Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Nghê Diệp Tâm cảm giác nhà mình (chủ và chó) luôn bị nhà Mộ Dung Trường Tình (chủ và rắn) làm nhục nhã trước mặt mọi người.

Nghê Diệp Tâm lúng túng nói:

“Đại hiệp, mau kêu Bắp tránh ra.”

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới duỗi tay, Bắp liền bò trở về, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.

Vụ án Ngụy thiếu gia kết thúc, nhóm bộ khoái đem Tiểu Hỉ đi, mọi người cũng mệt mỏi liền ai về nhà nấy, nha hoàn gia đinh cũng trở lại làm việc.

Lão phu nhân còn muốn lưu Hạ Hướng Thâm lại. Nhưng Hạ Hướng Thâm không có đồng ý, hắn đã quyết định mang theo Mộ Dung Dục rời khỏi nơi này.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đứng ở một góc, Mộ Dung Trường Tình nghe rất rõ ràng mọi chuyện, không nhịn được cười lạnh một tiếng. Lão phu nhân không muốn để Hạ Hướng Thâm rời khỏi, nhưng giả vờ nói vài lời khách sáo mà thôi, không chừng chỉ muốn giữ lại chút thể diện.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Thôi, thôi, chúng ta cũng nên đi.”

Vụ án mạng ở Ngụy gia kết thúc, chuyện Hồi Hồn Trâm bị quỷ ám cũng kết thúc. Nhưng còn có một việc chưa kết thúc, đó chính là vụ án mạng của Trương bộ khoái.

Nghê Diệp Tâm tính đi một chuyến đến nha môn xem xét, sau đó mới lên đường. Nhưng Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới, lúc đến nha môn bộ khoái nói rằng vụ án của Trương bộ khoái đã kết thúc. Hung thủ đã tìm được, là một thổ phỉ. Thật ra khi thổ phỉ giết chết Trương bộ khoái có người qua đường nhìn thấy, nhưng do bị dọa sợ, người kia không dám ra báo án. Qua nhiều ngày do dự, người kia rốt cuộc tới báo án do lương tâm bất an.

Nhưng còn có một chuyện kỳ quái, ngỗ tác phát hiện thi thể của Trương bộ khoái không chỉ bị kiến gặm gần hết, hơn nữa còn có người lột đi da mặt của hắn.

Thổ phỉ bị bắt một mực khẳng định mình chỉ giết Trương bộ khoái, cũng không có lột da mặt, hắn cũng không biết hủy thi.

Lúc tìm thấy thi thể của Trương bộ khoái, người đã chết hơn nửa tháng. Thi thể phơi nơi hoang dã bị gặm đến mức không nhìn ra được bộ dạng ban đầu, chỉ dựa vào quần áo cùng vết tích trên thân thể để nhận ra đó là Trương bộ khoái. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới việc da mặt của Trương bộ khoái đã bị lột đi.

Người lột đi da mặt của Trương bộ khoái tuyệt đối có quan hệ với người giả làm Trương bộ khoái.

Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút liền cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà bọn họ không có manh mối, nên rạng sáng ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nhanh chóng lên đường.

“Mộ Dung đại hiệp, đi cứ như vậy sao?”

“Không như vậy thì làm sao?”

“Đại hiệp không chia tay Mộ Dung công tử sao?”

“Không cần thiết.”


“Dù đại hiệp không đi, cũng nên để ta đi chứ, vì cái gì không cho ta đi.”

“Bởi vì ngươi phải luôn ở bên cạnh ta.”

Nghê Diệp Tâm nghe được câu này đôi mắt liền mở to, sau đó trộm cười một mình, còn đem Bắp Rang trong ngực ra hôn “chốc chốc” hai cái.

Vẻ mặt Bắp Rang mê mang nhìn chủ nhân vui vẻ muốn chết, cũng hoàn toàn không biết chủ nhân vì cái gì mà vui vẻ.

Mộ Dung Trường Tình nói xong cẩn thận nghĩ lại, quay sang nhìn vẻ mặt như đang kiếm được lợi của Nghê Diệp Tâm, tức khắc có chút hối hận, cảm thấy mình nói câu kia thực dễ dàng làm người ta hiểu lầm.

Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ muốn mở miệng giải thích, nhưng cẩn thận suy nghĩ đành kép miệng lại. Bởi vì hắn biết miệng mồm Nghê đại nhân không ai có thể địch lại, mình càng nói nhiều chỉ càng sai nhiều mà thôi.

Nghê Diệp Tâm cười ngây ngô không ngừng, làm Mộ Dung Trường Tình lạnh cả người. Rốt cuộc chịu không nổi, Mộ Dung Trường Tình đành lên tiếng.

“Vụ án của Trương bộ khoái tuy rằng tìm được hung thủ, nhưng mà chưa có kết thúc, sao chúng ta đi rồi?”

“Thời gian không còn kịp nữa, chúng ta đã ở lại đây rất nhiều ngày, còn vụ án của Hoàng thượng giao phó chưa tra, không thể lại trì hoãn. Huống hồ……”

“Huống hồ cái gì?”

“Ta cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy người giả làm Trương bộ khoái rất có khả năng là người bắt cóc ta.”

“Sao nói như thế?”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

“Làm sao hắn biết ta là hàng giả? Khẳng định là đã tiếp xúc với ta. Nhưng từ khi ta đến nơi này, người từng tiếp xúc có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải trong phủ Khai Phong có nội gián, vậy người này rất có thể là Trương bộ khoái giả kia. ”

Người giả Trương bộ khoái vì sao phải đi tra án?

Ngày ấy Nghê Diệp Tâm phân tích vụ án cho Trương bộ khoái giả này hơn nửa ngày, quả thật đã tiếp xúc với nhau.

“Nếu người giả Trương bộ khoái muốn bắt cóc ta, như vậy tuyệt đối hắn sẽ xuất hiện lần nữa.”

“Hắn xuất hiện lần nữa, chỉ sợ đầu của ngươi khó giữ được.”

Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc.


“Ta rất yên tâm, không phải có đại hiệp luôn ở bên cạnh ta sao?”

“……”

Mộ Dung đại hiệp bỗng nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nghê Diệp Tâm.

Bởi vì hai người trì hoãn mấy ngày, cho nên phải đi gấp rút, đi liên tục không ăn không nghỉ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mông của mình đã sắp nát rồi, cũng may vào lúc sắp không chịu nổi nữa, bọn họ đã đến nơi.

Là một địa phương cũng rất phồn hoa.

Trì Long cùng Triệu Doãn đã ở chỗ này đợi bọn họ vài ngày. Lúc Nghê Diệp Tâm chưa có tới bọn họ đã bắt đầu đi điều tra án, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Nghe nói vùng chung quanh đây đột nhiên xảy ra vài vụ án, hơn nữa là do một hung thủ gây ra, bởi vì hung thủ có để lại một vật kỳ quái. Người bị hại có thân phận không giống nhau, có thương nhân giàu có, có quan viên về hưu, họ cũng không có liên hệ gì với nhau.

Nghê Diệp Tâm được sắp xếp ở cùng bọn Trì Long trong nha môn.

Nhưng Nghê đại nhân bởi vì phải gấp rút lên đường, mặt mày có chút xám xịt, hơn nữa sắc mặt không tốt, quan trọng nhất là mông đang đau. Đơn giản là đau mông ngồi cũng không được.

Mộ Dung Trường Tình đối với bộ dạng gần như nát bét của Nghê đại nhân rất khinh thường.

Nghê Diệp Tâm ở trong phòng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại trời đã về chiều, mặt trời sắp xuống núi.

Bắp Rang ngủ ở cuối giường, phỏng chừng cũng rất mệt mỏi, còn chưa có tỉnh lại, cuộn thành một cục bông nhỏ, đáng yêu vô cùng.

Nghê Diệp Tâm bò khỏi giường, cảm thấy tinh thần đã hồi phục, mở cửa hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm còn chưa có cất bước, cửa phòng kế bên mở ra, Mộ Dung Trường Tình đi ra.

“Muốn đi đâu?”

“Đi tìm Trì Long cùng Triệu Doãn, muốn bắt đầu tra án, Mộ Dung đại hiệp cùng đi nha.”

“Tất nhiên, ta phải đi theo ngươi.”

“Vô cùng hoan nghênh. Bất quá có thể nói cho ta biết hình xăm chỗ eo ta rốt cuộc có ý nghĩa gì hay không? Hơn nữa hình chỗ đó quá nhỏ, ta thấy không rõ lắm lần trước cầm gương nhìn nửa ngày, cũng không nhìn rõ ràng chi tiết.”

“Người tò mò sẽ chết sớm.”


“Vậy thì không nhất định nha.”

“Không có quan hệ với ngươi, ngươi tốt nhất không cần biết.”

“Hình xăm ở trên người ta, vậy mà nói không quan hệ với ta. Mộ Dung đại hiệp không cảm thấy mình thực kỳ quái sao?”

“Câm miệng.”

“Nghê đại nhân! Mộ Dung đại hiệp!”

Là giọng sang sảng của Trì Long.

Thái dương của Mộ Dung Trường giật một cái, hắn đột nhiên cảm thấy dưới sự dẫn dắt của Nghê Diệp Tâm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều người gọi hắn là Mộ Dung đại hiệp.

Mộ Dung Trường Tình thật không biết đây là khen hay là vũ nhục mình.

Trì Long chạy tới nói.

“Nghê đại nhân, đã đến rồi.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Đi, chúng ta vừa đi vừa nói về vụ án.”

“Đi, Nghê đại nhân bên này, chúng ta đi xem một thứ.”

Trì Long dẫn bọn họ tới phòng Triệu Doãn, sau đó Triệu Doãn liền cầm ra một tờ giấy, để trên mặt bàn.

“Mấy vụ án thoạt nhìn không có quan hệ gì, tìm không thấy điểm chung, nhưng có một chỗ liên quan. Họ đều nhìn thấy qua cái hình này, bọn họ nói có thể là hung thủ lưu lại, đây là bản sao chép lại.”

“Đồ đằng?”

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua tờ giấy.

“Thoạt nhìn, có điểm kỳ quái.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nhìn thấy đồ án tức khắc sắc mặt liền đen.

“Chúng ta đã đi hỏi thăm về đồ đằng này, cũng không phải cái đồ án bình thường. Nghe nói cái đồ đằng này kỳ thật là của ma giáo.”

“Hả?”

Nghê Diệp Tâm có chút sững sờ, lặng lẽ nhìn thoáng qua biểu tình của Mộ Dung Trường Tình. Mặt Mộ Dung Trường Tình quả nhiên thực đen.


Nghê Diệp Tâm nghĩ đến việc Mộ Dung Trường Tình ngàn dặm xa xôi đến đây, phỏng chừng đã sớm biết vụ án này có quan hệ cùng ma giáo. Vì sự tình quan trọng, cho nên đích thân chạy tới.

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng.

“Cái đồ đằng này chi tiết phức tạp, có điểm giống như ký tự, lại có điểm giống hình vẽ, rốt cuộc là cái gì?”

Trì Long còn chưa có tới kịp mở miệng, Mộ Dung Trường Tình đã lên tiếng.

“Là Xà Văn Đồ Đằng.”

Điều đầu tiên Nghê Diệp Tâm nghĩ tới là Bắp.

Mộ Dung Trường Tình chỉ vào đồ đằng, ngón tay vẽ ở mặt trên mặt giấy.

“Đây là một con rắn, đầu rắn ở chỗ này, đuôi rắn ở chỗ này.”

“Thì ra là Xà Văn Đồ Đằng.”

Nghê Diệp Tâm bừng tỉnh ngộ, thì ra một đống uốn lượn đường cong là vẽ rắn.

“Không chỉ như thế.”

Triệu Doãn nói tiếp:

“Đây không chỉ là Xà Văn Đồ Đằng.”

“Vậy còn có thể là cái gì?”

“Rắn sẽ không có sừng, cũng không có móng vuốt. Nhưng con rắn của đồ đằng này thực đặc biệt.”

“Ý của ngươi là rắn này có móng vuốt cũng có sừng?”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy đồ đằng này thật sự quá trừu tượng, thật khó nhìn.

“Có sừng cùng móng vuốt, vậy chẳng phải là rồng sao?”

Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, đột nhiên bừng tỉnh ngộ. Thảo nào ở địa phương nhỏ lại xuất hiện án mạng, đột nhiên Hoàng thượng lại sai người của phủ Khai Phong đến nơi này điều tra, thì ra bởi vì Xà Văn Đồ Đằng giống với Long Văn Đồ Đằng này.

Người cổ đại rất mê tín, long đại diện cho ngôi cửu ngũ, mà đột nhiên có người liên tiếp gây án, còn lưu lại Xà Văn Đồ Đằng giống như Long Đồ Đằng, chỉ sợ là đã chạm đến uy nghiêm.

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm đồ đằng trầm tư, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đứng lên nói:

“ Đi cùng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui