Tam thiếu gia cùng người chết ở bên hồ có quan hệ gì?
Lúc này Triệu Mục gọi thủ hạ tới, giám sát những người Hàn gia. Hàn lão gia mất hồn khi thấy nhiều người tới, không thể hiểu được liền kêu to.
"Đây là Hàn gia, các ngươi dám xằng bậy sao?"
Triệu Mục không có nói thêm cái gì, chỉ phất tay hạ lệnh người đem Hàn lão gia dẫn đi.
Hàn Kỳ cũng là người Hàn gia, tất nhiên cũng bị giam lỏng. Hắn không có phản kháng, đi theo người của Triệu Mục ra ngoài, biểu tình có chút bi thương.
Lần này trong phòng chỉ còn lại mấy người Nghê Diệp Tâm, không khí lập tức trở nên an tĩnh rất nhiều. Cố Cửu cũng đi theo Triệu Mục rời khỏi.
Trì Long nói:
"Không nghĩ tới tổ chức phản loạn Xà Văn Đồ Đằng liên lụy rộng như vậy."
Nghê Diệp Tâm nói:
"Mà rốt cuộc ba người kia là ai giết?"
Mọi người vẫn không hiểu, có rất nhiều chỗ nghĩ không thông.
Sau đó bọn rời khỏi phòng Hàn tam thiếu gia về chỗ ở cũ.
Bởi vì đã chết ba người mà hình như đều liên quan Xà Văn Đồ Đằng, cho nên Triệu Mục tính toán ở chỗ này mấy ngày, tốt nhất là kết thúc vụ án này mới trở về phủ Khai Phong.
Triệu Mục rất bận rộn. Thuộc hạ của hắn lục soát Hàn phủ, họ muốn tìm xem còn có đồ vật khác giấu giếm trong phủ hay không.
Năm đó Hàn lão gia ở Khai Phong làm đến quan tứ phẩm, nhưng đột nhiên từ quan không làm nữa. Việc này có chút đột ngột. Sau đó Hàn lão gia hồi hương buôn bán. Nhiều năm sau, có người mật báo với Hoàng Thượng, nói năm đó Hàn lão gia từng cấu kết phản loạn, hơn nữa đến nay vẫn còn liên hệ.
Hoàng Thượng đã tìm Triệu Mục đến, lấy danh nghĩa hồi hương tu sửa từ đường, nhưng thực tế phái hắn tới nơi này âm thầm tra xét Hàn gia.
Mà Hàn gia cùng Triệu Mục cũng có quan hệ huyết thống. Tuy rằng người Hàn gia đối đãi không tốt, bất quá Triệu Mục cũng không có hận họ. Hiện giờ xảy ra loại chuyện này, Triệu Mục cũng không muốn nhìn thấy, cũng không thể giúp.
Nghê Diệp Tâm trở về phòng liền ngồi ở bên cạnh bàn phát ngốc. Mộ Dung Trường Tình đi vào, đóng cửa nói:
"Có đói bụng không?"
Hắn vừa hỏi, Nghê Diệp Tâm mới phát hiện, hiện tại đã là buổi chiều. Bọn họ ăn sáng xong liền đến phòng Hàn tam thiếu gia, sau đó làm ầm ĩ đến bây giờ. Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, nói:
"Không thấy đói. Hiện tại đầu óc ta đã muốn loạn, cảm thấy chỗ nào cũng rất kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?"
"Năm đó mẫu thân Hàn Kỳ chết đã rất kỳ quái, có thể Hàn lão gia và Vu thị đều có liên quan. Bọn họ tính kế Lữ thị, cảm giác như là thuê người giết Lữ thị."
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu. Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:
"Mà chuyện năm đó cùng chuyện hiện tại lại cực kỳ giống nhau. Tam thiếu gia cũng dùng phương thức cũ hẹn Hàn Kỳ đến bên hồ. Rất có khả năng hắn cũng thuê người xử lý Hàn Kỳ. Nhưng vì sao người tới từ xứ khác lại chết? Hàn Kỳ lại nói không có nhìn thấy người nào bên hồ. Hơn nữa sau đó Hàn tam thiếu gia cũng chết. Tam thiếu gia chết xong, người Hàn gia vội vội vàng vàng mang thi thể trở về nhà, còn tìm mọi cách cản trở chúng ta tra án. Hình như họ không muốn cho mọi người biết lý do Hàn tam thiếu gia chết."
Mộ Dung Trường Tình lại gật gật đầu. Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Còn có một chuyện rất kỳ quái, chính là cái hộp thư. Có người đem hộp thư từ kệ sách trong thư phòng xuống. Giống như không muốn để người ta phát hiện cái hộp, nhưng lại giấu hộp không chuyên nghiệp ở phòng khách. Ta cảm thấy, không phải có người không muốn để chúng ta phát hiện cái hộp, mà có người cố ý nhắc nhở chúng ta có một cái hộp. Nếu hộp vẫn đặt ở cái kệ sách có nhiều sách, chúng ta đến tháng năm nào mới để ý."
"Là ai dời quyển sách kia?"
"Không biết, không phải người hầu kia đã nói cái phòng chỉ có Hàn lão gia cùng Hàn tam thiếu gia ra vào sao?"
"Là bọn họ? Bọn họ hẳn là người không hy vọng chúng ta phát hiện nhất."
"Đúng."
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nói:
"Bất quá nói đi cũng nên nói lại, hôm nay có rất nhiều người vào phòng kia."
Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra.
"Ngươi là nói......"
Vừa rồi bọn họ cùng vào phòng, nhưng trên cơ bản đều ở bên nhau, không có khả năng có người động tay chân.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Hàn Kỳ vẫn luôn đứng ở phòng khách, không có ở bên cạnh chúng ta."
Mộ Dung Trường Tình nhíu mi, không nói gì. Nghê Diệp Tâm nói:
"Nếu thời điểm chúng ta xem phòng ngủ, hắn đi thư phòng lấy cái hộp xuống, rồi giấu phía sau cái kệ, thời gian tuyệt đối đủ. Bất quá......"
Như vậy thì thật sự rất nguy hiểm, bởi vì bọn họ có rất nhiều người có võ công cao, thực dễ dàng phát hiện. Mộ Dung Trường Tình nói:
"Lúc ấy ta không có chú ý."
Bởi vì bọn họ lục soát phòng ngủ cho nên đều thực nghiêm túc, cũng không có chú ý Hàn Kỳ rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì.
"Nhưng lúc ấy Cố Cửu vẫn luôn đứng ở vị trí cửa phòng ngủ, hắn có lẽ sẽ chú ý."
Mộ Dung Trường Tình nhắc tới Cố Cửu, Nghê Diệp Tâm mới nhớ tới Cố Cửu cùng việc này hình như có chút quan hệ. Bởi vì tuy rằng Cố Cửu mất trí nhớ, nhưng mơ hồ nhớ rõ hồ nước ngoài thành, còn nói hồ nước có rắn.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tính toán đến phòng bên hỏi chuyện Cố Cửu. Chỉ là hình như không thích hợp.
Họ mới vừa đi đến trước cửa phòng, bỗng nhiên liền nghe được bên trong có tiếng hít thở thô nặng. Nghê Diệp Tâm sửng sốt, không thể tin nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.
Trong phòng có tiếng hít thở thô nặng còn có tiếng rên rỉ, làm Nghê Diệp Tâm tức khắc biết họ đang làm cái gì.
Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời. Nghê Diệp Tâm nói:
"Thôi, chúng ta đi ăn cơm, trở về lại nói."
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Triệu Mục bận rộn phân phó thủ hạ canh chừng người Hàn gia. Lại phân phó vài người lục soát Hàn phủ, xong rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi hắn trở về đã nhìn thấy Cố Cửu ở trong phòng. Cố Cửu ngồi ở mép giường, đang phát ngốc, không biết suy nghĩ cái gì, cả Triệu Mục đi vào cũng không biết.
Triệu Mục nhìn thấy Cố Cửu, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Đêm trước, hắn cũng nhìn thấy Cố Cửu ngốc ngốc ngồi ở trong sân, cũng không biết đang làm cái gì. Chỉ là Triệu Mục nhìn đến ngây người. Hắn cảm thấy Cố Cửu thật là đẹp, hấp dẫn hắn luyến tiếc dời tầm mắt.
Sau đó Triệu Mục cũng không biết mình trúng tà gì, liền đi qua ôm lấy Cố Cửu.
Cố Cửu hoảng sợ, bất quá phát hiện là Triệu Mục, cũng không có giãy giụa. Cố Cửu hỏi hắn làm cái gì, lúc ấy Triệu Mục phát ngốc, cũng không biết mình muốn làm cái gì, ấp úng có chút ảo não. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm môi Cố Cửu, sau đó hung tợn hôn lên.
Cố Cửu lúc ấy phỏng chừng sợ hãi, bởi vì Triệu Mục cảm giác được Cố Cửu không ngừng run lên, muốn giãy giụa. Nhưng bởi vì Cố Cửu còn bị thương, cho nên thoát không được gông cùm xiềng xích của Triệu Mục.
Triệu Mục điên cuồng hôn môi Cố Cửu. Một lát sau, hắn có thể cảm giác được Cố Cửu giãy giụa yếu ớt, thân thể cũng mềm nhũn. Triệu Mục cũng không biết bọn họ hôn môi bị Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy.
Hiện tại hồi tưởng lại, Triệu Mục bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô. Triệu Mục mất tự nhiên ho khan một cái, đi về phía trước hai bước.
"Cố Cửu sao ngẩn người?"
Cố Cửu bị hắn làm giật mình, nhìn hắn một cái, nói:
"Đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ."
Cố Cửu cùng Triệu Mục khi còn nhỏ đã biết nhau. Bọn họ ở bên nhau chơi đùa, cùng nhau nghịch ngợm. Cố Cửu xuất thân không bằng Triệu Mục. Phụ thân hắn là thuộc hạ của phụ thân Triệu Mục.
Khi còn nhỏ, Cố Cửu có chút gầy yếu, lại xinh đẹp như bé gái, cho nên thường xuyên bị bắt nạt. Lúc ấy, Triệu Mục thường đánh nhau với mấy đứa trẻ kia đến mặt mũi bầm dập.
Cố Cửu nghĩ đến chuyện cũ, nhịn không được khẽ cười. Nụ cười này làm Triệu Mục ngây ngốc.
"Ta còn nhớ rõ, khi còn nhỏ ngươi đã cứu ta, cả đời ta đều nhớ rõ."
Triệu Mục ngượng ngùng gãi gãi sau đầu.
"Đã thật lâu rồi, ngươi không nhớ cũng không sao. Huống hồ...... Huống hồ về sau ta cũng sẽ đối với ngươi thực tốt."
Cố Cửu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút trốn tránh.
Khi còn nhỏ Cố Cửu ăn không đủ no nên vóc dáng nho nhỏ, trên người còn thường xuyên có vết thương. Hắn bị phụ thân đánh cũng không có khóc, vì hắn vừa khóc sẽ bị đánh càng nặng.
Cố Cửu nhớ rõ, có một ngày hắn bị đánh thiếu chút nữa chết, nhờ có Triệu Mục tới cứu.
Hơn nữa đêm hôm đó, Triệu Mục trèo tường đến tìm hắn. Kỳ thật thời điểm ăn cơm chiều Triệu Mục để dành một ít điểm tâm, muốn lén đưa cho Cố Cửu ăn, không nghĩ tới nhìn thấy Cố Cửu bị đánh.
Triệu Mục đã nổi giận, tuy rằng lúc ấy hắn cũng không có bao lớn, nhưng từ nhỏ đã tập võ, hơn nữa vóc dáng cao lớn hơn so với bạn cùng lứa tuổi. Hắn đã chạy tới ngăn cản.
Cố Cửu đang thở thoi thóp. Triệu Mục gọi đại phu tới xem. Đại phu nói Cố Cửu thiếu chút nữa đã bị đánh chết.
Không bao lâu, phụ thân Cố Cửu vì uống rượu quá nhiều, bệnh nặng cứu không được nên đã chết.
Sau đó phụ thân Triệu Mục cũng chết trên chiến trường. Khi đó Triệu Mục không có gặp Cố Cửu, rồi hắn bị đưa đến Hàn gia.
Sau khi Triệu Mục được Kính Vương gia thu làm con nuôi, hắn có trở về tìm Cố Cửu, nhưng Cố Cửu đã không còn ở đó nữa. Nghe nói Cố Cửu là bị người ta mua đi rồi, cũng không biết đưa tới đâu.
Triệu Mục gặp lại Cố Cửu thì Cố Cửu đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, không thích nói chuyện, cũng không hề ỷ lại người khác, còn có một thân võ công rất lợi hại. Nhưng mặc kệ như thế nào, Triệu Mục liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Cửu. Cố Cửu cũng còn nhớ hắn.
Cố Cửu nói Triệu Mục không có thay đổi, chỉ là dáng người càng cao lớn, đặc biệt là tính cách chín chắn.
Cố Cửu mất đi một phần ký ức, Triệu Mục muốn hỏi hắn mấy năm nay đi nơi nào, bất quá Cố Cửu không thể nói. Triệu Mục cảm thấy như vậy cũng không có gì, hắn có thể mang theo Cố Cửu về Khai Phong, sẽ không cho Cố Cửu chịu khổ. Khi còn nhỏ Cố Cửu chịu khổ nhiều rồi.
"Ngươi trước kia đối với ta đã rất tốt."
Triệu Mục ngượng ngùng cười một tiếng.
Cố Cửu bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu Mục, duỗi tay để ở trên ngực hắn, đầu ngón tay còn khiêu khích.
Tim Triệu Mục tức khắc đập giống như nổi trống. Hắn nhìn chằm chằm Cố Cửu trước mặt.
Triệu Mục nhớ lại nụ hôn trước đây, nhưng hắn không dám chạm vào Cố Cửu. Hắn không biết Cố Cửu trong lòng nghĩ như thế nào. Lỡ như Cố Cửu cảm thấy hành động đó là nhục nhã thì chẳng phải không xong.
Triệu Mục không tự giác nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng hắn cũng không biết ánh mắt của hắn nóng bỏng cỡ nào.
Cố Cửu cũng nhìn hắn, gương mặt có chút đỏ lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một tay vịn vào ngực Triệu Mục, một tay ôm lấy cổ Triệu Mục, hôn lên môi Triệu Mục.
Triệu Mục kinh ngạc cực kỳ, càng vui sướng, lập tức liền ôm eo Cố Cửu, gia tăng nụ hôn.
Hai người hôn kịch liệt. Cố Cửu chậm rãi hoạt động hai tay, đột nhiên kéo áo Triệu Mục ra, trực tiếp dán vào ngực Triệu Mục.
Hô hấp của Triệu Mục càng thêm thô nặng, nắm tay Cố Cửu.
"Cố Cửu......?"
Cố Cửu trở tay chế trụ cổ tay hắn, đem tay Triệu Mục kéo tới eo mình, để hắn tháo dây lưng.
Cố Cửu mặc y phục màu đen, quần áo kéo ra liền lộ làn da trắng nõn. Trên người Cố Cửu có mấy vết sẹo, thoạt nhìn có chút dữ tợn, nhưng lại có chút kiều diễm.
Triệu Mục nhìn chằm chằm vết sẹo trên vai, nhịn không được duỗi tay sờ. Triệu Mục có chút đau lòng hỏi:
"Là khi còn nhỏ lưu lại?"
Cố Cửu gật gật đầu.
"Không sao, đã sớm không còn cảm giác."
Triệu Mục đột nhiên ôm Cố Cửu, cúi đầu hôn lên vết sẹo, còn vươn lưỡi cẩn thận liếm.
"Ô...."
Cố Cửu kinh ngạc nhảy dựng, nhưng lập tức ôm lấy Triệu Mục, cũng không có đẩy ra.
Triệu Mục nghe được hắn rên rỉ, hô hấp càng trở nên thô nặng.
Hai người té ngã trên giường, Cố Cửu bị đè ở phía dưới. Triệu Mục không ngừng hôn loạn ở trên mặt Cố Cửu.
"Cố Cửu, Cố Cửu...... Ngươi đồng ý cùng ta...... Cùng ta......"
Triệu Mục ăn nói vụng về, lắp bắp giống như nói không nên lời. Cố Cửu cười một tiếng, nói:
"Ngốc, không muốn ta đã sớm đẩy ngươi ra."
Triệu Mục mừng rỡ như điên, hôn càng thêm dồn dập.
Hai người đều không có kinh nghiệm, Triệu Mục đấu đá lung tung, làm cho Cố Cửu đau đến mồ hôi đầy thân. Tuy rằng đau vô cùng, bất quá đau này không là cái gì.
Khi Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi ăn trở về, phát hiện âm thanh trong phòng càng kịch liệt.
Nghê Diệp Tâm tỏ vẻ bội phục, nói:
" Thể lực Triệu Mục cũng thật tốt quá chứ? Có thể phải làm tới trời tối."
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
"Đó tính là cái gì?"
Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình kiêu ngạo đến mức chịu không nổi, tức khắc khóe miệng giật giật. Dù muốn xem thường, bất quá lại không dám. Nghê Diệp Tâm chỉ dám phun trào la ó trong lòng.
Mộ Dung Trường Tình chỉ biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm nói:
"Không tin?"
Nghê Diệp Tâm đang la ó trong lòng, bị Mộ Dung Trường Tình hỏi thì hoảng sợ. Cảm giác trên vành tai nóng, có chút ngứa, Nghê Diệp Tâm nhanh đẩy hắn ra nói:
"Tránh ra, ta phải suy nghĩ vụ án, đừng quấy rối."
"Vụ án?"
Mộ Dung Trường Tình lại cười, nói:
"Ta sao không thấy vậy."
Nghê Diệp Tâm bước nhanh về phòng, Mộ Dung Trường Tình cũng đi theo sau, tiện tay đóng cửa lại.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở sau lưng, ôm cánh tay nói:
"Trên người thế nào? Muốn bôi thuốc hay không?"
"Không cần."
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói, lại lẩm bẩm một câu:
"Cầu trên người của Mộ Dung Trường Tình nổi hạt giống dâu tây."
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì, cũng không biết dâu tây là thứ gì, chỉ là nhướng mày.
Mộ Dung Trường Tình phát hiện hắn đặc biệt thích nhìn bộ dáng ăn quả đắng của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm thần thái sáng láng, khí phách hăng hái quá nhiều, hắn xem quen rồi. Hiện tại hắn muốn xem Nghê Diệp Tâm bị mình làm cho không ra bộ dáng.
Đây cũng coi như là một chút sở thích cổ quái của Mộ Dung đại hiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...