Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Thoạt nhìn bọn họ là bị ép thoái ẩn giang hồ, tránh ở trên núi đầy tuyết này. Hộp gỗ hình như là cho một cơ hội để trang chủ nhìn thấy hy vọng. Nhưng nam nhân trung niên lại không cho rằng như vậy. Hắn cảm thấy hộp gỗ chỉ là một ác mộng. Vốn dĩ ác mộng đã kết thúc, nhưng ai ngờ sau mười năm lại bắt đầu lại rồi.

Nam nhân trung niên nói đến đây, phi thường kích động.

“Ta nói với hắn đồ vật kia không tốt. Ta đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn không nghe. Mấy cái hộp khủng khiếp hơn so với bất cứ thứ gì kinh khủng. Hại chết không biết bao nhiêu người. Hắn lại vẫn cứ chấp mê bất ngộ. Hiện tại hay rồi, hay rồi, hắn cũng bị người ta giết chết. Tuyệt đối là vì những cái hộp đó. Hắn cuối cùng đã biết ta nói chính xác, nhưng mà... nhưng mà…”

Nam nhân trung niên kích động. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.

Hô hấp trở nên dồn dập, nam nhân trung niên dùng một thời gian thật dài mới bình tĩnh trở lại. Thở dốc xong, hắn lại nhàn nhạt nói:

“Ta đã khuyên hắn. Ha ha... Còn các ngươi, ta biết các ngươi cũng đang tìm những cái hộp gỗ đó phải không? Ta nhìn biểu tình liền biết. Như vậy ngày chết của các ngươi cũng không xa!”

Mục Nam Đình là người đầu tiên không cao hứng lên tiếng.

“Chúng ta tìm hộp gỗ vì chúng ta có lý do, lại không phải ai cũng ham bảo tàng. Ngươi sao biết chúng ta cách ngày chết không xa?”

Nam nhân trung niên cười ha hả, nói:

“Đúng vậy, ngươi không ham những cái đó, nhưng có bao nhiêu người ham thứ đó. Bọn họ sẽ giống sói đói. Bị bọn họ xem là kẻ địch thì các ngươi đều bị xé nát.”

Nghê Diệp Tâm chỉ là nói:

“Xem ra, ngươi biết rất nhiều.”

Nam nhân trung niên ngẩng đầu, nói:

“Cho nên ta biết hộp gỗ có bao nhiêu nguy hiểm.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Cho nên điều ngươi nói không nhất định đều đúng. Bất quá có một chuyện ta cảm thấy ngươi nói có thể là đúng. Sư đệ ngươi chết có khả năng liên quan hộp gỗ.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày, nói:

“Ngươi sao biết?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đại hiệp nghĩ đi, chỗ bọn họ qua mười năm đều bình an không có việc gì, đột nhiên liền xảy ra chuyện. Trang chủ bị chết bởi chính Trảo Công đã thất truyền của bổn môn. Thoạt nhìn không giống như là không có mục đích không có nguyên nhân mà bị giết chết. Đã có mục đích có nguyên nhân, như vậy nguyên nhân cùng mục đích là cái gì? Vậy điều kiện cùng cơ hội tất yếu gì mà trang chủ đột nhiên bị hại?”

Mọi người đều nghe Nghê Diệp Tâm nói, bất quá cũng đều là vẻ mặt mê mang, có cảm giác vòng vo hồ đồ. Ngay cả nam nhân trung niên cũng nhìn chằm chằm.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Có lẽ chính là hộp gỗ, còn có việc trang chủ muốn rời khỏi sơn trang.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Đây là cơ hội ngươi nói?”

“Đúng vậy.”

Mười năm nay trong sơn trang đều bình thường. Đột nhiên trang chủ chết. Mà gần đây việc không bình thường cũng chỉ có hộp gỗ cùng trang chủ đột nhiên muốn xuống núi. Mà hai việc này kỳ thật vốn dĩ chính là một việc. Bởi vì trang chủ nghe nói về chuyện hộp gỗ mới đột nhiên muốn xuống núi. Vốn dĩ chính là có quan hệ nhân quả.

“Việc trang chủ muốn rời khỏi nơi này có bao nhiêu người biết?”

Nam nhân trung niên lộ ra biểu tình khó xử.

“Chỉ sợ biết không ít.”

Bởi vì lúc trước nam nhân trung niên cùng trang chủ cãi nhau rất nhiều lần, cho nên không ít đệ tử đều biết việc này. Kỳ thật có rất nhiều đệ tử cũng muốn xuống núi. Vì nơi này điều kiện không có tốt cho nên bọn họ đều hy vọng trang chủ có thể dẫn bọn họ xuống núi.

Nam nhân trung niên cũng nghe thấy những đệ tử bàn luận ở sau lưng, bất quá đều bị nam nhân trung niên quở trách qua.

Như vậy tính ra, khả năng việc này đã không phải bí mật.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đầu tiên hung thủ có thể có ý đồ với hộp gỗ, cũng có thể không hy vọng trang chủ xuống núi.”

Hơn phân nửa đệ tử kỳ thật đều là hy vọng trang chủ xuống núi, như vậy có thể dẫn bọn họ theo, không cần ở chỗ này chịu khổ. Cho nên có thể nói, nam nhân trung niên đúng là không biết trừ chính mình ra, còn có người nào không hy vọng sư đệ hắn xuống núi.

Nam nhân trung niên cau mày, cẩn thận tự hỏi, sau đó đột nhiên tròng mắt xoay chuyển, bất quá cũng không có nói gì.


Mộ Dung Trường Tình híp mắt nhìn hắn, biểu tình kia đều bị nhìn thấy.

Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn sắc trời, nói:

“Lập tức trời sẽ sáng, xem ra chúng ta ở chỗ này cũng không tra được gì, không bằng trở về bàn bạc kỹ hơn.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, những người khác cũng không có biện pháp khác, cho nên liền đi theo Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở về phòng dành cho khách.

Đêm nay thật sự là quá náo nhiệt, trở lại phòng dành cho khách thì sắc trời đã hừng sáng. Bất quá thời tiết hôm nay cũng không phải thực tốt, cũng chỉ là trầm trầm, sẽ không sáng sủa.

Mộ Dung Trường Tình vào sân, liền hỏi:

“Ngươi có phải nghĩ tới cái gì hay không?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Nhưng thật ra có chút ý tưởng.”

“Vậy mau nói đi, gấp muốn chết a.”

Mục Nam Đình vò đầu bứt tai.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Ta hỏi đại hiệp trước đây đã gặp qua Trảo Công chưa?”

Mộ Dung Trường Tình lắc đầu, nói:

“Chỉ là nghe nói, cũng chưa có gặp qua.”

Cừu Vô Tự ở bên cạnh nói:

“Ta đã thấy.”

“Vậy Cừu Trưởng lão nói xem nếu có người muốn ngụy tạo miệng vết thương, ngươi có thể nhìn ra không?”

Cừu Vô Tự có điểm chần chờ, nói:

“Cái này…… Chỉ sợ có chút khó khăn.”

“Nếu có người trước tiên đâm vào bụng trang chủ một đao. Trang chủ chết. Sau đó người kia lại đem vết thương làm thành như trúng trảo. Vậy có thể nhìn ra hay không?”

Cừu Vô Tự khó xử lắc lắc đầu, nói:

“Ta nhìn không ra.”

Mộ Dung Trường Tình trước kia chưa từng gặp qua loại Trảo Công này, cho nên chi tiết cũng không biết. Hắn nghe Nghê Diệp Tâm đặt giả thiết, nghĩ nghĩ, nói:

“Ngươi nói cái loại này có lẽ là lấy giả đánh tráo.”

Lục Duyên nói:

“Ý Nghê đại nhân là hung thủ có khả năng cũng không biết Trảo Công, chỉ là tửng gặp qua mà thôi.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Đúng vậy. Bất quá hung thủ cùng trang chủ tương đối quen thuộc, bằng không rất khó tấn công chính diện trang chủ mà hắn không hề phòng bị.”

“Chính xác.”

Thi thể trang chủ bọn họ đều nhìn thấy, không giống đã từng cùng người khác vật lộn trước khi chết. Hung thủ ra tay đặc biệt dứt khoát nhanh nhẹn, cơ hồ không có phản kháng, hơn nữa là tấn công chính diện. Hiển nhiên có người ở thời điểm hắn không phòng bị liền giết hắn.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Người này là người trang chủ quen biết, hơn nữa đã gặp qua Trảo Công, còn đối với việc trang chủ xuống núi có chút không vừa ý. Kỳ thật, ta cảm thấy hung thủ hẳn là cũng không khó tìm.”

“Thế nào?”

Mục Nam Đình kinh ngạc hỏi.

“Sao không khó tìm? Chúng ta căn bản không có đầu mối.”


“Nếu hung thủ thật là bởi vì như cơ hội mà ta nói giết trang chủ. Như vậy chúng ta hoàn toàn có thể lại tạo ra một cơ hội dẫn dụ hung thủ ra.”

“Có ý gì?”

Mục Nam Đình thắc mắc.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

“Ngươi muốn bắt nam nhân trung niên làm mồi dụ?”

“Đúng vậy. Vẫn là đại hiệp thông minh nhất.”

Nam nhân trung niên cùng trang chủ đã từng thề sẽ không tiết lộ chuyện năm đó, hơn nữa không xuống núi đặt chân vào giang hồ. Hiện tại trang chủ đã chết, rất có thể là bởi vì vi phạm lời hứa này, cho nên mới bị người ta giết.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Chúng ta có thể tung ra một lời đồn. Nói nam nhân trung niên cũng muốn xuống núi, không muốn ở lại chỗ này nữa.”

Mục Nam Đình nhướng mày, nói:

“Nghê huynh, ngươi làm như vậy không phúc hậu nha.”

“Chuyện này có cái gì không phúc hậu. Có đại hiệp nhà ta ở đây, chúng ta lặng lẽ theo dõi, khẳng định sẽ không cho hung thủ thành công, còn có thể câu hung thủ ra.”

Mục Nam Đình nói:

“Ta không ý kiến. Nếu có thể bắt hung thủ, như vậy chính là biện pháp tốt.”

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không có ý kiến, dù sao hắn cũng chỉ quan tâm Nghê Diệp Tâm.

Cừu Vô Tự kỳ thật cũng không để ý ai là hung thủ, hắn chỉ để ý chuyện năm đó.

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:

“Vậy công việc tung tin đồn này liền giao cho Mục thiếu hiệp làm.”

“Sao là ta?”

Mục Nam Đình thực khó chịu. Nghê Diệp Tâm nói:

“Bởi vì ngươi dùng mỹ nhân kế rất thuần thục. Ngươi đi tìm hai nữ đệ tử kia, cùng các nàng tán gẫu, cứ như vậy, lời đồn không phải sẽ phát tán sao?”

Mục Nam Đình vừa nghe Nghê Diệp Tâm nhắc lại mỹ nhân kế liền không bình tĩnh, vội vàng nhìn qua Lục Duyên. Lục Duyên nhưng thật ra không có biểu tình gì đặc biệt, sắc mặt thực bình tĩnh. Bất quá Mục Nam Đình vẫn không bình tĩnh, nói:

“Ta không đi. Ngươi đề ra ý kiến, ngươi đi.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Bọn ta đều không được. Trong chốc lát ta tính toán mang theo đại hiệp cùng Cừu Trưởng lão đi theo dõi đó.”

“Ta đi theo dõi!”

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

“Không được, không được, không thể đổi. Bởi vì ngươi võ công quá kém, theo dõi dễ dàng bị phát hiện.”

Mục Nam Đình trừng mắt. Hắn thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết. Bởi vì trong đoàn người này, dù là đứa bé như Cừu Vô Nhất cũng tuyệt đối giỏi hơn Nghê Diệp Tâm. Người kém cỏi nhất là Nghê Diệp Tâm. Mục Nam Đình thấy võ công của hắn cao hơn Nghê Diệp Tâm không biết bao nhiêu lần.

Bất quá Mục Nam Đình tự biết không thể so võ công với Cừu Vô Tự và Mộ Dung Trường Tình. Hắn tức khắc có điểm chán nản không biết nói như thế nào.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Ngươi không thể để Nhất Nhất đi tung lời đồn. Dạy trẻ con nói dối là không tốt.”

Mục Nam Đình càng không thể nói gì, trừng mắt nhìn trong chốc lát, sau đó duỗi tay bắt lấy Lục Duyên, nói:

“Đi, chúng ta cùng đi.”


Lục Duyên không có phản bác, liền đi theo hắn.

Nghê Diệp Tâm nhìn hai người vội vã rời đi liền cười, nói:

“Ai nha, bọn họ cũng không ăn cơm sáng, cũng không nghỉ một lát liền đi, thật đúng là sốt ruột.”

Mọi người bận rộn một đêm cũng đủ mệt. Bọn họ quyết định chờ Mục Nam Đình cùng Lục Duyên đi tung tin đồn về bàn tiếp, lúc này về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát.

Từng người trở về phòng.

Nghê Diệp Tâm vào phòng liền bổ nhào lên giường, lăn qua lăn lại nói:

“Địa phương quỷ quái này lạnh muốn chết. Vẫn là ở trên giường ấm áp nhất.”

Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ nói:

“Tốt xấu gì cũng đem áo ngoài cởi ra.”

Nghê Diệp Tâm đem áo ngoài cởi ra, sau đó vỗ vỗ nệm, nói:

“Đại hiệp, tới đây nằm xuống, mệt chết rồi.”

Mộ Dung Trường Tình đi qua, cũng cởi áo ngoài, lúc này mới nằm xuống.

Hai người nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhưng không có ngủ, bởi vì đều đang nghĩ sự tình.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi cảm thấy ai là hung thủ.”

“Ta không thể xác định, nhưng cảm giác sư muội của trang chủ thực khả nghi.”

“Hả?”

Mộ Dung Trường Tình thấy kỳ quái hỏi.

“Nàng? Sao khả nghi? Nàng không phải điên rồi sao?”

“Đầu tiên nàng là người trang chủ quen biết, hơn nữa nghe nam nhân trung niên nói nữ nhân này cũng biết năm đó đã xảy ra sự tình gì, còn bị đả kích mới điên. Rốt cuộc có thật điên hay không khó mà nói.”

Làm Nghê Diệp Tâm thấy kỳ quái chính là, bất luận Lục Duyên, Mục Nam Đình hoặc là Mộ Dung Trường Tình, mọi người cơ hồ đều gặp qua nữ nhân này.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Nữ nhân kia thần kinh không bình thường, hơn nửa đêm chạy đến bên ngoài chỗ chúng ta. Đã có rất nhiều lần chúng ta đều nhìn thấy.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, cái này hắn nhớ rõ.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Nhưng theo lý mà nói, chỗ nàng ở có gần nơi này đâu? Lần trước đuổi theo nàng, chính là đuổi theo thật xa, thiếu chút nữa liền lạc đường.”

Mộ Dung Trường Tình nghe nói liền nhớ tới đích xác như thế.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Một người điên ba lần bốn lượt chạy đến chỗ thật xa gặp chúng ta, tuy nói cũng có khả năng là trùng hợp. Bất quá ta cảm thấy không phải trùng hợp có xác suất lớn hơn.”

Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói:

“Vậy nàng có ý gì?”

“Có lẽ là đang tra xét.”

Nữ nhân này có lẽ cũng không có điên, chỉ là giả điên.

Điên điên khùng khùng chạy loạn nơi nơi người ta sẽ không hoài nghi. Nàng lại nhiều lần chạy tới nhìn bọn họ, kỳ thật cũng là vì muốn quan sát.

“Nếu nàng thật sự là hung thủ thì lý do vì trang chủ muốn xuống núi. Như vậy việc chúng ta đến đây có khả năng uy hiếp kế hoạch của nàng, cho nên nàng nhiều lần chạy tới quan sát chúng ta. Nàng muốn tra xét ý đồ của chúng ta hoặc là tới tra xét võ công chúng ta.”

Nghê Diệp Tâm nói như vậy, Mộ Dung Trường Tình liền nhớ tới một chuyện. Lục Duyên nói khi hắn cùng nam nhân trung niên truy đuổi trang chủ, hắn có thấy nữ nhân này đứng ở chỗ rất xa.

Như vậy tính ra, số lần nữ nhân này xuất hiện đúng là rất nhiều.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vậy ngươi cảm thấy biện pháp của ngươi có thể dẫn nàng ra không?”

“À……”

Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:

“Có thể. Biện pháp tuy rằng đơn giản thô sơ một chút, nhưng đại hiệp phải biết rằng đã giết người một lần, lại còn thành công dễ dàng, hung thủ sẽ tương đối lớn gan, hơn nữa sẽ tương đối hưng phấn. Hung thủ có khả năng trở nên càng thông minh, cũng có khả năng sẽ đắc chí.”


Mộ Dung Trường Tình dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Nghê Diệp Tâm.

Hai người ở trên giường nằm trong chốc lát, nói chuyện cùng nhau, thực mau liền có đệ tử tới đưa cơm sáng.

Nghê Diệp Tâm cùng mọi người ngồi ăn cơm sáng, mới nhìn thấy Mục Nam Đình cùng Lục Duyên trở về.

Mục Nam Đình trở về liền uống một bát lớn nước mới nói.

“Ta chính là tận lực. Các ngươi không biết, ta vừa rồi dùng hết nước miếng. Nếu bọn họ không tin, ta cũng không có biện pháp.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta cảm thấy bọn họ tin.”

“Ngươi làm sao mà biết được?”

Mục Nam Đình kỳ quái hỏi. Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngươi vừa rồi không ở đây cho nên khẳng định không biết. Vừa rồi có hai đệ tử đưa cơm sáng cho chúng ta. Trước kia đệ tử ở đây đều vẻ mặt lạnh như băng, bất quá hôm nay không giống vậy nha. Hai người này đều cười tủm tỉm, giống như có chuyện tốt.”

Mục Nam Đình nhướng mày.

Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:

“Bọn họ không biết đã ở đây bao lâu, vẫn luôn không thể xuống núi. Có lẽ nghe được lời đồn của ngươi, cảm thấy bọn họ rốt cuộc có cơ rời khỏi núi tuyết này, cho nên vui vẻ.”

Mục Nam Đình cười, nói:

“Ta nói mà, ta ra tay tuyệt đối không có vấn đề.”

Lục Duyên hỏi.

“Vậy kế tiếp thì sao?”

Nghê Diệp Tâm trả lời.

“Kế tiếp liền giao cho bọn ta.”

Mọi người ăn cơm sáng, sau đó Nghê Diệp Tâm liền bắt đầu phân phối công tác.

Cừu Vô Tự bị phái đi giám sát nữ nhân điên điên khùng khùng. Bất quá không thể thật chặt, không thể để nữ nhân kia phát hiện.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi giám sát nam nhân trung niên, đương nhiên cũng là âm thầm giám sát.

Mà Cừu Vô Nhất, Cốc Triệu Kinh, Mục Nam Đình cùng Lục Duyên cũng có nhiệm vụ. Họ cần làm cho người ngoài nghĩ tất cả mọi người đều chỗ này, không thể để cho người khác nhìn ra bọn họ có người đột nhiên biến mất.

Mục Nam Đình lại không vui. Bốn người bọn họ lại bị sai làm việc. Kỳ thật rất nhẹ nhàng, so với đi ngồi xổm khỏe hơn nhiều.

Cơm trưa tất cả mọi người đều chưa kịp ăn, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền đi trước. Mà Cừu Vô Tự cũng một người rời đi.

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi đến chỗ của nam nhân trung niên.

Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, nam nhân trung niên thế nhưng cũng không có ý muốn ngủ. Hắn chỉ ngồi một mình ở trong phòng, vẫn không có đi ra.

Nghê Diệp Tâm ở trên nóc nhà hết nằm lại bò, bò mệt mỏi thì ngồi, ngồi mệt mỏi lại nằm.

Mộ Dung Trường Tình có điểm bất đắc dĩ, nói:

“Suỵt, khẽ thôi, cẩn thận bị phát hiện.”

Mộ Dung Trường Tình võ công cao bậc này, nếu đi giám sát mà bị phát hiện, chỉ sợ bị người cười chết.

Nghê Diệp Tâm xoa xoa lỗ tai, nói:

“Đại hiệp, không cần hướng lỗ tai ta thổi, thực ngứa a.”

“Ngươi thành thật đi.”

“Không được a, mông ngồi đến đau.”

“Vậy ngồi xổm.”

“Thực dễ tê chân, hơn nữa đại hiệp cũng đừng ngồi xổm lâu, bị trĩ thì làm sao đây?”

“……”

Mộ Dung Trường Tình thật sự thấy Nghê Diệp Tâm lại nói nhảm.

Nghê Diệp Tâm lại muốn nói, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên bưng kín miệng, làm động tác im lặng.

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nhìn Mộ Dung Trường Tình, rồi cúi đầu nhìn.

Qua vài giây, cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Nam nhân trung niên từ bên trong đi ra, không biết muốn đi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui