Bởi vì Nghê Diệp Tâm bị thương, cho nên lần đầu tiên của bọn họ Mộ Dung Trường Tình cũng chưa dám lăn lộn Nghê Diệp Tâm nhiều. Lúc này Mộ Dung đại hiệp nghĩ chờ vết thương của Nghê Diệp Tâm tốt hơn sẽ đòi lại.
Nghê Diệp Tâm không biết hắn suy nghĩ cái gì, bởi vì trong lòng Nghê Diệp Tâm còn phiền về vụ án.
"Còn vị Đỗ phu nhân kia sao nhận không ra con của mình, chắc còn có điều giấu giếm, cũng không biết có thể im lặng tới khi nào đây."
"Ngươi sốt ruột? Thời điểm ngươi ở chỗ Đỗ gia cũng không phải là cái dạng này."
Nghê Diệp Tâm thở ngắn than dài nói:
"Ở trước mặt người ngoài không giả cao thâm khó đoán một chút làm sao được chứ. Ta phải luôn bảo trì hình tượng mà."
"Hiện tại không có việc gì, ngươi ngủ một lát đi. Buổi tối còn phải ra ngoài, trong chốc lát ta sẽ kêu ngươi dậy."
Nghê Diệp Tâm nói mình không mệt ngủ không được. Bất quá nằm trên giường trong chốc lát liền an tĩnh lại, thật sự đã ngủ rồi.
Rốt cuộc vì luôn vội vàng tra án, mỗi ngày đều bôn ba mệt nhọc, kỳ thật thân thể mệt đến không chịu được.
Mộ Dung Trường Tình không lên giường, ngồi ở bên bàn.
Tới giờ cơm trưa, Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, Mộ Dung Trường Tình liền đi lấy cơm bưng trở về phòng, chờ Nghê Diệp Tâm tỉnh lại ăn.
Đầu giờ chiều, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc ngủ đủ rồi, đã bị đói bụng làm tỉnh. Mở to mắt phát hiện sắc trời âm trầm, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng trời tối, bò đậy, nói:
"Không phải chứ, trời đã tối rồi?"
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
"Chỉ là trời đầy mây, còn chưa có trễ như vậy."
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, bò dậy ăn cơm trưa.
Buổi chiều trời đầy mây, sắc trời không phải thực tốt, không biết có tuyết rơi hay không nữa. Trời lạnh không thấy mặt trời, trong phòng lạnh muốn mạng chết.
Đến chạng vạng, Trì Long cùng Triệu Doãn cũng đã trở lại. Bất quá họ cũng không có thu được tin tức gì. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại chuẩn bị ra ngoài. Triệu Doãn hỏi:
"Nghê đại nhân cần hỗ trợ không?"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền cười nói:
"Chúng ta đi thanh lâu, các ngươi cũng muốn đi theo sao?"
Triệu Doãn vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, ngay sau đó có chút hối hận vì hỏi câu vừa rồi. Hắn dứt khoát coi như không nghe được, lôi kéo Trì Long đi.
Nghê Diệp Tâm ha ha cười, nói:
"Da mặt mỏng như vậy sao được."
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ kéo Nghê Diệp Tâm đi, nói.
"Ngươi da mặt dày?"
"Đó là đương nhiên."
Nghê Diệp Tâm rất là tự hào nói. Chỉ là mới vừa nói xong, đột nhiên liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cúi đầu tới. Chóp mũi hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau, giống như muốn hôn môi.
Nghê Diệp Tâm không có chuẩn bị, mặt lập tức liền đỏ bừng. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, đứng thẳng người, lôi kéo người tiếp tục đi về phía trước.
Nghê Diệp Tâm cảm giác mình bị chơi khăm, nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau Mộ Dung Trường Tình.
Bọn họ đi tới gần thanh lâu đã nghe tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Thực mau, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy Dư thiếu gia chạy tới, vẻ mặt sốt ruột vội vã. Sau lưng Dư thiếu gia còn có Bành đại nhân. Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:
"Bành đại nhân cũng muốn đi vào sao?"
Bành đại nhân cười cười, nói:
"Nếu là đi tra án, đến chỗ này cũng không có gì. Nghê đại nhân không phải cũng muốn đi vào sao?"
Nói có lý. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên mình cũng là người có phẩm cấp, tuy rằng chỉ là Giáo úy lục phẩm nho nhỏ.
"Vậy thì chúng ta đi vào."
Nghê Diệp Tâm nói phải đi vào, Dư thiếu gia liền hoảng sợ, giữ chặt tay Nghê Diệp Tâm nói:
"Cứ như vậy đi vào sao?"
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
"Bằng không thì sao? Ngươi còn muốn chuẩn bị làm cái gì trước khi vào?"
Dư thiếu gia chỉ là còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt mà thôi, bị Nghê Diệp Tâm nói mặt hắn liền đỏ thẫm. Hắn nhanh chóng buông ra tay, nói:
"Ta đi theo ngươi là được."
Dư thiếu gia quả nhiên chưa có tới qua địa phương này, hơn nữa da mặt thật sự là quá mỏng. Nghê Diệp Tâm đi một bước hắn liền đi một bước. Quả thực thiếu chút nữa dán ở trên người Nghê Diệp Tâm như song sinh dính liền.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy tất nhiên là khó chịu, liền kéo Nghê Diệp Tâm về bên cạnh mình, đem Dư thiếu gia đang kinh hồn táng đảm đẩy ra.
Bành đại nhân đi qua đỡ lấy Dư thiếu gia, nói:
"Đi theo ta, đừng sợ."
"Phi, ai nói ta sợ?"
Dư thiếu gia trừng mắt, dạo thanh lâu thôi mà bị người ta nói là sợ cũng quá mất mặt, quả thực không phải nam nhân. Dư thiếu gia cảm thấy mình chỉ là lần đầu tiên tới nên có chút khẩn trương. Dư thiếu gia nhìn Bành đại nhân vài cái, lại nói:
"Đi theo ngươi? Ngươi đã tới loại địa phương này sao?"
Bành đại nhân cũng thật sự chưa có tới lần nào. Hắn thích nam nhân sao có thể đến thanh lâu tìm cô nương. Huống hồ ngày thường hắn rất bận rộn cũng không rảnh rỗi đến nơi đây.
Nghê Diệp Tâm đi phía trước dựng lỗ tai liền nghe được đối thoại của bọn họ. Lần này Nghê Diệp Tâm liền không nhịn xuống, quay đầu lại chỉ vào mũi của mình nói:
"Ta nói này Dư thiếu gia, sao nghe khẩu khí của ngươi giống như ta thường xuyên tới loại địa phương này vậy."
Dư thiếu gia vừa rồi vẫn luôn đi theo Nghê Diệp Tâm để thêm can đảm, cẩn thận ngẫm nghĩ thì giống như ý tứ này.
Dư thiếu gia xấu hổ nói không nên lời.
Mộ Dung Trường Tình bật cười, ý vị không rõ. Nghê Diệp Tâm nghe hắn cười không có hảo ý, hồ nghi liếc mắt đánh giá hắn một cái, nói:
"Lại cười cái gì?"
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, ở bên tai Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
"Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến... không biết cô nương trong thanh lâu có biện pháp hầu hạ người thoải mái không?"
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền xù lông giậm chân nói:
"Có ý tứ gì!"
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, không nói. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị ói máu, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng phải đè Mộ Dung Trường Tình.
Không thể cứ để Mộ Dung Trường Tình kiêu ngạo như vậy hoài được!
Còn chưa có tiến vào trong thanh lâu, kết quả liền thấy không xong rồi.
Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Trường Tình lôi kéo Nghê Diệp Tâm tiến vào của thanh lâu trước.
Bởi vì thời tiết quá lạnh cho nên cũng không có cô nương ra ngoài đón khách. Bất quá bước vào cửa thật giống như là hai thế giới khác. Bên trong thực ấm áp, quả thực như là ngày mùa hè. Đèn đuốc sáng trưng, các cô nương đều mặc quần áo hơi mỏng, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nơi này có chỗ nào giống như là mùa đông.
Một mùi son phấn nồng nặc làm Nghê Diệp Tâm muốn hắt xì, mà mặt Dư thiếu gia càng trắng bệch. Hắn trực tiếp che lại miệng mũi liền hắt xì mấy cái, đôi mắt cũng đỏ.
Bành đại nhân nhìn thấy bộ dáng của hắn có chút muốn cười. Dư thiếu gia đối với mùi ở nơi này tựa hồ có chút dị ứng, thiếu chút nữa liền chảy nước mắt.
Kết quả ngay lúc này, bên cạnh liền đưa qua một cái khăn màu trắng. Dư thiếu gia cúi đầu che lại miệng mũi, cũng không thấy rõ là ai đưa qua. Hắn còn tưởng rằng là Bành đại nhân đưa, nên nhanh chóng nhận lấy, tiếp theo liền dùng khăn xoa xoa đôi mắt không quá thoải mái.
Hắn lau một hồi, liền nghe được tiếng cười "Hì hì". Dư thiếu gia lập tức kinh ngạc nhìn sang, lúc này mới phát hiện người đưa khăn căn bản không phải Bành đại nhân, là một cô nương mặc váy dài màu vàng cam. Khăn tay đích xác không giống là đồ vật mà nam tử dùng.
Dư thiếu gia sợ tới mức trừng lớn mắt, buông lỏng tay cầm, khăn trực tiếp liền rơi xuống đất.
Một cô nương áo váy màu vàng cười nói:
"Vị công tử này nhìn lạ mặt, lần đầu tiên tới sao? Đừng khẩn trương, muốn ta hầu hạ công tử hay không?"
"Không... không cần."
Dư thiếu gia nhanh xua tay.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm nghe được Dư thiếu gia nói chuyện mới quay đầu nhìn lại, thì ra Dư thiếu gia bị lạc.
Dư thiếu gia chỉ lo hắt xì, căn bản không phát hiện ba người khác đi quá nhanh, hắn bị tụt xuống phía sau.
Bành đại nhân vừa quay đầu lại, cũng phát hiện Dư thiếu gia không đi bên cạnh, ngược lại bị một cô nương ngăn chặn.
Dư thiếu gia thoạt nhìn quá ngây ngô, vẻ mặt ngượng ngùng. Mấy cô nương gần đó không có việc gì nhìn thấy hắn cũng vây lại xem náo nhiệt. Hắn bị mấy cô nương vây quanh đang hi hi ha ha đùa giỡn.
Bành đại nhân lập tức liền đi qua, sắc mặt không phải thực tốt. Hắn chen vào đám đông đến bên cạnh Dư thiếu gia.
Dư thiếu gia nhìn thấy Bành đại nhân, tức khắc lộ ra biểu tình vui sướng. Vẻ mặt như là thấy được cứu tinh của Dư thiếu gia làm sắc mặt Bành đại nhân trở nên tốt một chút.
Nghê Diệp Tâm cũng nói:
"Đại hiệp đi nào, chúng ta cũng đi qua đó xem."
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ, bất quá vẫn đi theo.
Dư thiếu gia vốn dĩ bị mấy cô nương vây quanh. Các cô nương này nhìn thấy Dư thiếu gia tuấn tú cho nên liền đùa giỡn hắn một phen. Họ không nghĩ tới thực mau liền đi tới mấy công tử diện mạo càng tuấn tú.
Đặc biệt là Mộ Dung Trường Tình, diện mạo như vậy thật sự làm mấy cô nương xấu hổ thẹn thùng không thôi. Người gì quá đẹp khiến họ cũng không dám nhìn nhiều.
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng rất đẹp, nhưng quá lạnh lùng nên không ai dám đi qua đùa giỡn với hắn.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy lúc này mình cao lớn hơn. Bởi vì đứng cùng một chỗ với Dư thiếu gia, Nghê Diệp Tâm vẫn ra dáng công, uy thế vẫn thực đầy đủ. Nghĩ tớ điều này Nghê Diệp Tâm rất vừa lòng.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng đi qua, hướng mấy cô nương hỏi thăm về Bành nhị thiếu gia.
Mấy cô nương cười khanh khách, lúc này lại vây quanh Nghê Diệp Tâm kín không kẽ hở.
"Vị công tử này, Bành nhị thiếu gia rất thường xuyên tới chỗ chúng ta đây."
Dư thiếu gia thấy mấy cô nương đều bỏ đi, nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám làm gì, trốn đến phía sau lưng Bành đại nhân. Bành đại nhân thật vừa lòng thái độ hiện tại của Dư thiếu gia. Bất quá vẫn là trộm vươn tay để lên mông Dư thiếu gia bóp một cái.
Dư thiếu gia hoảng sợ, còn tưởng rằng ai sờ mông mình. Kết quả, hắn quay đầu nhìn chỉ thấy có một mình Bành đại nhân đứng bên cạnh. Dư thiếu gia thấp giọng nói:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Bành đại nhân không nói lời nào, coi như không nghe được.
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay nhìn Nghê Diệp Tâm ứng phó ở bên trong vòng vây của những cô nương. Sắc mặt hắn càng lúc càng không tốt.
Hắn rốt cuộc nhịn không được, dứt khoát đi qua, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi vàng.
Một khắc trước những cô nương còn đang hi hi ha ha cười nói, kết quả ngay sau đó thấy được vàng trong tay Mộ Dung Trường Tình, đều mở to hai mắt. Cũng không ai rảnh cùng Nghê Diệp Tâm nói chuyện, tất cả đều nhìn chằm chằm vàng kia.
Nghê Diệp Tâm đảo mắt nhìn qua.
Mộ Dung đại hiệp lại phung phí! Bỏ ra thỏi vàng lớn như vậy!
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình nói:
"Ta hỏi mấy vấn đề, ai trả lời ta, vàng liền cho người đó."
"Ta ta ta!"
"Ta ta ta!"
"Ta ta ta!"
"Ta ta ta!"
Mấy cô nương đều hô lớn, lại vây quanh Mộ Dung Trường Tình bỏ lại Nghê Diệp Tâm đứng một mình.
Xem ra thủ đoạn của Mộ Dung Trường Tình vẫn rất cao minh. Lấy vàng ra là liền đối đáp trôi chảy.
Bành nhị thiếu gia đúng thật là khách quen nơi này, còn có hai huynh đệ Đỗ gia. Dương công tử cùng Trương công tử nghe nói có quan hệ cũng đặc biệt tốt với Bành nhị thiếu gia.
Cô nương mặc quần áo màu vàng cam cười khúc khích, nói:
"Vị công tử này, người có quan hệ tốt cùng Bành nhị thiếu gia đúng là có mấy người như vậy. Bất quá họ Trương không phải phú thương. Gần đây quan hệ của Dương công tử cùng Bành nhị thiếu gia cũng căng thẳng."
Nghê Diệp Tâm lập tức chen qua nói:
"Như thế nào?"
Cô nương nói Trương công tử cùng Dương công tử gần đây đều không đến chỗ này thường xuyên như trước kia.
Trương công tử cũng không phải con nhà giàu, chỉ là thư sinh nghèo mà thôi, bất quá thích khoác lác, háo sắc còn thích rượu ngon. Hắn có chút tiền liền đến nơi này tiêu xài, không có tiền vẫn ăn vạ không chịu đi, bị các nàng đuổi đi rất nhiều lần. Bất quá không được mấy ngày hắn vẫn da mặt dày mò tới, cho nên tất cả mọi người đều nhận ra hắn.
Trương công tử là tên nịnh bợ. Hắn và Bành nhị thiếu gia quan hệ không tồi, có người gặp qua bọn họ cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.
Cô nương quần áo màu vàng cam nói:
"Bất quá gần đây Trương công tử không tới, hì hì, nghe nói là......"
"Là cái gì?"
Nghê Diệp Tâm hỏi.
Cô nương nói Trương công tử cùng một vị phu nhân qua lại, cả ngày đều ở bên phu nhân tìm hoan mua vui, nên không rảnh rỗi tới. Mà vị phu nhân kia là ai, bọn họ thật không biết. Bởi vì Trương công tử không tới các nàng cũng không hỏi.
Còn vị Dương công tử, nói ra thì rất dài. Cô nương mặc quần áo màu vàng cam nói:
"Vị Dương công tử đắc tội với Bành nhị thiếu gia, thiếu chút nữa bị đánh chết đó."
Thời điểm Bành nhị thiếu gia, huynh đệ Đỗ gia cùng Dương công tử và Trương công tử còn quan hệ tốt, Bành nhị thiếu gia không ít lần đãi bọn họ ăn cơm, có lần còn dẫn người về nhà vui chơi. Chỉ là không nghĩ tới về đến nhà xong, Dương công tử lại vừa mắt nữ nhân ở cùng Bành nhị thiếu gia. Rồi thừa dịp khi Bành nhị thiếu gia uống quá say bất tỉnh nhân sự hai người kia trộm thông đồng cùng nhau.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, thực sự lắp bắp kinh hãi. Bọn họ lúc trước có đi qua chỗ Bành nhị thiếu gia ở, trong nhà đích xác có một nữ nhân. Nữ nhân kia xinh đẹp, nghe nói cũng từ thanh lâu ra.
Không nghĩ tới còn có tuồng như vậy.
Bành nhị thiếu gia ban đầu không biết, sau đó còn rất nhiều lần dẫn Dương công tử về nhà chơi.
Dương công tử cũng vài lần cùng nữ nhân kia qua lại. Họ lén lút thường xuyên hơn, lá gan cũng càng lúc càng thêm lớn. Kết quả có một lần, Bành nhị thiếu gia đến thanh lâu tìm hoan mua vui, Dương công tử cũng đi cùng. Nhưng nữa chừng hắn lại nói là nhà có việc gấp liền đi trước. Kỳ thật là thừa dịp Bành nhị thiếu gia không ở nhà, hắn chạy tới cùng nữ nhân kia.
Vừa vặn, ngày đó Bành nhị thiếu gia thân thể không thoải mái, không ở thanh lâu đến hừng đông, mà ôm một cô nương trở về nhà.
Trùng hợp Bành nhị thiếu gia vừa đúng lúc bắt gian trên giường, náo loạn rất ầm ĩ, nghe nói đánh nhau túi bụi.
Cô nương đi theo Bành nhị thiếu gia từ thanh lâu chính mắt nhìn thấy mọi việc. Trở về nàng liền kể lại hết sức sinh động cho các tỷ muội khác nghe. Việc này đã bị lan truyền rộng rãi, mỗi một cô nương ở đây đều biết.
Sau qua thật nhiều ngày, Dương công tử lại xuất hiện, nhưng đôi mắt giống như có chút bầm xanh, trên mặt có vết sẹo. Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, Dương công tử tuyệt đối là bị người ta đánh mới có thể biến thành như vậy.
Mà ngày đó, Bành nhị thiếu gia cũng tới, còn mang theo hai huynh đệ Đỗ gia. Họ nhìn thấy Dương công tử lập tức liền nóng nảy, thiếu chút nữa đem toàn bộ thanh lâu hủy đi.
Dương công tử nói là tới xin lỗi Bành nhị thiếu gia, nhưng Bành nhị thiếu gia khó hạ cơn giận, căn bản không nghe. Tiếp đó hai huynh đệ Đỗ gia liền đi đánh Dương công tử.
Ngày đó cũng không ai dám khuyên can, tú bà cũng không thể chọc tức Bành nhị thiếu gia. Bành nhị thiếu gia thiếu chút nữa đánh chết Dương công tử. Cũng may Dương công tử chạy nhanh, té ngã lộn nhào liền chạy mất.
"Sau đó thì không gặp Dương công tử nữa, có lẽ không dám tới. Hắn thật là, dám chạm vào nữ nhân của Bành nhị thiếu gia, không phải tìm đường chết sao?"
"Muội muội không biết thôi."
Một cô nương bên cạnh nói:
"Ngươi không biết sao? Nữ nhân kia chính là đầu bảng của chỗ chúng ta được Bành nhị thiếu gia chuộc ra ngoài đó."
Cô nương mặc áo màu vàng cam lắp bắp kinh hãi, nói:
"Ta thật sự là có biết đâu."
"Dương công tử chính là khách quen chỗ chúng ta, nghe nói hắn từ rất sớm đã thích đầu bảng kia, nhưng không có tiền, cho nên không có được người. Ta thấy hắn nhìn trộm người ta đã thật lâu, thật vất vả mới tìm được cơ hội."
Mà Dương công tử đang ở nơi nào, rốt cuộc tên gọi là gì, các cô nương cũng không biết, chỉ là nói:
"Hiện tại Bành nhị thiếu gia đã chết, nói không chừng Dương công tử đã có thể cùng nàng kia công khai rồi chứ đâu."
Bọn họ hỏi thăm một hồi, sau đó quyết định ở chờ trong chốc lát. Nhưng họ không có chờ được Dương công tử hoặc là Trương công tử xuất hiện.
Bốn người muốn một gian phòng, bọn họ không có gọi cô nương hầu hạ, chỉ gọi một ít điểm tâm cùng món ăn vặt. Cô nương mang thức ăn vào rồi cười hì hì đi ra để lại bọn họ ở trong phòng.
Cô nương có vẻ mặt và nụ cười cao thâm khó đoán. Dư thiếu gia bị nàng nhìn cười mà mặt đỏ bừng, cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng.
Suy nghĩ một chút cũng thấy như thế nào ấy, bốn đại nam nhân đến thanh lâu, vào một gian phòng, tụm lại cùng nhau, còn không có gọi cô nương, cảm thấy thực xấu hổ.
Nghê Diệp Tâm thật thản nhiên, nói:
"Có cái gì xấu hổ. Nếu ngươi để các cô nương ấy ở lại mới xấu hổ. Mấy cô nương ngồi im nhìn bốn đại nam nhân, suy nghĩ một chút liền cảm thấy khác thường."
Dư thiếu gia vừa nghe nói, sắc mặt càng đỏ bừng, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Cô nương đi ra ngoài trông chừng cho bọn họ. Nếu thấy Dương công tử hoặc là Trương công tử xuất hiện, các nàng sẽ tới thông báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...