Nghê Diệp Tâm cười vui vẻ như vậy, thần thái sáng láng khí phách hăng hái, đúng là càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn ngày thường. Bất quá Bành đại nhân lại bị nụ cười đó làm nổi da gà.
Hai người kia trắng trợn táo bạo nói mấy câu làm người ta cảm thấy thẹn. Dư thiếu gia nghe được cũng ngượng ngùng. Bành đại nhân liền nói:
"Cùng ta đi thôi."
"A a a!"
Dư thiếu gia đỏ mặt, là người đầu tiên đuổi theo Bành đại nhân, miễn cho bị hai người kia ân ái mà làm mù đôi mắt.
Bành đại nhân ở phía trước dẫn đường. Dư thiếu gia nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Sau đó là Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng Mộ Dung Trường Tình không cho. Nghê Diệp Tâm cũng không biết hắn ghen cái gì. Dù sao Mộ Dung đại hiệp đôi khi lại không vừa mắt người khác một cách khó hiểu.
Mộ Dung Trường Tình đi rất chậm, bất quá không đến mức bị hai người phía trước bỏ rơi.
Nghê Diệp Tâm vẫn vừa đi vừa ngây ngô cười, dù bị Mộ Dung Trường Tình nắm tay dẫn đi cũng không có để ý, cho nên căn bản không làm ầm ĩ.
Trên đường đi, bọn họ gặp mấy hộ vệ của phủ Khai Phong đi tuần phố. Mọi người cùng Nghê Diệp Tâm chào hỏi, Nghê Diệp Tâm cũng đều cười ha ha trả lời.
Mấy hộ vệ cũng không quen Mộ Dung Trường Tình, bất quá biết đây là bằng hữu của Nghê đại nhân. Đột nhiên nhìn thấy Nghê đại nhân cùng vị công tử này mười ngón tay đan vào nhau đi công khai trên phố, ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì biểu tình của Nghê đại nhân quá tự nhiên, cho nên bọn họ không nghĩ tới có chỗ nào không ổn.
Mộ Dung Trường Tình cũng không nhắc nhở Nghê Diệp Tâm. Hắn hận không thể chiêu cáo thiên hạ mình cùng Nghê Diệp Tâm là quan hệ gì. Nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức nhàm chán, cho nên Mộ Dung đại hiệp từ trước đến nay đều là lén lút chiêu cáo thiên hạ.
Bọn họ đi đến trang viên của Bành nhị thiếu gia. Kỳ thật cũng không quá xa, qua mấy con phố là đến, nhìn từ bên ngoài rất lớn, ở cửa có gia đinh canh giữ.
Bành nhị thiếu gia vẫn luôn ở chỗ của mình, bất quá trang viên này thật ra cũng do Bành lão gia mua cho hắn. Bành nhị thiếu ăn chơi đàng điếm, đôi khi đi thanh lâu sở quán, đôi khi đem người mang về nhà. Tuy rằng còn chưa có cưới vợ, nhưng ở trang viên cũng có nữ nhân.
Bành nhị thiếu gia đột nhiên chết, Bành đại nhân còn chưa có đi đến nơi này nhìn một cái, cũng không biết đã biến thành bộ dáng gì.
Gia đinh trông cửa nhìn thấy bọn họ, ngăn cản, nói:
"Phu nhân nói ai cũng không cho vào."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền thấy kỳ quái, không nghe nói Bành nhị thiếu gia thành thân nạp thiếp sao có phu nhân. Không biết người mà gia đinh nói là phu nhân rốt cuộc là người nào.
Bành đại nhân nhíu mi, tựa hồ biết chút gì, nói:
"Đại nhân phủ Khai Phong đến tra án, ngươi......"
Hắn nói còn chưa dứt lời, liền nghe được một tiếng cười nói:
"Ai u, ta tưởng ai tới, thì ra là Bành đại nhân."
Một thiếu phụ mặc váy dài màu hồng đào nhạt đi ra, bên cạnh nàng đi theo hai nha hoàn. Thiếu phụ nhìn thấy có người đứng ở cửa, liền che miệng cười hì hì, nói:
"Bành đại nhân sao có rảnh đến nơi đây vậy? Phu quân ta vừa mới chết, ngươi không phải tới khi dễ quả phụ đó chứ?"
Thiếu phụ thoạt nhìn không lớn tuổi cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, thực quá trẻ. Bành nhị thiếu gia vừa mới chết, nàng lại ăn mặc quá diễm lệ, một chút cũng không giống như là bộ dáng thủ tiết.
Nữ nhân này là kỹ nữ mà Bành nhị thiếu gia chuộc ra từ thanh lâu. Bất quá chuộc ra không mấy tháng, mới mẻ đi qua, hắn cũng liền không thích nữa, liền để ở trong nhà, nhưng thật ra cũng cho ăn ngon mặc đẹp.
Chỗ Bành nhị thiếu gia có một nữ nhân, cho nên người không biết còn tưởng rằng là phu nhân của Bành nhị thiếu gia. Nha hoàn gia đinh cũng đều không dám chọc cô nương này. Hiện giờ Bành nhị thiếu gia đã chết, nàng nghiễm nhiên liền thành chủ nhân nơi này.
Bành đại nhân trước kia cũng đã nghe nói qua, bất quá chuyện riêng của Bành nhị thiếu gia hắn không hỏi, Bành lão gia cũng mặc kệ, tự nhiên liền cứ như vậy.
Thiếu phụ ngăn ở cửa, đánh giá Dư thiếu gia, lại đánh giá Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình. Thiếu phụ lại che miệng cười hì hì, nói:
"Không biết vị nào là đại nhân phủ Khai Phong đây? Nếu tới tra án, vậy mời vào."
Nàng nói xong, liền thướt tha xoay eo nhỏ làm tư thế mời, sau đó lui hai bước, tránh khỏi cửa.
Thái độ của thiếu phụ này tựa hồ làm Bành đại nhân có chút không vui, bất quá hắn không tiện nhiều lời, liền đi vào trước.
Dư thiếu gia chưa từng gặp qua nữ nhân như vậy. Hắn cảm thấy thật là kỳ quái. Hắn cũng không biết thiếu phụ cùng Bành nhị thiếu gia có quan hệ phức tạp, chỉ biết thiếu phụ gọi Bành nhị thiếu gia là phu quân. Nhưng phu quân đã chết sao nàng vẫn luôn tươi cười.
Dư thiếu gia nhanh đuổi theo Bành đại nhân đi vào.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm cũng đi vào trong. Bất quá Nghê Diệp Tâm mới vừa đi đến ngạch cửa, vừa nhấc chân, thiếu phụ đột nhiên.
"Ai nha"
Eo nhỏ như dương liễu lung lay trước gió, liền lảo đảo ngả vào Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm theo bản năng giơ tay bảo vệ eo bị thương, bất quá vẫn bị nàng đụng phải một chút.
Đừng trách Nghê Diệp Tâm không có tế bào lãng mạn, mà là miệng vết thương bị đụng vào thật sự quá đau. Nghê Diệp Tâm cũng kêu một tiếng.
"Ui da"
Mộ Dung Trường Tình tức khắc liền bực mình. Hắn sao có thể nhìn không ra nữ nhân kia là cố ý làm bộ té ngã. Nàng muốn hướng trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm nhào vào. Mộ Dung Trường Tình lập tức duỗi tay đẩy, hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc, một phen liền đem nữ nhân đẩy ra.
"Ai da"
Lúc này nữ nhân kêu một tiếng, thật sự kêu to. Mông nàng đã ở trên mặt đất, tức khắc mặt hoa thất sắc, ánh mắt nổi lên sương mù, liền biết sắp khóc.
Mộ Dung Trường Tình cũng không liếc nhìn nàng một cái, duỗi tay đỡ lấy Nghê Diệp Tâm, nói:
"Thế nào rồi?"
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là bị đụng phải một chút, vừa rồi có chút đau, hiện tại không sao rồi."
Thiếu phụ bị đụng ngồi trên mặt đất, nha hoàn chạy nhanh đi đỡ. Nàng ngồi trên mặt đất không đứng dậy, miệng còn rên rỉ. Kêu đến người khác nghe xong cũng ngượng ngùng.
Nghê Diệp Tâm không nghĩ tới ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình mà mình còn có thể có đào hoa vận như vậy, thật là có điểm dở khóc dở cười.
Bất quá tốt xấu Nghê Diệp Tâm cũng là dáng người đĩnh bạt ngọc thụ lâm phong. Nếu mặc một thân quan phục, biểu tình thể hiện đứng đắn thì càng làm người ta thích hơn.
Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình đẹp hơn Nghê Diệp Tâm nhiều, nhưng có vẻ lạnh lùng, khiến người khác không dám trêu chọc. Người không tim không phổi như Nghê Diệp Tâm mới có thể dễ gần.
Hôm nay Mộ Dung Trường Tình cũng có tâm tình đặc biệt tốt, cho nên không nghĩ để ý nữ nhân này. Hắn lôi kéo Nghê Diệp Tâm liền đi vào trong.
Thiếu phụ ngồi dưới đất khóc thút thít. Kết quả không ai để ý nàng, nên tức giận đến mặt đỏ lên. Nàng đẩy nha hoàn muốn đỡ mình, liền từ trên mặt đất đứng lên.
Đi ở phía trước Bành đại nhân nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mày.
Bọn họ muốn đi đến phòng Bành nhị thiếu gia nhìn một cái, thiếu phụ liền nhắm mắt theo đuôi.
Dư thiếu gia nhìn nàng, cảm thấy nàng như là nhìn chằm chằm bọn trộm cắp.
Bành nhị thiếu gia không có thư phòng, bọn họ liền trực tiếp tới phòng ngủ. Đó là một phòng rất lớn, phân gian trong gian ngoài, còn có chỗ uống trà. Có vẻ phòng khá bừa bộn, trên mặt đất gian ngoài có một cái vò rượu không lăn lóc.
Bọn họ vào phòng Bành nhị thiếu gia xem xét, thiếu phụ kia ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nha hoàn thấp giọng nói:
"Phu nhân, điểm tâm đã mua về, có muốn ta đỡ phu nhân đi dùng chút điểm tâm không?"
Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, nói:
"Trong chốc lát lại ăn. Trong nhà tới nhiều người ngoài như vậy, lỡ như bọn họ trộm đồ vật thì làm sao đây?"
Giọng thiếu phụ bén nhọn, âm thanh cũng tương đối lớn, vừa nghe đã biết chính là nói cho mấy người trong phòng nghe.
Dư thiếu gia tức khắc xấu hổ. Nghê Diệp Tâm vẫn vui vẻ. Hai người còn lại đều coi như không nghe được.
Thiếu phụ vẫn luôn ngồi đó, quả nhiên không có ý phải rời khỏi.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua bàn, mặt trên có mấy quyển sách, đều là loại tương sách phòng the, cũng không có thư từ, trên bàn thật sạch sẽ.
Dư thiếu gia đứng ở một bên, hắn không biết phải xem cái gì. Nhưng thật vất vả tới nơi này, nói không chừng có thể tìm ra vật liên quan cùng Binh bộ. Đương nhiên không thể buông tha manh mối. Hắn đành phải bên này sờ một chút bên kia sờ một chút.
"Rầm"
Dư thiếu gia chạm vào một đồ vật, làm rớt trên mặt đất. Hắn cúi đầu đã thấy là một chuỗi lục lạc, nhanh nhặt lên, muốn để lại trên bàn. Bất quá nhặt lên lại thấy, trong đó có một viên lục lạc bị vỡ ra biến thành hai nửa.
Dư thiếu gia vừa thấy liền sốt ruột, không phải là chạm vào liền hỏng rồi chứ? Cũng quá không rắn chắc.
Hắn tức khắc một đầu đầy mồ hôi, đem hai nửa lục lạc hợp lại, chúng thật sự lập tức liền khép lại, lúc này mới buông xuống, nói:
"Đây là thứ gì, cũng quá kỳ quái."
Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó cười cười liền đem mặt chuyển qua chỗ khác.
Mộ Dung Trường Tình cũng liếc mắt một cái, cảm thấy lục lạc này nhìn rất quen. Hắn suy nghĩ một chút, chớp mắt liền lộ ra bừng tỉnh, cũng đem ánh mắt dời đi.
Nghê Diệp Tâm khi đến thanh lâu đã gặp qua cái này, chỉ thấy một lần, là vật tăng tình thú, gọi là Miễn Tử Linh, không khác trứng rung ở hiện đại. Không nghĩ tới trong phòng Bành nhị thiếu gia còn có cái này, hơn nữa để quang minh chính đại.
Bành đại nhân nhịn không được cười nhẹ một tiếng, bất quá không giải thích, chỉ là nói:
"Đừng chạm vào nó."
Dư thiếu gia cũng không nghĩ chạm vào nó nữa.
Thiếu phụ cười khúc khích đi tới gần Dư thiếu gia, nói:
"Vị công tử này, cả cái này cũng không biết là cái gì hả. Hì hì, không bằng để thiếp chỉ dẫn cho nha?"
"Không cần... không cần."
Dư thiếu gia tuy rằng không biết là cái gì, bất quá theo bản năng cảm thấy không tốt lắm.
Thiếu phụ nhìn Dư thiếu gia thấy thật sự thú vị, cười cười cọ cọ trên người hắn hai cái, nói:
"Rất có ý tứ."
Bành đại nhân lập tức liền đen mặt, duỗi tay đem Dư thiếu gia túm lại, nói:
"Ngươi đi ra ngoài."
"Ơ này, cũng không phải là chỗ của Bành đại nhân, Bành đại nhân thật giỏi làm bộ làm tịch nha. Mà nói, các ngươi vạn nhất tay chân không sạch sẽ, thì làm sao đây?"
"Phu nhân......"
Nha hoàn thấy Bành đại nhân tức giận vội vàng lôi kéo thiếu phụ. Thiếu phụ đẩy nha hoàn ra, nói:
"Đồ đáng chết, ngươi ăn cây táo, rào cây sung có phải hay không? Ngươi còn muốn bênh vực người ngoài?"
Nha hoàn hoảng sợ, nói:
"Phu nhân, á......"
Nha hoàn mới vừa mở miệng, đột nhiên kêu một tiếng. Bởi vì thiếu phụ đột nhiên mềm nhũn liền ngã xuống, hừ cũng chưa hừ một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Nghê Diệp Tâm cũng hoảng sợ, nói:
"Đại hiệp, đánh vào cổ rất dễ làm chết người đó."
Mộ Dung Trường Tình một câu cũng chưa nói, trực tiếp đánh một cái làm thiếu phụ hôn mê.
Nha hoàn nâng thiếu phụ ngã trên mặt đất dậy, vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức liền an tĩnh, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Hình như trừ Nghê Diệp Tâm cũng không có ai cảm thấy Mộ Dung Trường Tình làm không đúng.
Dư thiếu gia nhịn không được lẩm bẩm một câu.
"Vị cô nương này, sao lại như vậy......"
Bành đại nhân cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Nữ nhân này bất quá là nữ tử thanh lâu. Lúc trước nàng nào dám kiêu ngạo ương ngạnh, bất quá sau khi được chuộc ra vẫn luôn ở chỗ Bành nhị thiếu gia, được Bành nhị thiếu gia cho quản lý nơi này, hiện tại trở nên kiêu ngạo ương ngạnh.
Hiện giờ Bành nhị thiếu gia đã chết, nữ nhân này chẳng những không giảm bớt, hơn nữa cảm thấy tòa nhà cùng tài sản còn lại đều là của nàng, nên càng càn rỡ hơn nữa.
Mộ Dung Trường Tình đánh thiếu phụ ngất xỉu, liền ôm cánh tay đứng ở một bên, hiển nhiên đối với chỗ này thật sự không hảo cảm, hơn nữa rất không kiên nhẫn.
Nghê Diệp Tâm chạy tìm một vòng, bất quá cái gì cũng chưa tìm được, trong phòng đồ vật lung tung rối loạn đích xác rất nhiều. Tựa hồ Bành nhị thiếu gia thường xuyên mang nữ nhân về, trên giường còn quần áo nữ nhân.
Bọn họ từ phòng ngủ Bành nhị thiếu gia đi ra, thiếu phụ còn chưa có tỉnh. Gia đinh trông cửa thấy bọn họ cũng không dám cản trở, để cho bọn họ đi ra ngoài.
Nhóm người đi ra cửa, vừa lúc liền đụng phải Trì Long cùng Triệu Doãn. Nghê Diệp Tâm có chút kinh ngạc, nói:
"Các ngươi là tới tìm ta sao?"
Trì Long cười cười, nói:
"Chúng ta mới vừa đi tra xét một chút về Bành nhị thiếu gia cùng thân phận hai người cùng hắn đi xem sói. Chỉ là trùng hợp gặp Nghê đại nhân mà thôi."
"Tra được chưa?"
Trì Long gật gật đầu.
Hai người kia kỳ thật Nghê Diệp Tâm đều đã gặp qua, là hai người giống như lưu manh họ đã gặp hôm đó. Bất quá quần áo họ mặc thật ra cũng không tệ lắm. Nghê Diệp Tâm không biết bọn họ là ai.
Trong đó một người mất tích, một người khác bị trọng thương, hiện giờ còn chưa có tỉnh lại. Mặt hắn đã bị sói cắn xé căn bản không thể từ khuôn mặt phân biệt ra là ai. Cho nên Trì Long cùng Triệu Doãn muốn đi hỏi thăm xem hai người kia rốt cuộc có thân phận gì.
Triệu Doãn nói:
"Họ là huynh đệ họ Đỗ, là người làm ăn."
"A?"
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:
"Vậy mà là huynh đệ? Nhìn không giống nhau, không nhìn ra được."
Hai người kia thật sự là huynh đệ, bất quá là cùng mẹ khác cha. Người cha của đại ca đã chết, lưu lại cô nhi quả phụ cùng một đống tiền còn có cửa hàng. Vị phu nhân kia không có tái giá, bất quá sau hai năm lại sinh một đứa con trai nữa. Xa gần đều biết, ai cũng khẳng định đó là kết quả của việc vụng trộm. Nhưng phu nhân còn quang minh chính đại đem con nuôi trong nhà.
Hai huynh đệ quen biết Bành nhị thiếu gia ở thanh lâu. Quả thực ý hợp tâm đầu, liền chơi với nhau.
Nghe nói mấy người đó cùng nhau ăn nhậu chơi bời cờ bạc, rất nhiều người đều biết bọn họ, bất quá giận mà không dám nói gì.
Nghe nói hai huynh đệ đều đi theo Bành nhị thiếu gia tìm hoan mua vui, không nghĩ tới đột nhiên liền xảy ra loại chuyện này.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Vậy người mất tích là ca ca hay là đệ đệ?"
Triệu Doãn lắc lắc đầu.
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
"Lắc đầu là có ý gì? Bọn họ không phải có mẫu thân sao? Có thể mang người đi phân biệt?"
Triệu Doãn nói:
"Có mang đi, nhưng người ta nói nhận không ra."
"......"
Trì Long nói kia người mẹ cùng hai huynh đệ kia quan hệ cũng không tính thân cận. Tuy rằng ở cùng một nhà, bất quá không phải hai huynh đệ kia đi ra ngoài chơi, thì chính là người mẹ đi ra ngoài tìm tình nhân. Việc làm ăn trong nhà cũng lung tung rối loạn, nhưng thật ra không đến mức chết đói.
Người mẹ thật sự nhận không ra người bị thương rốt cuộc là đứa con lớn hay là con thứ. Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Vậy cũng không có biện pháp, chỉ có thể về phủ Khai Phong thôi."
Nói xong liền nhìn Triệu Doãn đang trộm ngắm chính mình. Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhìn phát hiện Triệu Doãn đang xem chiếc nhẫn trên tay mình.
Nghê Diệp Tâm tức khắc đắc ý, còn cố ý nâng nâng tay để Triệu Doãn nhìn rõ ràng.
Đột nhiên, trên tay Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều mang nhẫn, Triệu Doãn khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kỳ quái. Bất quá hai chiếc nhẫn cũng không phải một đôi, một chút cũng không giống nhau, cho nên Triệu Doãn cũng không thể tưởng tượng được có ý nghĩa gì đặc biệt ở bên trong. Cổ đại cũng không thịnh hành trao đổi nhẫn cầu hôn.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị về phủ Khai Phong, đi xem người bị thương. Nghê Diệp Tâm liền nói:
"Dư thiếu gia, ngươi cũng về khách điếm sao? Chúng ta vừa lúc tiện đường."
Dư thiếu gia bị hỏi, tức khắc ấp úng, có chút không biết nói cái gì cho phải. Bành đại nhân thản nhiên, nói:
"Hắn tạm thời ở tại chỗ ta, nếu Nghê đại nhân có chuyện gì có thể đến quý phủ tìm hắn."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, tức khắc liền đánh giá Dư thiếu gia vài lần. Dư thiếu gia bị nhìn mà nổi cả da gà, trên mặt không tự giác liền đỏ.
Dư thiếu gia vốn dĩ ở tại khách điếm. Bất quá đêm qua, hắn liền dọn tới phủ của Bành đại nhân rồi. Dư thiếu gia cảm thấy bộ dáng này mới có thể càng giống giám sát điều tra Bành đại nhân. Chỉ là đột nhiên bị Nghê Diệp Tâm nhìn như vậy, Dư thiếu gia lại nghĩ tới rất nhiều chuyện kỳ quái.
Dư thiếu gia mặt đỏ tai hồng, còn duỗi tay sờ soạng cổ mình một chút. Đây quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này. Nghê Diệp Tâm vừa rồi còn không có chú ý, lúc này liền nhìn thấy trên cổ Dư thiếu gia có dấu hôn, rất rõ ràng dễ thấy được.
Dư thiếu gia sờ vào, cảm giác cổ đau, ánh mắt nhìn loạn. Kết quả đôi mắt trừng lớn vài phần, chỉ vào cổ Nghê Diệp Tâm, kinh ngạc nói:
"Ngươi... cổ ngươi như thế nào...... cũng......"
Cổ Nghê Diệp Tâm đều là dấu hôn, đã bị che khuất rất nhiều, bất quá vẫn có chỗ che không được. Dư thiếu gia nhìn liền phát hiện, tức khắc chấn kinh.
Nghê Diệp Tâm rất muốn trừng mắt đầu sỏ gây tội Mộ Dung Trường Tình, bất quá hiện tại không phải thời điểm, nên thực thản nhiên nói:
"À, mùa đông muỗi nhiều, bị cắn không có việc gì."
"Cái gì?"
Dư thiếu gia có chút sững sờ, hoài nghi chính mình nghe lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...