Nghê Diệp Tâm bỏ cả bữa sáng, giữa trưa mới từ trong phòng đi ra. Lúc ấy Cốc Nhụy đã rời khỏi. Mà Thập Nữ đáng thương không thể trở về phòng, chỉ có thể ngồi đợi ở trong sân.
Ở trong sân đại đa số đều là nam nhân, hơn nữa đều là người giang hồ nên không câu nệ tiểu tiết. Khó thấy được một cô nương xinh đẹp, bọn họ đều nhịn không được nhìn nhiều, có người còn đến gần bắt chuyện.
Thập Nữ thấy mình dáng người cũng không tính lùn, tuy rằng hiện tại giả thành nữ nhưng vẫn thô to, vậy mà dù hắn có ánh mắt không thân thiện vẫn có nam nhân đi đến làm quen. Thật không biết hắn có nên tự hào vì tài nghệ dịch dung của mình quá giỏi hay không.
Quan Trang vẫn luôn ở bên cạnh Thập Nữ nói chuyện phiếm. Có người lại gần Thập Nữ đều bị Quan Trang làm cho lắp bắp kinh hãi.
Quan Trang sau khi cạo râu thật sự không giống Quan Trang lúc trước, tất cả mọi người đều không nhận ra hắn. Bất quá có một số người còn nhớ rõ Quan đại hiệp mười năm trước. Sau mười năm giang hồ thay đổi quá nhiều, những hiệp khách năm đó hành tẩu giang hồ hiện tại cũng đã quy ẩn. Bất quá vẫn còn có người nhận ra Quan Trang.
Mấy người vốn muốn đến gần bắt chuyện cùng Thập Nữ, đã kinh ngạc khi nhìn thấy Quan Trang. Chấn kinh nói không ra lời, sau đó từ chấn kinh thành hưng phấn, bọn họ chạy tới bắt chuyện cùng Quan Trang. Tất nhiên có một bộ phận người thật sự đã nghe nói qua thanh danh của Quan đại hiệp. Một số khác chỉ là tới góp phần náo nhiệt, căn bản không biết Quan đại hiệp là ai.
Thập Nữ bị đẩy ra rìa. Nhìn những người đó hưng phấn cười nói, Thập Nữ nhịn không được nghĩ đến chính mình lúc trước. Thời điểm hắn nhìn thấy Quan Trang rốt cuộc là bộ dáng gì? Lúc ấy hắn cũng thật cao hứng, cũng thực chấn động.
Thập Nữ cũng đã không nhớ rõ chi tiết, chỉ sợ cũng không ai nhớ rõ sự tình lúc ấy.
Thập Nữ đứng lên nhìn thoáng qua cửa phòng. Hắn cảm thấy người bên trong chưa thể xong việc, cho nên tính toán đi ra bên ngoài dạo.
Hiện tại là ban ngày ban mặt, hẳn là không có hắc y người bịt mặt xuất hiện. Thập Nữ có chút lo lắng, nhưng ngẫm lại hiện tại người kia dù kiêu ngạo cũng không thể liều lĩnh.
Thập Nữ mới bước đi, Quan Trang liền phát hiện. Hắn vội vàng chen ra khỏi đám người, đuổi theo Thập Nữ. Quan Trang vừa chạy vừa nói:
"A Thập cô nương, A Thập cô nương, từ từ chờ ta."
Thập Nữ không nghĩ chờ hắn, làm bộ không nghe thấy, bước chân nhanh hơn. Thập Nữ cảm thấy quá xấu hổ, chỉ cần cùng Quan Trang nói chuyện hắn liền nhớ tới việc hôn môi, càng nghĩ càng xấu hổ.
Quan Trang đuổi theo Thập Nữ, cũng không hỏi hắn đi nơi nào, chỉ nhắm mắt theo đuôi, khiến cho người qua đường đều nhìn bọn họ.
Thập Nữ cảm thấy thực không thoải mái, dứt khoát dừng lại nói:
"Ngươi đi theo ta làm cái gì?"
Quan Trang cười cười, nói:
"Cùng nhau đi nha."
"Không cần."
"Nhưng...... Ta lo lắng. Thân thể cô nương còn chưa có khỏe, lỡ như lại bị thương thì làm sao đây. Ta có thể bảo hộ nàng."
Thập Nữ muốn cự tuyệt. Quan Trang lại nói:
"Hay là, ta lặng lẽ đi theo sao, không để nàng thấy ta được không?"
"......"
Nghê Diệp Tâm đến giữa trưa mới từ trong phòng đi ra. Mệt muốn chết. Ở trong lòng Nghê Diệp Tâm mắng Mộ Dung Trường Tình không biết bao nhiêu lần. Cả người đều mềm sụp, vừa mệt vừa đau, Nghê Diệp Tâm cảm giác mình sắp tinh tẫn nhân vong.
Quả thực bị Mộ Dung yêu tinh ép khô rồi!
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi ăn cơm. Bắt gặp Thập Nữ cùng Quan Trang dạo trong hoa viên, Nghê Diệp Tâm cũng không còn sức lực chọc ghẹo bọn họ. Ăn cơm xong, Nghê Diệp Tâm lại trở về phòng ngủ.
Ngủ một giấc tới buổi tối, vừa mở mắt ra trong phòng đều tối đen, Nghê Diệp Tâm xoay người ngồi dậy, không nghĩ tới đã trễ thế này.
Trong phòng không có đốt đèn, tối đen như mực. Mép giường ngồi một người dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng. Nhìn kỹ thì ra là Mộ Dung Trường Tình. Thập Nữ không ở trong phòng.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm tỉnh, nói:
"Ta cho rằng ngươi ngủ tới hừng đông."
"Đó là do ai!"
Nghê Diệp Tâm tức giận nói.
"Tất nhiên là ngươi. Ngươi không đi chiêu dụ cô nương thì sẽ không có chuyện gì."
"......"
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình nói cho nghẹn họng, nhất thời cái gì cũng không nói ra được, chỉ nghẹn ra một câu:
"Ta muốn ăn cơm!"
"Chỉ sợ hiện tại không có cơm."
Nghê Diệp Tâm lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới đã qua giờ Tý.
"A Thập đâu? Sao không thấy hắn?"
"Ở ngoài sân."
Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình muốn đi ra ngoài tìm thức ăn.
Quả nhiên mở cửa đã thấy được Thập Nữ. Thập Nữ biết Nghê Diệp Tâm đang ngủ cho nên ngồi ở trong sân, sợ quấy rầy bọn họ.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật xấu hổ, có chút băn khoăn nói Thập Nữ đi ngủ trước không cần đợi bọn họ. Thập Nữ gật gật đầu liền vào phòng. Nghê Diệp Tâm lại là lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi tìm nhà ăn.
Lúc này đã hơn nửa đêm, bên ngoài im ắng cũng không có người nào. Trong hoa viên chỉ có đèn lồng màu xanh lam lắc qua lắc lại, nhìn từ xa thật sự có chút quỷ dị nói không nên lời.
Bọn họ đi ở trên đường, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói:
"Đúng rồi, vị biểu ca của Cốc cô nương hình như đã mất tích."
"Hả? Là ai?"
Nghê Diệp Tâm nhất thời nhớ không nổi. Suy nghĩ một hồi mới nhớ tới thời điểm bọn họ mới vừa đến nơi đây, ở nhà ăn đã gặp qua nam nhân kia đi cùng Cốc Nhụy. Bất quá chỉ thấy qua một lần, ấn tượng cũng không sâu, cho nên Nghê Diệp Tâm nhất thời cũng không nhớ ra.
"Mất tích sao?"
"Cốc cô nương nói biểu ca của nàng đáp ứng hôm nay mang nàng đi chơi, nhưng không thấy người ở đâu."
Biểu ca của Cốc Nhụy đã hẹn cùng nàng. Nhưng sáng sớm nàng đi tìm biểu ca, biểu ca lại không ở trong phòng. Sư huynh đệ đều không biết biểu ca của Cốc Nhụy đi nơi nào.
Cốc Nhụy cũng không có nghĩa gì, nhiều nhất chỉ cho là biểu ca có việc gấp, cho nên đi thả bồ câu mà thôi. Vì thế Cốc Nhụy liền đi tìm Nghê Diệp Tâm chơi, kết quả Nghê Diệp Tâm đã bị nàng liên lụy thảm hại.
Tới buổi chiều Cốc Nhụy lại đi tìm biểu ca, nhưng vẫn không thấy người, hơn nữa nhìn trong phòng giống như đã thu dọn rời đi.
Cốc Nhụy lúc này mới cảm thấy kỳ quái, chạy nhanh tìm sư huynh đệ của biểu ca hỏi thăm. Mấy vị huynh đệ bọn họ là cùng nhau tới, căn bản không có khả năng không nói một tiếng đột nhiên rời đi. Mọi người đều cảm thấy thực kỳ quặc, bất quá đi hỏi thăm cũng không ai biết hắn đi nơi nào.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Đừng nói người chết kia chính là biểu ca của Cốc Nhụy nha?"
"Ai mà biết."
Không ai biết biểu ca của Cốc Nhụy đi nơi nào, cũng không ai nhìn thấy hắn. Theo lý mà nói, sự tồn tại của hắn cũng không thấp, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng cùng Thẩm đại hiệp.
Chỉ là tất cả mọi người đều hoàn toàn không biết hắn đi đâu làm cái gì.
Cốc Nhụy nói buổi tối ngày đó biểu ca đột nhiên nói có chuyện, bỏ nàng một mình ở trong hoa viên liền đi, vội vội vàng vàng. Sau đó biểu ca liền thần thần bí bí, căn bản không biết hắn đang làm cái gì.
Hỏi hắn cũng không nói, bất quá hắn đáp ứng dẫn Cốc Nhụy đi ra ngoài chơi, cho nên Cốc Nhụy cũng không có quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây.
Cốc Nhụy không nghĩ tới, hôm nay biểu ca liền mất tích.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vừa đi vừa nói chuyện, thực mau đã đến phòng bếp. Còn tưởng rằng phải tự mình nấu ăn, bất quá cũng may tìm được một ít thức ăn lót bụng.
"Cho nên nói ngày đó là có người tìm biểu ca của Cốc Nhụy?"
"Nghe nói là lão họ Thẩm kia."
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý Mộ Dung Trường Tình nói chính là Thẩm đại hiệp.
Thẩm đại hiệp tuy lớn tuổi nhưng cũng không phải thành danh đã lâu, cũng chỉ mới mấy năm nay mọi người mới biết đến. Mười năm trước thời điểm danh tiếng Quan đại hiệp lừng lẫy, cũng không ai biết Thẩm đại hiệp là ai.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Có nên đi tìm Thẩm đại hiệp không đây? Ta cảm thấy Thẩm đại hiệp quá khả nghi."
Sau khi ăn no Nghê Diệp Tâm chùi miệng, nói:
"Ăn no rồi. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, đại hiệp hay là chúng ta đến chỗ của Thẩm đại hiệp thám thính một chút."
"Thám thính?"
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
"Đúng vậy, lần trước ban đêm chúng ta đi thám thính đã cứu được A Thập. Nói không chừng lần này chúng ta còn có thể phát hiện bí mật lớn hơn. Ta cảm thấy Thẩm đại hiệp này không đơn giản. Tuyệt đối ông ta còn cất giấu rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết."
Mộ Dung Trường Tình không phản đối. Hắn vốn dĩ cũng muốn biết cặn kẽ sự việc. Thời gian rất thích hợp, đêm khuya tĩnh lặng, vừa đúng lúc thuận đường liền đi thăm dò.
Hai người nói là làm. Mộ Dung Trường Tình lập tức mang theo Nghê Diệp Tâm đi. Lần trước bọn họ đến địa lao đã đi ngang qua cái sân kia, dù đã khuya trong phòng vẫn còn sáng đèn, lần này cũng như thế.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy vậy nói:
"Đại hiệp, không xong a. Thẩm đại hiệp còn chưa ngủ. Ông ta thật sự là con cú."
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, đành phải mang Nghê Diệp Tâm lên một nóc nhà cách đó không xa chờ. Bất quá hai người ở trên nóc nhà ngồi xổm hơn nửa canh giờ, đèn phòng Thẩm đại hiệp vẫn sáng.
"Đại hiệp, không thích hợp nha. Thẩm đại hiệp sao còn chưa ngủ, trời sắp sáng rồi."
Mộ Dung Trường Tình nheo nheo mắt, nói:
"Ngươi ở chỗ này đợi, ta đi qua xem một chút."
Nghê Diệp Tâm không yên tâm, bất quá vẫn gật gật đầu, nói:
"Cẩn thận một chút."
Mộ Dung Trường Tình lập tức xoay người một cái liền biến mất. Đảo mắt liền nhìn không thấy, Nghê Diệp Tâm nhịn không được lẩm bẩm.
"So với ruồi bọ còn bay nhanh hơn."
Mộ Dung Trường Tình nhún chân mấy cái liền đến gần chỗ sáng đèn. Nghê Diệp Tâm duỗi cổ nhìn theo. Bất quá khoảng cách có chút xa, nơi này lại quá tối, Nghê Diệp Tâm thật sự thấy không rõ bóng dáng Mộ Dung Trường Tình.
Đang hết sức chăm chú, đột nhiên Nghê Diệp Tâm cảm giác được một trận gió thực nhẹ. Cả kinh, theo bản năng Nghê Diệp Tâm cảm thấy nguy hiểm. Hình như có người lại đây mới tạo ra trận gió đó.
Nghê Diệp Tâm quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng đen từ xa phóng tới, thân hình linh động cực kỳ, chỉ là chớp mắt đã tới trước mặt Nghê Diệp Tâm.
Là một hắc y nhân che mặt.
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền nghĩ tới lời Thập Nữ đã nói. Trong lòng hoảng sợ, Nghê Diệp Tâm nghĩ chẳng lẽ đây là người tập kích Thập Nữ.
Tình thế nguy hiểm rồi!
Nghê Diệp Tâm không kịp phản ứng. Người kia võ công rất cao, đã nhanh chóng tiến đến, một tay đặt ở bả vai, một tay bưng kín miệng Nghê Diệp Tâm không cho phát ra tiếng.
Mà cùng lúc này, lại có một trận gió ập tới. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy một cái bóng trắng có tốc độ cực mau, giống như quỷ hồn. Chờ nhìn rõ bóng trắng đã tới. Cũng một tay đáp ở bờ vai của Nghê Diệp Tâm, bàn tay còn lại chế trụ tay hắc y nhân.
Người tới là Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm không cần nhìn cũng biết. Giữa bọn họ có lẽ đã có một loại ăn ý.
Mộ Dung Trường Tình dùng lực, hắc y nhân lập tức rên một tiếng. Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng xương bị bẻ "rắc". Tay hắc y nhân đang khống chế Nghê Diệp Tâm lập tức thả lỏng. Nháy mắt Nghê Diệp Tâm đã có thể nói chuyện.
"Đại hiệp, thủ hạ lưu tình. Là Quan đại ca."
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, nhưng mày nhăn càng chặt. Hắn vẫn cứ bắt lấy cổ tay hắc y nhân không buông.
Hắc y nhân đưa tay kéo vải đen trên mặt miếng xuống, nhỏ giọng nói:
"Là ta... Là ta."
"Sao lại là ngươi?"
Mộ Dung Trường Tình tương đối không vui, sắc mặt đen lợi hại.
Hắn vừa đến trong viện, kết quả liền phát hiện có hắc y nhân tiến đến chỗ Nghê Diệp Tâm. Mộ Dung Trường Tình lập tức liền nổi giận, nhanh chóng quay lại, không nghĩ tới hắc y nhân lại là Quan Trang.
Quan Trang đau đến trán đều là mồ hôi. Tay hắn vốn dĩ có vết thương cũ, bị Mộ Dung Trường Tình siết chặt như vậy cảm giác tay lại muốn bị phế.
Quan Trang tựa hồ có nỗi niềm khó nói, thật lâu mới thấp giọng nói:
"Ta tới là...... là tìm Thẩm đại hiệp."
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Hơn nửa đêm, ngươi mặc thành như vậy tới tìm Thẩm đại hiệp?"
Quan Trang nhíu nhíu mày, không có râu như ngày xưa bộ dáng hàm hậu làm người ta có chút không thích ứng.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói:
"Ta nói này Quan đại ca, kỹ thuật hóa trang của ngươi quá kém. Tuy rằng mặt che lại nhưng lộ ra một đôi mắt hổ, dù là ai đã từng gặp qua ngươi đều có thể nhận ra là ngươi."
"......"
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Ngươi rốt cuộc tới làm cái gì?"
Quan Trang không có cách nào đành phải nói:
"Ta có chút việc muốn làm rõ ràng, nhưng không thể làm ban ngày, cho nên mới chọn thời gian này tới. Bất quá ta không nghĩ tới các ngươi cũng ở chỗ này."
Quan Trang muốn tới làm một việc, cho nên âm thầm tới nơi này. Hắn lại không ngờ thấy Nghê Diệp Tâm ngồi trên nóc nhà.
Quan Trang lắp bắp kinh hãi. Hắn đồng thời cũng phát hiện phòng Thẩm đại hiệp đèn còn sáng, cho nên đành phải đáp xuống ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm. Hắn che miệng cũng chỉ là muốn cho Nghê Diệp Tâm đừng la lên. Nhưng mà Mộ Dung Trường Tình cho rằng Quan Trang đối với Nghê Diệp Tâm bất lợi, cho nên đã xảy ra cớ sự.
Mộ Dung Trường Tình nửa tin nửa ngờ, buông tay. Quan Trang cử động tay một chút, nói:
"Ta muốn tra chuyện đã xảy ra thật lâu trước kia, hẳn là không có quan hệ cùng các ngươi. Các ngươi sao chạy đến nơi đây?"
Nghê Diệp Tâm nói:
"Chính mình không muốn đừng đẩy cho người. Ngươi không muốn nói vậy cũng đừng hỏi chúng ta."
Quan Trang nhất thời không lời phản bác, đành phải nói:
" Thẩm đại hiệp đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? Xem ra hôm nay là một chuyến không công."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
"Tuy rằng còn đèn, nhưng người bên trong hẳn là đã ngủ."
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
" Thẩm đại hiệp có thói quen để đèn ngủ sao?"
Trách không được suốt đêm đều sáng đèn.
"Vậy chúng ta không nên dây dưa, nhanh đi xuống."
Mộ Dung Trường Tình ôm theo Nghê Diệp Tâm nhảy vào trong viện. Quan Trang lại kéo miếng vải đen lên che mặt, sau đó cũng từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Quan Trang tới trong viện, cẩn thận nghe ngóng. Người trong phòng đúng là đã ngủ rồi, hô hấp thực đều đều, có lẽ đã ngủ say.
Sân không tính nhỏ, có rất nhiều phòng. Nghê Diệp Tâm đứng ở trong sân nhìn trái nhìn phải. Quan Trang như là biết trước, vừa vào liền tới một phòng bên tay phải. Hắn nhìn thoáng qua, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay ý bảo Mộ Dung Trường Tình đi theo Quan Trang.
Tất cả các phòng đều có đèn, cho nên chỉ cần vào cửa là có thể thấy rõ ràng. Phòng này hẳn là thư phòng của Thẩm đại hiệp. Nghê Diệp Tâm không khỏi nhướng mày, thấp giọng nói:
"Quan đại ca, xem ra ngươi đã chuẩn bị mới đến."
Quan Trang không nói chuyện, chạy tới cái án thư lục lọi. Cũng không biết hắn đang tìm cái gì.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy tám phần hỏi Quan Trang cũng sẽ không nói, cho nên dứt khoát không có hỏi, cũng đi đến bên kia nhìn nhìn.
Mộ Dung Trường Tình đi theo bên cạnh Nghê Diệp Tâm, nhìn nhìn khắp nơi.
Nơi này thực sạch sẽ, sắp xếp thực chỉnh tề.
Quan Trang lục lọi sách trên bàn. Nghê Diệp Tâm liếc mắt liền nhìn thấy có một sợi chỉ ngắn từ một cuốn sách rớt ra. Nghê Diệp Tâm lập tức duỗi tay nhặt lên, sau đó lại lật một cuốn sách khác.
Mộ Dung Trường Tình cùng Quan Trang liếc mắt một cái, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm phát hiện cái gì.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Thẩm lão tặc rất gian manh."
"Làm sao vậy?"
Mộ Dung Trường Tình hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Nhìn xem, đại hiệp cho rằng sợi chỉ là vô duyên cớ vô cớ ở trong sách sao? Kỳ thật là cố ý kẹp ở trong sách. Nếu có người tới lục lọi đồ vật, sợi chỉ nhỏ như vậy sẽ không ai để ý, thực dễ dàng bị giũ ra hoặc là rơi xuống."
Quan Trang nghe được sửng sốt, nháy mắt động tác liền cứng đờ.
Nghê Diệp Tâm cầm đầu sợi chỉ, còn đưa tới trước mặt Quan Trang nói:
“Quan đại ca muốn đem kẹp trở lại hay không?”
Quan Trang càng cứng đờ, bởi vì hắn căn bản không biết sợi chỉ là từ đâu rớt ra. Nếu không phải Nghê Diệp Tâm nói, chỉ sợ hắn căn bản không thấy được.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, vừa thấy đã biết Nghê Diệp Tâm lại đùa người.
Nghê Diệp Tâm nhìn biểu tình của Mộ Dung Trường Tình, thực chính nghĩa nhỏ giọng nói:
“Ta không có đùa. Nếu không phải ta thông minh thì các ngươi có phát hiện được không?”
Mộ Dung Trường Tình cười cười.
Nghê Diệp Tâm thuận tay đem sợi chỉ ném đi, nói:
“Thôi bỏ đi, dù sao Thẩm đại hiệp bố trí quá khéo léo. Mà ông ta cũng sẽ không biết ai động vào đồ vật, cho nên quan tâm sợi chỉ làm cái gì nữa.”
Quan Trang cũng không biết làm như thế nào, cầm quyển sách trong tay thật lâu không động đậy.
Nghê Diệp Tâm lại bắt đầu tìm kiếm.
“Cho nên nơi này có thể tìm được thứ gì đây?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói, đột nhiên cầm lấy một chồng sách lật từng cuốn, sau đó thiếu chút nữa hô to. Mộ Dung Trường Tình phải duỗi tay che miệng Nghê Diệp Tâm lại. Nghê Diệp Tâm trừng mắt “Ô ô ô” vài tiếng.
Mộ Dung Trường Tình nhìn theo phương hướng ngón tay Nghê Diệp Tâm, liền nhìn thấy phía dưới những cuốn sách có một thứ, là một cây trâm cài. Bởi vì mặt trên đồ vật quá nhiều cho nên không thấy cây trâm cài.
Nghê Diệp Tâm nhanh đem tay Mộ Dung Trường Tình kéo xuống dưới, nói:
“Đại hiệp xem kìa, đây không phải cây trâm của Cốc Nhụy sao?”
Nghê Diệp Tâm vừa định duỗi tay lấy cây trâm, bất quá lại bị Quan Trang nhanh hơn một bước. Quan Trang đã cầm trâm cài lên, sau đó nhìn tỉ mỉ.
Nghê Diệp Tâm xem một lần liền nhớ kỹ cây trâm này, bởi vì mặt trên trâm cài có khắc đồ án đôi mắt. Cốc Nhụy nói đó không phải đôi mắt mà là cá. Bởi vì đồ án khắc có chút trừu tượng, cho nên nhìn từ một góc độ đúng là giống đôi mắt, theo góc độ khác lại giống như con cá nhỏ.
Quan Trang cầm lên xem, sau đó chinh lăng nói:
“Cái đồ án…… đôi mắt này……”
“Quan đại ca cũng nhận ra đồ án này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...