Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Tuy rằng Nghê Diệp Tâm thực sự hy vọng mình có thể cùng Mộ Dung Trường Tình có cái gì, nhưng hiện tại không có cái gì, còn bị người khác hiểu lầm là có cái gì……

Quả thực là rơi vào hố sâu!

Nghê Diệp Tâm dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh sửa lại quần áo tóc tai. Bắp Rang ngồi xổm một bên, nghiêng đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt ngây thơ hai mắt còn “lưng tròng” kêu một tiếng "gâu".

Mộ Dung Trường Tình thúc giục.

“Nhanh lên đi.”

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng.

“Khụ, có thể mở cửa rồi.”

Lúc Mộ Dung Trường Tình mở cửa ra, hai bộ khoái đứng ngoài cửa có chút xấu hổ, nhưng vẫn phải hỏi.

“Nghê đại nhân, chúng ta có thể đi vào hỏi vài câu không?”

Nghê Diệp Tâm xấu hổ cười cười.

“Mời vào.”

Hai bộ khoái liếc nhau, hơi co quắp đi vào, tiến vào rồi bộ dáng vẫn mất tự nhiên.

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng.

“Hai vị bộ khoái tới chính là vì vụ án của Ngụy thiếu gia sao?”

Hai bộ khoái cùng gật đầu.

“Nghê đại nhân đã biết chuyện Ngụy gia thiếu?”

“Mới vừa nghe nói, tình huống cụ thể còn chưa biết.”

“Chúng ta muốn hỏi đêm qua sau giờ Tý, hai vị ở nơi nào?”

Vấn đề này……

“Đã đi ngủ. Chúng ta…… ở cùng một chỗ.”


“Một chỗ?”

Một bộ khoái lộ ra biểu tình kinh ngạc, bất quá mau chóng cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Bởi vì vừa rồi đã hiểu lầm, Nghê Diệp Tâm lại trả lời như vậy làm cho hiểu lầm càng tăng. Nhưng đêm qua bọn họ thật sự ở cùng một phòng, chẳng qua Mộ Dung Trường Tình ngủ trên giường, Nghê Diệp Tâm ngủ tràng kỉ mà thôi.

Hôm qua đến giờ Tý tiệc mừng thọ mới kết thúc. Sau đó từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Bất quá còn có không ít người uống chưa đủ, vẫn ồn ào nhốn nháo thêm chốc lát mới giải tán.

Mà thi thể Ngụy gia thiếu gia là do tiểu nha hoàn dậy sớm quét dọn sân phát hiện. Ngụy thiếu gia chết rất quỷ dị lập tức gây náo loạn rất lớn, bộ khoái nhất thời chưa có tìm ra manh mối, điều tra vẫn rất khó khăn.

Bộ khoái hỏi Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình xong rồi liền mang bọn họ đi xem phòng của Ngụy thiếu gia.

Lúc này người nha môn đã bao vây hiện trường vụ án, những người tò mò sớm đã tan đi, trong phòng một người cũng không có. Nghê Diệp Tâm đi vào liền nhìn thấy thi thể Ngụy thiếu gia.

Phòng Ngụy thiếu gia rất lớn, bên trong không ít đồ vật đáng giá. Nghê Diệp Tâm hoài nghi Ngụy thiếu gia đem tất cả đồ vật đáng giá của Ngụy gia cất giấu ở trong phòng hắn, nhìn giống như nhà giàu mới nổi.

Sáng sớm phát hiện Ngụy thiếu gia đã chết, khách khứa đều ồn ào xôn xao, nhưng người nhà Ngụy gia lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui vẻ nhảy nhót.

Ngụy tiểu thư đỡ lão phu nhân lại nhìn thoáng qua, cùng quan sai nói vài câu. Họ không muốn chuyện này bị làm lớn, không muốn Ngụy gia mất mặt.

Lão phu nhân không hề thương tâm, thậm chí cũng không quan tâm hung thủ là ai. Mà tiểu thư cũng giống như vậy, chỉ dùng ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn thi thể, sau đó đỡ Lão phu nhân rời đi.

Tuy rằng bọn họ ai cũng không biết Ngụy thiếu gia bị chết như thế nào, nhưng hiện tại việc Ngụy thiếu gia chết tuyệt đối là một chuyện tốt, người Ngụy gia đều vui đến mức muốn đi đốt pháo.

Ngụy thiếu gia chết ở chính phòng ngủ của mình, thi thể ngồi trên một cái ghế, đôi tay bị dây thừng buộc chặt ở hai bên tay vịn, thân thể cùng hai chân cũng bị buộc chặt. Hai mắt mở to, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt chấn kinh nhưng lại không thấy có bao nhiêu thống khổ, có lẽ kinh ngạc thì đúng hơn.

Trên cổ hắn có một cái lỗ thủng máu chảy ra từ đó, trên người Ngụy thiếu gia có không ít máu, trên mặt đất cũng có rất nhiều máu.

Nghê Diệp Tâm đi vòng quanh thi thể một vòng.

“Vết thương trên cổ là chí mạng, trên thân thể người chết không có vết thương khác.”

“Đúng vậy, Ngỗ tác nghiệm thi nói không có phát hiện vết thương khác, vết thương chí mạng là trên cổ, mất máu mà chết. Ngỗ tác nói đây là do một vật nhọn thon dài cứng tạo thành miệng vết thương, có thể là một loại trâm cài.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Ngụy thiếu gia bị trói, không có dấu vết giãy giụa kịch liệt, thủ pháp buộc dây thoạt nhìn không chuyên nghiệp.”

Vừa nghe nói, bộ khoái liền cúi đầu xem thi thể. Đôi tay bị trói vào tay vịn của ghế dựa vẫn sạch sẽ không có dấu bị bầm tím cùng trầy xước.


Thật kỳ quái, Ngụy thiếu gia bị người ta trói lại, vì sao không có giãy giụa? Nếu thời điểm Ngụy thiếu gia chết là ở trạng thái hôn mê không có giãy giụa thì coi như hợp lý. Nhưng Ngụy thiếu gia rõ ràng mở to mắt, trong ánh mắt lộ rõ chấn kinh cùng không thể tưởng tượng, một chút cũng không giống như là trạng thái hôn mê.

Bộ khoái lại hỏi:

“Nghê đại nhân, đây là chuyện gì?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu.

“Đêm qua, có người nào nghe được động tĩnh gì không?”

“Trong viện này chỉ có Ngụy thiếu gia, gia đinh nói lão phu nhân cùng tiểu thư đều không ở nơi này. Ngày hôm qua không có người nào nghe được động tĩnh gì.”

Ngụy thiếu gia độc tài chuyên quyền, đem lão phu nhân cùng tiểu thư đuổi tới viện khác. Bởi vì đêm qua quá ầm ĩ, người đi lại rất nhiều, không ai nghe thấy động tĩnh gì kỳ quái. Ngụy thiếu gia chết trong im lặng không một tiếng động.

Bộ khoái lại nói:

“Chúng ta ở hiện trường cũng không có tìm được hung khí.”

Ngụy thiếu gia chết rất kỳ quặc, trên cổ có cái lỗ thủng, rất nhiều khách đều nhìn thấy thi thể, khó tránh khỏi bắt đầu nôn nóng bất an. Sau một lúc, đã có không ít lời đồn.

Trong đó có một lời đồn nói là Ngụy thiếu gia bị một cây trâm quỷ ám giết chết. Mà cây trâm kia chính là cây trâm màu đỏ của Mộ Dung Dục. Không ít người đã thấy qua cây trâm này.

Mọi người đem câu chuyện Hồi Hồn Trâm thêu dệt rất kỳ bí. Họ nói giống như tận mắt chứng kiến nó giết chết Ngụy thiếu gia như thế nào. Toàn bộ quá trình được kể lại một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Bộ khoái tất nhiên cũng nghe được lời đồn này, cũng đã đi hỏi Mộ Dung Dục, còn cố ý hỏi về truyền thuyết của cây trâm.

“Thật sự là quá kỳ lạ, Mộ Dung công tử nói cây trâm ngọc đã bị mất.”

“Bị mất?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Mộ Dung Trường Tình đứng ở một bên vẫn luôn không nói gì, lúc này nhíu nhíu mày.

Bộ khoái gật đầu.

“Nhưng đột nhiên biến mất, Mộ Dung công tử cũng không biết sao lại như thế.”


Nghê Diệp Tâm trầm ngâm một lúc lại nói:

“Nếu không ngại, trong chốc lát nữa ta muốn đi hỏi hắn một chút.”

“Nghê đại nhân xin tùy ý.”

Nhóm bộ khoái phân công nhau đi hỏi tất cả mọi người tối hôm qua đã làm gì, có người làm chứng hay không.

Bằng hữu lưu manh của Ngụy thiếu gia đều nói tối hôm qua bọn họ tụ tập với nhau, tiệc mừng thọ kết thúc nhưng bọn họ còn chưa uống đủ, lại tiếp tục uống rượu. Sau đó Ngụy thiếu gia bỗng nhiên nói hắn phải đi về, bọn họ vốn không muốn để Ngụy thiếu gia đi, cảm thấy rất mất hứng. Nhưng Ngụy thiếu gia lại kiên trì muốn đi, giống như có người đang chờ hắn vậy. Những bằng hữu này còn trêu ghẹo nói có phải là hẹn giai nhân hay không.

Sau khi Ngụy thiếu gia rời đi, những người kia tiếp tục uống rượu, uống đến say mèm, tất cả đều nằm sấp xuống ngủ, không có ai về phòng cả.

Có không ít khách sau khi tiệc mừng thọ kết thúc liền trở về phòng nghỉ ngơi, đi ngủ nên không có người làm chứng.

“Khả nghi nhất chính là Hạ công tử.”

“Hạ công tử? Hắn thì làm sao?”

“Đêm hôm qua, Hạ công tử nói mình từ tiệc mừng thọ về liền đi ngủ. Nhưng mà có một vị lão gia phòng bên cạnh nói khi ông ta đi tiểu đêm, nhìn thấy phòng bên cạnh có một nam nhân cao lớn đi ra ngoài, hơn nữa không có đi cửa chính, mà trực tiếp bay qua tường.”

Nam nhân cao lớn kia nhất định là chỉ Hạ Hướng Thâm, vì trong phong đó chỉ có Hạ Hướng Thâm và Mộ Dung Dục, nhưng vóc dáng Mộ Dung Dục hơi gầy, cũng không cao lớn.

Khẩu cung của Hạ Hướng Thâm cùng khẩu cung của lão gia kia không trùng khớp, trong hai người ắt có một người đã nói dối.

Mộ Dung Trường Tình nghe đến đó, bỗng nhiên xoay người đi. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh giữ chặt hắn lại.

“Mộ Dung đại hiệp muốn đi đâu?”

“Ta muốn đi hỏi Hạ Hướng Thâm một chút.”

“Chúng ta cùng đi.”

Mấy bộ khoái cũng chưa có tra hỏi xong, lượng công việc còn rất nhiều. Tuy rằng khách đến Ngụy gia đều đã hỏi gần hết, nhưng chủ nhân và người hầu của Ngụy gia cũng cần phải hỏi từng người một.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi tìm Mộ Dung Dục và Hạ Hướng Thâm. Hai người kia đều ở trong phòng, bởi vì chưa điều tra xong án mạng, tất cả mọi người phải ở lại Ngụy gia, chờ bộ khoái đến hỏi.

Mộ Dung Dục nhìn thấy người tới liền đứng lên hỏi.

“Sao sư huynh lại tới đây?”

Mộ Dung Trường Tình nói thẳng.

“Ta có lời muốn hỏi Hạ Hướng Thâm.”

Hạ Hướng Thâm nhìn Mộ Dung Trường Tình, Mộ Dung Trường Tình liền xoay người đi.


“Đi cùng ta một chút.”

“Sư huynh……”

Hạ Hướng Thâm vỗ vỗ vai Mộ Dung Dục nói:

“Không có việc gì đâu, ta đi một chút sẽ về.”

Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Trường Tình rời đi, cũng không biết họ đi nơi nào nói chuyện.

Mộ Dung Dục không yên tâm nhìn cửa phòng, Nghê Diệp Tâm lên tiếng trấn an.

“Đừng lo lắng, tuy rằng Mộ Dung đại hiệp thoạt nhìn lạnh như băng, kỳ thật lại dễ dàng mềm lòng.”

Mộ Dung Dục cười. Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Vừa đúng lúc ta cũng có chút chuyện muốn hỏi Mộ Dung công tử.”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói Mộ Dung công tử bị mất cây trâm cài tóc.”

Nói đến chuyện này, sắc mặt Mộ Dung Dục có chút không tốt lắm, gật gật đầu.

“Phải, buổi sáng hôm nay đột nhiên không thấy.”

“Có thể nói rõ hơn được không?”

“Buổi tối trước khi đi ngủ ta đem trâm đặt ở trên bàn, sáng ngày hôm nay khi rời giường lại không thấy, ta cũng không biết chuyện là như thế nào.”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày.

“Mộ Dung công tử không có đi chỗ nào khác sao?”

“Không có.”

“Ta nghe bộ khoái nói, có một vị lão gia ở phòng bên cạnh nói đêm hôm qua có người trong phòng này nhảy tường ra ngoài, Mộ Dung công tử biết không?”

Mộ Dung Dục lắc đầu.

“Không biết. Ngày hôm qua sau khi tiệc mừng thọ chấm dứt, chúng ta liền trở về ngủ, lúc đó cũng chưa có gì phát sinh, không ai đi ra ngoài cũng không ai tiến vào. Chỉ sợ vị lão gia kia nhìn lầm rồi.”

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung dục thở dài.

“Mộ Dung công tử không nói thật, Hạ công tử rất có khả năng bị ngộ nhận là hung thủ giết Ngụy thiếu gia, có biết không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui