hoảng sợ.
“Bắp Rang, ngươi sao leo lên cây!”
Trong viện có một cây đại thụ, tán cây còn rất rậm rạp, Bắp Rang nho nhỏ còn màu vàng đất, ở trong đêm tối cũng không phải dễ thấy được. Nó bò lên cao như vậy, nếu không phải Nghê Diệp Tâm nhìn cẩn thận, sẽ không dễ dàng nhìn thấy.
“Gâu, ư ư……”
Bắp Rang dùng chân ngắn ngủn ôm nhánh cây, bộ dáng đáng thương không thể tả nổi, nhìn thấy chủ nhân liền kêu cứu.
Nghê Diệp Tâm nhìn lên trên cây không chỉ thấy Bắp Rang, còn có Bắp. Bắp treo người ở trên thân cây, ngẩng đầu phun lưỡi như đang hù dọa Bắp Rang.
Nghê Diệp Tâm biết Bắp Rang đã bị Bắp mang lên cây, chứ chó sao có thể leo cây, dù rằng Bắp Rang nhà mình có tiềm lực không tồi.
Bắp Rang nhìn Bắp sợ tới mức rên la, giọng đáng thương, hoảng hốt đá đá chân nhỏ như muốn tiếp tục leo lên trên. Bất quá nó là chó, chân lại không linh hoạt, thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến dưới tàng cây hô to.
“Bắp Rang, mau nhảy xuống, ta ở dưới bắt lấy ngươi.”
Bắp Rang nghe không hiểu, vẫn muốn bò lên cao. Bắp nhìn thấy bộ dáng Bắp Rang sợ hãi dường như càng hưng phấn, há miệng càng rộng, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
“Xào xạc”
Bắp Rang rốt cuộc không ôm nhánh cây nữa, tuy rằng không có từ trên cây nhảy xuống, nhưng vẫn là từ trên cây rơi xuống. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đón lấy.
“Phịch”
Cảm giác giống như nhận được một quả đạn pháo, lực đánh vào thật sự là quá lớn. Bắp Rang làm chủ nhân té ngã. Nghê Diệp Tâm ôm Bắp Rang trong lòng, mông an vị ở trên mặt đất.
“……”
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn, nhịn không được nhướng mày, còn cảm giác một người một chó một rắn vậy mà chơi với nhau khá tốt.
Mộ Dung Trường Tình giật giật môi, liền nói một chữ.
“Ngốc.”
Nghê Diệp Tâm xoa xoa mông không đứng lên nổi.
“Không nghĩ tới Bắp Rang nặng như vậy, mông như bị vỡ ra thành tám cánh.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, xoay người muốn vào phòng.
“Đem bản vẽ chủy thủ xà văn đưa cho ta nhìn xem.”
Nghê Diệp Tâm dứt khoát ôm Bắp Rang nằm trên mặt đất, chơi xấu không đứng dậy.
“Không được, ta ngồi dậy không được, muốn lấy thì nâng ta dậy mới được.”
Huyệt Thái Dương của Mộ Dung Trường Tình giật giật.
“Ấu trĩ.”
Nghê Diệp Tâm nằm trên mặt đất chơi với Bắp Rang. Mộ Dung Trường Tình đi đến cửa phòng, sau đó mặt đen thui quay lại, đứng ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm, từ trên cao nhìn xuống.
“Mộ Dung đại hiệp, nhan sắc này thật là đẹp hiếm có, từ phía dưới nhìn lên cũng không biến thành quái vật, 360 độ không góc chết.”
“Câm miệng, đứng lên.”
Mộ Dung Trường Tình nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm nói gì, lạnh lùng nói.
Nghê Diệp Tâm vươn một bàn tay, ý bảo Mộ Dung Trường Tình kéo mình lên.
Mộ Dung Trường Tình cầm tay Nghê Diệp Tâm. Ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm dùng lực kéo một cái, nghĩ là kéo Mộ Dung Trường Tình té ngã. Nhưng mà……
Mộ Dung đại hiệp không hề nhúc nhích. Mộ Dung Trường Tình cau mày nói:
“Làm cái gì?”
“……”
Đây chính là cái gọi người tập võ chân vững như bàn thạch sao?
Nghê Diệp Tâm lại kéo một cái, Mộ Dung đại hiệp vẫn cứ đứng vững. Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc phát giác Nghê Diệp Tâm muốn làm cái gì.
“Ấu trĩ.”
“Ai da!”
Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên hô to một tiếng.
“Bắp Rang, ngươi lại tùy tiện đi tiểu à!”
Nghê Diệp Tâm nói như vậy, Mộ Dung đại hiệp tức khắc biến sắc, liền muốn rút tay về, sợ bị dính nước tiểu của Bắp Rang.
Nghê Diệp Tâm thừa thời cơ dùng sức lực kéo Mộ Dung Trường Tình. Nhưng tất nhiên Mộ Dung Trường Tình không có chật vật nằm trên mặt đất, nhanh chóng điều chỉnh lại thân mình một cái, hai tay liền chống ở bên tai Nghê Diệp Tâm, tạo thành tư thế "chống đẩy" trong truyền thuyết.
Mà giờ khắc này, Bắp Rang còn ở trong lòng ngực chủ nhân vẻ mặt mê mang. Từ lần đó về sau, Bắp Rang không có tùy tiện tiểu bậy, cho nên giờ phút này Bắp Rang tỏ vẻ thực ủy khuất, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chủ nhân, trong miệng kêu.
"Gâu, gâu"
“Nghê đại nhân! Nghê đại nhân làm sao vậy?”
Trì Long nghe được tiếng la nên chạy tới, liền thấy được tình cảnh kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm nằm ngửa trên mặt đất, Mộ Dung Trường Tình ở trên, hai tay chống hai bên tai Nghê Diệp Tâm. Tóc Mộ Dung Trường Tình rũ xuống vừa đủ che hờ biểu tình của hai người.
Sắc trời lại tối, Trì Long liền trợn tròn mắt. Hắn nhìn không rõ ràng, còn tưởng rằng Mộ Dung đại hiệp đang cúi xuống hôn Nghê đại nhân. Xem tư thế này đúng là làm người ta nóng mặt, còn rất……
Trì Long chấn kinh hô to một tiếng, nhanh chóng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, ta …… à, à, à... ta về phòng.”
“Rầm!”
Trì Long lắp bắp xin lỗi, cho rằng mình nhìn thấy việc không nên thấy, chạy nhanh vào phòng đóng cửa lại, coi như cái gì cũng chưa thấy.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc xanh mặt, lập tức đứng lên sửa sang lại quần áo.
Nghê Diệp Tâm ôm Bắp Rang ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Trì Long là tên ngốc mà, hắn không có nhìn thấy ở giữa chúng ta còn có Bắp Rang sao?”
Mộ Dung Trường Tình đã nổi giận, Nghê Diệp Tâm hiển nhiên nhìn ra được, ôm Bắp Rang một tay, tay còn lại đưa vào trong lòng ngực lấy mảnh giấy vẽ chủy thủ xà văn nhét vào tay Mộ Dung Trường Tình, sau đó chạy nhanh như chớp.
“Rầm”
Nghê Diệp Tâm chạy như bay trở về phòng mình, đóng cửa phòng lại, miễn cho Mộ Dung đại hiệp đuổi theo giết người diệt khẩu.
Mộ Dung Trường Tình tức giận thiếu chút nữa đem tờ giấy xé nát, đứng một lúc để lấy lại bình tĩnh mới trở về phòng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm thần thanh khí sảng rời khỏi giường, vừa ra cửa liền thấy Trì Long ở bên ngoài đánh quyền. Nghê Diệp Tâm ngáp một cái đi tới nói.
“Xin chào, vận động sớm vậy.”
“Nghê, Nghê đại nhân…… chào.”
Trì Long có chút không biết làm sao đối mặt cùng Nghê Diệp Tâm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng Nghê Diệp Tâm vài lần.
Nghê Diệp Tâm thấy hắn lấm la lấm lét, bèn hỏi.
“Ngươi đang làm gì?”
“Đánh quyền!”
Trì Long lập tức nói lớn.
Nghê Diệp Tâm hoạt động bả vai một chút, muốn đi múc nước rửa mặt. Trì Long liền nói:
“Thuộc hạ giúp đại nhân.”
Trì Long tay chân lanh lẹ giúp Nghê Diệp Tâm lấy một thùng nước giếng, sau đó lại lấy thêm một thùng.
“Một thùng là đủ rồi, ta không quen tắm buổi sáng.”
Trì Long vẻ mặt mê mang.
“Mộ Dung.... đại hiệp không cần sao? Hay là Mộ Dung đại hiệp còn chưa có dậy?”
Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái.
“Ta không biết nha.”
“Hả? Hai người không phải ở cùng một chỗ sao?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
“Hắn ngủ phòng hắn, ta ngủ phòng ta, sao lại phải ngủ chung?”
Vẻ mặt Trì Long xấu hổ, nói không ra lời, mặt đỏ bừng.
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ mới bừng tỉnh. Thì ra Trì Long ngốc này đang hiểu lầm. Nghê Diệp Tâm nhịn không được cười, sau đó cố ý xụ mặt nói:
“Chuyện đêm qua còn không phải bởi vì ngươi à, Mộ Dung đại hiệp đã giận dỗi nên về phòng hắn ngủ.”
Trì Long càng xấu hổ, chân thành xin lỗi.
“Thực xin lỗi, Nghê đại nhân, thật không cố ý……”
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa phá lên cười, cảm giác Trì Long cũng quá dễ lừa.
“Kẽo kẹt”
Khi Nghê Diệp Tâm còn đang đùa thực vui vẻ, cửa phòng bên cạnh mở ra, Mộ Dung Trường Tình ăn mặc chỉnh tề đi ra. Vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp lạnh đến mức có thể rớt ra băng đá, bộ dáng rất tra, tuyệt đối là đã nghe hết toàn bộ lời của Nghê Diệp Tâm cùng Trì Long đã nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...