Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chỉ là then cửa gì đó, căn bản không làm khó được Mộ Dung đại hiệp, chỉ cần Mộ Dung đại hiệp dùng nội lực tác động cửa phòng, then cửa đã rơi trên mặt đất.

Mộ Dung đại hiệp công khai đi vào, sau đó phất phất tay, nói:

"Bắp, đi."

Bắp thực ngoan ngoãn, lập tức liền bò đi. Nó còn nhớ thương bát cơm chưa kịp ăn kia. Nó ra ngoài để ăn cùng Bắp Rang, nào còn có tâm tình hù dọa Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, bất quá lập tức liền minh bạch. Tuyệt đối là Mộ Dung Trường Tình giở trò quỷ.

Mộ Dung Trường Tình thực thản nhiên, thành công vào phòng, liền nói:

"Sao không cởi giày mà đã lên giường nằm?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta để chân ở bên ngoài, lại không có dẫm lên giường."

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm là lười cởi giày.

Mộ Dung Trường Tình đi qua nói:

"Không sao, để ta giúp ngươi."

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng hắn có lòng tốt. Kết quả Mộ Dung Trường Tình thật sự là muốn giúp nhưng là giúp cởi áo. Nghê Diệp Tâm lập tức liền nói:

"Là cởi giày không phải cởi quần áo."

Mộ Dung Trường Tình liền cười, nói:

"Dù sao cũng phải cởi. Ta ở bên ngoài bị gió Bắc thổi lâu như vậy, cũng phải để ngươi thử xem tay của ta lạnh cỡ nào."

Mộ Dung Trường Tình cũng không dám thật sự mạnh tay, hắn vẫn sợ làm vết thương Nghê Diệp Tâm vỡ ra. Nghê Diệp Tâm trốn tránh che chắn hai lần, hắn cũng không tiếp tục trêu ghẹo Nghê Diệp Tâm nữa.

Nghê Diệp Tâm có chút đắc ý, cảm thấy bị thương thật là tốt, có tấm chắn vạn năng. Mộ Dung đại hiệp cũng không có dám làm gì quá tay.

Mộ Dung Trường Tình giúp cởi giày xong, Nghê Diệp Tâm lại bắt chéo chân nằm trên giường. Mộ Dung Trường Tình nhịn không được nói:

"Nằm đàng hoàng, miệng vết thương không đau à?"

"Đương nhiên đau."

Nghê Diệp Tâm đắc ý dào dạt nhướng mày. Nếu nói không đau chẳng phải là ném bỏ một tấm chắn.

Nghê Diệp Tâm eo đau lưng đau, còn chạy lòng vòng cả ngày, cảm giác thân thể vẫn còn mỏi muốn chết. Nhưng thật ra cái chỗ khó có thể mở miệng kia đã tốt không ít.

Eo Nghê Diệp Tâm đau nên muốn Mộ Dung Trường Tình xoa bóp một chút.

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy Nghê Diệp Tâm là cố ý chỉnh mình. Bất quá hắn vẫn ngồi vào mép giường xoa xoa eo cùng bóp chân cho Nghê Diệp Tâm.

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình chưa từng học xoa bóp. Bất quá võ công Mộ Dung đại hiệp cao cường, huyệt vị thuộc làu làu, cho nên hắn vừa ấn huyệt còn nhẹ nhàng xoa bóp, lực đạo thích hợp làm Nghê Diệp Tâm thoải mái nhịn không được liền rên hừ hừ hai tiếng.


Nghê Diệp Tâm rên hừ hừ, còn nói.

"Thật thoải mái, sảng khoái quá rồi. Đại hiệp à, tương lai dù không làm Giáo chủ nữa cũng không lo thất nghiệp, đã có nghề phụ kiếm cơm."

Mộ Dung Trường Tình nhịn không được trợn trắng mắt, tay thêm chút lực, nhưng Nghê Diệp Tâm không thấy khó chịu ngược lại tiếng hừ hừ còn lớn hơn nữa.

"Ngươi có phải đang cố ý hay không, cứ hừ hừ thì ta liền làm ngươi."

Nghê Diệp Tâm mới không sợ, nói:

"Đừng xằng bậy, trong chốc lát vết thương lại bị xé ra không nói, thêm vết thương mới thì ta không thể xuống giường đi tra án đó."

Nghê Diệp Tâm hiển nhiên là trắng trợn uy hiếp, nhưng Mộ Dung Trường Tình cũng không có biện pháp, đành phải coi như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Nghê Diệp Tâm hừ hừ trong chốc lát, kết quả liền ngủ rồi. Có lẽ thật sự quá thoải mái, hơn nữa đã có một ngày vất vả nên cũng mệt mỏi.

Mộ Dung Trường Tình đem chăn đắp lên cho Nghê Diệp Tâm. Hiện tại còn quá sớm, bất quá thấy Nghê Diệp Tâm mệt mỏi, hắn cũng không có làm gì, để Nghê Diệp Tâm nghỉ ngơi sớm một chút.

Nghê Diệp Tâm ngủ sớm, cho nên ngày hôm sau tất nhiên là dậy sớm, trời còn chưa sáng liền tỉnh.

Nghê Diệp Tâm mở to mắt liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình còn nhắm mắt ngủ. Bộ dáng này đúng là làm người nhìn chảy nước dãi ba thước. Lông mi đặc biệt dài, còn có cái mũi cao thẳng tắp, đẹp không chỗ chê.

Nghê Diệp Tâm ngủ không được, mở to mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình thèm khát. Nghê Diệp Tâm cảm thấy phỏng chừng sau này mỗi ngày mình dậy sớm cũng là phúc lợi.

Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn liền đem ánh mắt chậm rãi dời xuống, từ đĩnh mũi cao chuyển đến đôi môi mỏng màu đỏ của Mộ Dung đại hiệp. Sau đó Nghê Diệp Tâm sờ sờ miệng mình lau nước bọt, lại nhìn xuống xương quai xanh của Mộ Dung đại hiệp, thoạt nhìn khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.

Nghê Diệp Tâm nghĩ tới cổ của mình đầy dấu hôn, nhịn không được duỗi tay sờ sờ. Đã không còn đau, bất quá những cái dấu hôn đó trong một thời gian ngắn không mất được.

Nghê Diệp Tâm lập tức thăm dò đến gáy Mộ Dung Trường Tình, điều chỉnh góc độ một chút, chuẩn bị vị trí để tạo mấy cái dấu hôn. Không thể luôn là người mất mặt, dù như thế nào cũng muốn làm Mộ Dung Trường Tình mất mặt cùng với mình mới được.

Nghê Diệp Tâm chọn lựa kỹ càng, sau đó như một mãnh hổ chụp mồi liền nhào tới, nhắm ngay vị trí đã chọn nhe răng liền cắn lên.

"Ui...."

Mộ Dung Trường Tình vốn đang ngủ, kết quả cổ tê rần, thiếu chút nữa liền trở tay đánh bay Nghê Diệp Tâm. Bất quá cũng may hắn phản ứng nhanh, thấy được là Nghê Diệp Tâm ở trên người mình tác quái thì nhanh chóng sửa tư thế, đem người ôm vào trong lòng ngực.

Nghê Diệp Tâm cắn cổ Mộ Dung Trường Tình không buông, nước miếng cũng chảy xuống.

Cần phải cắn sâu một chút, bằng không dấu vết chỉ một ngày liền biến mất, người khác sẽ nhìn không thấy!

Mộ Dung Trường Tình mới vừa tỉnh lại, cũng đã bất đắc dĩ. Thật không biết làm gì với Nghê Diệp Tâm đây. Tuy rằng hắn kinh hách một chút, bất quá Nghê Diệp Tâm cắn cũng không sâu. Nghê Diệp Tâm không dám dùng sức vì sợ cắn ra máu.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy đã đủ, liền nhả ra, cảm giác quai hàm mỏi nhừ.

Làm dấu hôn cũng không phải chuyện dễ dàng!

Trên cổ bị cắn, Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ soạng một chút. Nhưng thật ra không đau, chỉ là có thể sờ thấy dấu răng lồi lõm, hắn thực bất đắc dĩ nói:

"Làm cái gì đây?"

Nghê Diệp Tâm kiêu ngạo nói:


"Tạo cái dấu hôn."

Mộ Dung Trường Tình rất là bất đắc dĩ, nói:

"Cái này mà gọi là dấu hôn sao?"

Nghê Diệp Tâm nhìn dấu răng trên cổ hắn, nhịn không được liền cười xấu xa, còn thò lại gần vươn lưỡi tới liếm dấu răng, nói:

"Sao không gọi là dấu hôn. Đáng tiếc đại hiệp nhìn không tới, vị trí đặc biệt tốt."

Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm, một bàn tay ở trên cổ vuốt ve, nói:

"Ta nói cho ngươi biết, cắn như vậy gọi là dấu răng. Ngươi không dám dùng sức cắn, chỉ một lát liền không còn dấu, nhiều nhất là hồng hồng trong chốc lát, không lưu được thời gian dài."

Nghê Diệp Tâm đúng là không dám dùng sức cắn, làm đau Mộ Dung Trường Tình bản thân cũng đau lòng.

Mộ Dung Trường Tình nói, liền đem mặt chôn ở bên gáy Nghê Diệp Tâm, thấp giọng nói:

"Muốn ta làm mẫu cho ngươi một lần không?"

Nghê Diệp Tâm lập tức duỗi tay đẩy hắn ra, nói:

"Đừng, đừng, đại hiệp tha mạng. Trên cổ ta dấu hôn đã rất nhiều, hơn nữa ta lại không thấy được cổ mình."

"Nói cũng phải."

Mộ Dung Trường Tình quả thực biết nghe lời, gật gật đầu, liền cúi đầu, nói:

"Vậy không bằng ở trên vai làm mẫu một cái?"

Nghê Diệp Tâm vừa muốn há mồm nói chuyện, đột nhiên liền run lên một chút, biến thành "A" một tiếng, giọng còn ngân vang.

Buổi sáng, quần áo Nghê Diệp Tâm có chút tán loạn, cổ áo mở rộng. Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đẩy một chút thì bờ vai của Nghê Diệp Tâm liền lộ ra.

Mộ Dung Trường Tình đem mặt chôn ở vai trái Nghê Diệp Tâm, sau đó liền cúi đầu cắn xuống. Chỉ là nhẹ nhàng cắn một chút trên làn da, cắn không buông, còn dùng lưỡi liếm láp qua lại ở mặt trên.

Nghê Diệp Tâm cảm giác được đầu lưỡi cực nóng liếm loạn, lập tức liền hừ hừ. Tựa hồ buổi sáng đặc biệt mẫn cảm, còn bị Mộ Dung Trường Tình khiêu khích thái quá.

Nghê Diệp Tâm thoải mái mà run run, cảm giác Mộ Dung Trường Tình cắn cũng không nặng, cắn còn nhẹ nhàng lôi kéo da, lại mút mạnh hai cái.

Cảm giác thật là tuyệt không thể tả!

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc cũng buông ra, cười nhẹ nói:

"Ngươi xem, bộ dáng này mới có thể lưu giữ thời gian dài một chút. Ngươi cũng không cảm thấy đau, đúng hay không?"

Nghê Diệp Tâm đúng là không cảm thấy đau, còn có chút thoải mái. Cái loại cảm giác này không thể gọi là đau, có hơi chút ngứa, thật là tra tấn chết người.

Nghê Diệp Tâm thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn bả vai, quả nhiên bị để lại cái dấu hôn ở mặt trên.


Mộ Dung Trường Tình cười nâng cằm, giơ cổ lên, nói:

"Muốn thử xem hay không?"

Nghê Diệp Tâm nóng lên, lập tức liền phác tới, ôm Mộ Dung Trường Tình liền cắn xuống cổ. Nghê Diệp Tâm cũng học Mộ Dung Trường Tình vừa rồi, cắn cổ hắn, vừa cắn vừa mút, còn liếm qua liếm lại.

Tay Mộ Dung Trường Tình ôm eo Nghê Diệp Tâm càng lúc càng siết chặt. Nghê Diệp Tâm cảm giác mình sắp bị bẻ gãy. Bất quá chuyện này cũng chứng minh Mộ Dung Trường Tình bị làm cho đặc biệt sảng khoái. Nghê Diệp Tâm nháy mắt rất có cảm giác thành tựu, càng lúc càng ra sức.

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc chịu không nổi nữa, hắn buông Nghê Diệp Tâm ra, sau đó ngồi dậy, đem chăn đắp lên trên người Nghê Diệp Tâm, nói:

"Ta rời giường trước."

Nghê Diệp Tâm nhìn bên ngoài thấy trời cũng chưa sáng hẳn, nhịn không được túm chặt tay áo hắn, nói:

"Đại hiệp, còn sớm như vậy rời giường làm gì?"

Mộ Dung Trường Tình nghe vậy cười xấu xa, nói:

"Không cho ta đi? Ta sẽ phải làm ngươi."

"......"

Nghê Diệp Tâm vẫn cứ nắm tay áo hắn không buông, nói:

"Đại hiệp không thể uyển chuyển một chút à, cần nói trắng ra sao?"

"Vậy muốn làm như thế nào?"

Mộ Dung Trường Tình cười cười.

Nghê Diệp Tâm đỏ mặt. Bị hỏi đến cái này, cũng thật sự là không biết nói uyển chuyển như thế nào.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm nói:

"Còn không buông tay, ta sẽ ăn ngươi."

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

"Đại hiệp đừng nói nữa."

Mộ Dung Trường Tình cười. Kỳ thật hắn cũng chỉ là nói giỡn, không tính toán làm gì Nghê Diệp Tâm, bằng không cũng sẽ không muốn rời giường.

Nghê Diệp Tâm nắm tay áo hắn không buông, ho khan một tiếng, nói:

"Trên người ta còn có một chút không thoải mái... Bất quá... bất quá...... Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau mà. Lần trước đại hiệp đã đồng ý... Khụ khụ, dùng...... miệng giúp ta......"

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe đã hiểu. Thì ra Nghê Diệp Tâm còn canh cánh trong lòng đối với việc này.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói:

"Ta còn nhớ rõ ràng rành mạch, đừng có mà chơi xấu."

"Hiện tại muốn sao?"

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình nhìn, nháy mắt trên người như bị điện giật, lập tức gật đầu như giã tỏi. Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng thẹn gì đó căn bản không so được với sắc đẹp của Mộ Dung đại hiệp. Nghê Diệp Tâm đã đem sự thẹn thùng cưỡng chế di dời, lập tức xoay người một cái liền bò lên, sau đó bổ nhào vào Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:

"Ta cũng có thể dùng...... dùng miệng giúp.... ta rất hào phóng."


Nghê Diệp Tâm vì muốn tỏ vẻ hào phóng, quyết định sẽ giúp Mộ Dung Trường Tình trước.

Mộ Dung Trường Tình nghe nói như vậy, sao còn nhẫn nhịn được. Nghĩ đến cảm giác lần trước, tức khắc xúc động liền vọt lên.

Nghê Diệp Tâm quả thực dùng thủ đoạn để được mỹ nam, kết quả cảm giác chính mình tự tìm đường chết.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng tìm tới Tiểu Mộ Dung, dùng tay vuốt ve vài cái, sau đó há to miệng ngậm lấy. Tiểu Mộ Dung được Nghê Diệp Tâm ngậm vào nhả ra, rồi ngậm vào nhả ra, động tác lập lại thật lâu mà nó cũng không chịu bắn. Vật trong miệng chỉ phình to làm Nghê Diệp Tâm vừa đau đớn vừa khó thở.

Chờ Tiểu Mộ Dung bắn ra rồi, Nghê Diệp Tâm đã rất mệt, ghé vào bên giường thở dốc, không muốn động đậy, cảm giác miệng đau muốn chết, không biết có bị rách hay không.

Mộ Dung Trường Tình bế Nghê Diệp Tâm lên, hôn hôn tóc, nói:

"Ta cũng giúp ngươi."

Nghê Diệp Tâm cũng chưa nghe rõ, còn đang há mồm thở dốc, kết quả Tiểu Diệp Tâm đã trong miệng Mộ Dung Trường Tình. Hắn thật sự không có do dự, dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng, thiếu chút nữa lập tức liền tiết ra. Nếu như vậy thì thật là mất mặt.

Nghê Diệp Tâm run run, nhanh đem đôi tay che miệng lại. Thiếu chút nữa đã kêu lên, nhưng lại không muốn làm phòng bên cạnh nghe được động tĩnh gì.

Hiện tại bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, có lẽ mọi người còn ngủ. Nhưng Nghê Diệp Tâm sai rồi, ít nhất Thẩm hộ vệ không có ngủ, từ sớm đã chạy ra ngoài.

Những người đi lục soát ở ngoại ô sau nửa đêm đã tìm được một khối thi thể, Thẩm hộ vệ vội vàng chạy tới nhìn. Lúc này hắn vừa từ vùng ngoại ô sốt ruột vội vã trở về.

Thẩm hộ vệ vô cùng lo lắng, giống như bị lửa đốt mông. Hắn vào phủ Khai Phong là chạy thẳng tới ký túc xá, gõ cửa phòng Nghê Diệp Tâm.

"Cộc cộc cộc..."

Thẩm hộ vệ còn đồng thời hô:

"Nghê đại nhân! Nghê đại nhân! Không tốt! Đại nhân chưa dậy sao? Đại nhân, mau lên đi, xảy ra chuyện rồi."

Nghê Diệp Tâm đang thoải mái bay bổng, nháy mắt đã bị tiếng gọi lớn làm hoảng sợ giật mình rơi xuống. Sau đó trước mắt mờ mịt, Tiểu Diệp Tâm run rẩy cứ như vậy bắn ra.

Nghê Diệp Tâm tức khắc ngốc, hình như tất cả đều phun trong miệng Mộ Dung đại hiệp. Nhưng cũng không thể trách Nghê Diệp Tâm, chính là bị dọa cũng hoàn toàn không có chuẩn bị.

Mộ Dung Trường Tình ho khan hai tiếng, nhanh đem thứ trong miệng nhổ ra. Nhưng thật ra hắn không có không vui, chỉ là giống như bị sặc.

"Ngươi cũng quá nhanh."

"......"

Nghê Diệp Tâm vừa định bò dậy đi lấy nước cho Mộ Dung Trường Tình súc miệng. Nhưng nghe nói vậy thì chỉ muốn đá Mộ Dung Trường Tình xuống giường.

Quân tử có thể chết chứ không chịu nhục!

Bên ngoài, Thẩm hộ vệ cũng không biết bên trong xảy ra cái gì, còn đang sốt ruột tiếp tục gõ cửa, nói:

"Đại nhân mau chút đi, đã xảy ra chuyện rồi. Ở vùng ngoại ô chúng ta đã tìm được một thi thể."

Nghê Diệp Tâm hiện tại rất muốn biến Thẩm hộ vệ thành thi thể, sau đó làm thành tiêu bản treo tường.

Thanh danh một đời lại bị ô uế, còn bị nhục trước mặt Mộ Dung Trường Tình, quả thực không thể ngẩng đầu mà!

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đi rửa sạch một chút, sau đó lấy quần áo mặc vào, sửa sang lại cho chỉnh tề.

Mộ Dung Trường Tình cũng chỉnh lại quần áo, súc miệng xong rồi đứng ở một bên nhìn Nghê Diệp Tâm sửa sang quần áo.

Không biết có phải ảo giác hay không, Nghê Diệp Tâm cảm thấy ánh mắt của Mộ Dung đại hiệp mang theo ý cười. Ý cười không quá thân thiện, càng nhìn càng như là trêu chọc cùng châm biếm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy về sau không bao giờ có thể nhìn thẳng mặt Mộ Dung đại hiệp. Chỉ cần vừa thấy mặt Mộ Dung đại hiệp... đặc biệt là môi...... liền cảm thấy thẹn lợi hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui