Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Triệu Doãn đem bình thuốc nhỏ đưa cho Mộ Dung Trường Tình, sau đó bỏ đi không quay đầu lại. Trì Long cũng chạy theo hắn. Chỉ còn lại một người mặt đen Mộ Dung Trường Tình đứng ở cửa.

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa đem cái bình ném, bất quá cuối cùng vẫn bỏ vào túi trong tay áo, lúc này mới xoay người đẩy cửa đi vào.

Nghê Diệp Tâm ngủ hoàn toàn không biết Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài. Nghê Diệp Tâm ngủ thật lâu, mở mắt đã qua buổi trưa, nhưng bộ dáng còn chưa có muốn dậy.

Mộ Dung Trường Tình lại đi ra ngoài hỏi chưởng quầy người bệnh cần ăn cái gì. Chưởng quầy nói đầu bếp làm chút cháo trắng cùng rau xanh. Thời điểm Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy mâm thức ăn thiếu chút nữa liền bật cười, chỉ sợ Nghê Diệp Tâm nhìn thấy sẽ đau khổ, nói muốn ăn thịt.

Mộ Dung Trường Tình bưng cháo và rau xanh về phòng. Đẩy cửa phòng đi vào, hắn liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đã tỉnh, nhưng còn ôm chăn ngồi ở trên giường, bộ dáng mơ hồ, nhìn chưa tỉnh ngủ. Nghê Diệp Tâm xoa xoa đôi mắt, nói:

“Mộ Dung đại hiệp đi đâu vậy?”

“Lấy thức ăn cho ngươi.”

Nghê Diệp Tâm đã không còn sốt, sắc mặt cũng bình thường, trán cũng không còn nóng, chỉ là mồ hôi ra ướt quần áo.

“Ăn trước, sau đó tắm gội.”

Nghê Diệp Tâm đã đói bụng, nhưng thấy cháo cùng rau xanh, sắc mặt nháy mắt cũng biến đổi khó coi.

“Đại hiệp, không có món khác sao?”

“Chưởng quầy nói người bệnh nên ăn món này.”

“Người bệnh nên bổ sung dinh dưỡng.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Ăn đi.”

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn Mộ Dung đại hiệp lời ít mà ý nhiều, sau đó lộ ra bộ dáng đáng thương, cầm bát cháo bắt đầu ăn.

“Vốn dĩ sinh bệnh sẽ không có vị giác. Miệng ta rất nhạt còn muốn ta ăn món thanh đạm.”

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, Nghê Diệp Tâm cũng không có biện pháp, chỉ yên lặng ăn cháo.

Khi Nghê Diệp Tâm còn đang ăn cháo, bỗng nhiên có người tới gõ cửa. Mộ Dung Trường Tình đi qua mở cửa. Thì ra là Trì Long. Trì Long bưng một cái khay, bên trong là cơm và một ít thức ăn. Hắn liếc mắt nhìn trong phòng một cái rồi nói:

“A, Nghê đại nhân đã tỉnh, chúng ta còn tưởng rằng Nghê đại nhân chưa dậy.”

Nghê Diệp Tâm đang ăn cháo trắng, bỗng nhiên ngửi được mùi thịt, đặc biệt thơm, tức khắc nước bọt chảy ra.

“Trì Long... Trì Long! Ngươi mang cái gì đến?”

“À, là cơm trưa cho Mộ Dung đại hiệp. Mộ Dung đại hiệp vẫn chưa ăn cơm. Ta thấy không còn sớm, cho nên đem cơm cho Mộ Dung đại hiệp.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn khay cơm trưa, nói:

“Đa tạ.”


“Không có gì. Ta đi về trước.”

Trì Long bưng cơm tới giao cho Mộ Dung Trường Tình liền rời đi. Mộ Dung Trường Tình đem đồ ăn đặt lên bàn. Đôi mắt Nghê Diệp Tâm sáng rực, lập tức nói:

“Chẳng lẽ có thịt kho tàu sao?”

“Không có.”

“Khẳng định có, ta ngửi thấy được!”

Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trước bàn, cầm lấy đũa, biểu tình bình tĩnh nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm đáng thương bưng bát cháo.

“Ăn cháo của ngươi đi.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình. Người luôn không thích dầu mỡ kia thực bình tĩnh gắp một khối thịt kho tàu, ưu nhã thong thả cho vào trong miệng.

“......”

Cháo trắng càng không có mùi vị, khó có thể nuốt xuống.

Mộ Dung Trường Tình ăn một miếng thịt kho tàu, nhíu nhíu mày, nói:

“Quá nhiều mỡ.”

“……”

Nếu không phải võ công không bằng ai kia, Nghê Diệp Tâm đã nhào lên đoạt lấy thịt!

Nghê Diệp Tâm ủy khuất nuốt cháo. Rau xanh quá khó ăn, còn không có mùi vị. Cố gắng ăn xong rồi, Nghê Diệp Tâm ai oán nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình bị nhìn thật sự bất đắc dĩ, dứt khoát gắp một miếng thịt kho tàu, muốn bỏ vào bát của Nghê Diệp Tâm. Bất quá còn chưa có bỏ vào, Nghê Diệp Tâm liền túm túm tay áo hắn, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói:

“Đại hiệp, đừng bỏ vào, đút ta đi.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên liền hối hận. Nhưng động tác của Nghê Diệp Tâm quá mau, lập tức há miệng ngậm lấy.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy ăn thịt kho tàu thật hạnh phúc.

“Đại hiệp yên tâm, vừa rồi ta tuyệt đối không đụng tới đũa, chiếc đũa vẫn sạch sẽ.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm ăn liền cảm thấy bệnh tình khẳng định đã không đáng ngại nữa. Nhìn tốc độ Nghê Diệp Tâm đoạt thức ăn còn muốn nhanh hơn Bắp.

Đột nhiên nghĩ đến Bắp, Mộ Dung Trường Tình mới sửng sốt một chút. Hình như gần đây Nghê Diệp Tâm làm cho hắn quên Bắp. Trước kia Mộ Dung Trường Tình chỉ có Bắp bên cạnh. Khi không có việc gì Mộ Dung Trường Tình cho Bắp ăn để giải sầu. Bất quá từ khi gặp Nghê Diệp Tâm tựa như đã bỏ quên Bắp.

Lúc này Bắp đang ở cùng một đứa trẻ cũng bị bỏ rơi khác là Bắp Rang. Cả hai đang ở chung Triệu Doãn và Trì Long.


Bắp Rang lớn lên rất đáng yêu, Triệu Doãn rất thích nó. Cho nên ở thời điểm chủ nhân không đáng tin cậy kia quên nó, Triệu Doãn liền sẽ lấy đồ ăn cho nó ăn.

Bởi vì Bắp thích chơi cùng Bắp Rang, cho nên luôn đi theo Bắp Rang. Lúc đầu nó hay đánh lén Bắp Rang, Bắp Rang sợ tới mức chạy loạn. Bất quá đánh lén quá nhiều lần, Bắp Rang cũng bình tĩnh, nhìn thấy Bắp cũng không động lỗ tai một cái.

Trì Long cũng không phải người thích động vật, nhưng cảm thấy Bắp không tồi. Kết quả Bắp cùng Bắp Rang vẫn luôn được Trì Long Triệu Doãn nuôi dưỡng. Chỉ ngẫu nhiên lâu lâu Nghê Diệp Tâm mới nhớ tới tìm Bắp Rang, sau đó cảm thán một câu Bắp Rang lớn lên thật nhanh, giống như chớp mắt một cái biến lớn.

Ăn xong, Nghê Diệp Tâm bị bức bách đi tắm rửa, toàn thân đầy mùi mồ hôi đã lại thơm tho.

“Trì Long cùng Triệu Doãn ở đây sao? Gọi bọn họ tới giúp ta?”

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, liền đi ra cửa gọi người. Nghê Diệp Tâm vui vẻ ngồi ở ghế chờ bọn họ đến.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy gần đây Mộ Dung đại hiệp càng ngày càng ôn nhu. Ngay cả lúc mặt đen trừng mình cũng tràn đầy ôn nhu!

Nghê Diệp Tâm càng nghĩ càng cao hứng. Tuy rằng Mộ Dung đại hiệp hay ngượng ngùng, trước nay chưa nói thích mình. Nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cùng Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối là đang yêu nhau.

Cùng ăn, cùng ngủ, còn hôn môi.

Tuy rằng hôn thực thuần khiết, nhưng tuyệt đối xem như hôn môi.

A đúng rồi, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã quên, bọn họ đã từng có một đêm ấy ấy đó đó!

Nghê Diệp Tâm nghĩ đến việc đó liền vui vẻ, nhanh chóng dùng tay áo lau lau mũi của mình. Cũng may không chảy ra nước mũi.

Nghê Diệp Tâm lau mũi, đã ngửi thấy trên áo mình có một mùi thơm ngào ngạt, giống như mùi trên người Mộ Dung đại hiệp. Tuyệt đối là từ trên người Mộ Dung đại hiệp dính vào.

Mộ Dung Trường Tình cùng Trì Long và Triệu Doãn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ngồi ở trước bàn ngây ngô cười hắc hắc. Tiếng cười này làm lông tơ trên sống lưng ba người dựng ngược.

Mộ Dung Trường Tình giật giật khóe miệng.

“Cười cái gì?”

Nghê Diệp Tâm lập tức nắm tay áo mình nói:

“Đại hiệp mau tới ngửi thử, trên người ta có hương vị của đại hiệp!”

“……”

“……”

“……”

Mộ Dung Trường Tình rất là bất đắc dĩ. Triệu Doãn tức khắc không được tự nhiên. Chỉ có Trì Long vẫn thản nhiên, làm bộ cái gì cũng không hiểu.

Nghê Diệp Tâm tâm tình rất tốt, vẫy tay nói bọn họ ngồi vào bàn bắt đầu nói về vụ án.


“Thế nào? Đã hỏi những người Tạ gia ra sao rồi?”

Trì Long đáp.

“Cơ bản đều hỏi qua, bất quá nhị phu nhân và Tạ tiểu thư không phối hợp, căn bản không thấy người.”

“Người khác thì sao?”

Triệu Doãn nói.

“Tất cả đều đã hỏi.”

Người Tạ gia cũng không phải quá nhiều, còn ít hơn người Hứa gia. Tạ lão gia có hai phu nhân: đại phu nhân thân thể không tốt lắm, nhị phu nhân hay bị kích động, đôi khi đánh người mắng chửi người, lúc tốt lại không chịu nói lời nào.

Trì Long cùng Triệu Doãn đi chỗ Đại phu nhân trước. Chỗ đại phu nhân đều là mùi thuốc, trong phòng có hai nha hoàn.

Triệu Doãn nói:

“Đại phu nhân đã nói buổi chiều đến tối ngày hôm qua đều không có ra ngoài. Bởi vì bà thấy rất mệt cho nên nha hoàn đều ở ngoài phòng, không có vào phòng quấy rầy. Lần cuối cùng bà nhìn thấy quản gia là chạng vạng. Quản gia cùng đại phu đến đây nói phải xem bệnh cho bà. Đại phu nhân không cần, nên cho đại phu rời đi. Vốn dĩ quản gia cũng đi, nhưng quản gia ở lại nói vài câu. Ông ta khuyên đại phu nhân đừng nên vì nhị phu nhân mà tức giận.”

Nghê Diệp Tâm nghe xong gật đầu.

Triệu Doãn lại nói:

“Hai nha hoàn nói quản gia ở chỉ nói chuyện trong thời gian uống hết một chén trà nhỏ, sau đó vội vã rời đi, nhìn như có rất nhiều việc cần hoàn thành.”

Đại phu nhân có hai nha hoàn làm chứng là không có ra khỏi phòng. Uống thuốc, ăn một chút cơm xong bà đi ngủ rất sớm. Cho đến khi nghe nói quản gia đã chết, Đại phu nhân cũng không có ra khỏi phòng gian một bước.

Về phần Tạ lão gia, gần đây thân thể ông cũng không tốt. Mọi chuyện trong nhà hay làm ăn đều mặc kệ, ông giao hết cho quản gia xử lý. Ngày hôm qua sau khi nghỉ ngơi đã thấy được quản gia. Quản gia đến xin chỉ thị, nói là Nghê đại nhân muốn xem sổ sách Tạ gia. Tạ lão gia đồng ý, nói quản gia đem sổ sách đưa Nghê đại nhân tùy tiện xem. Sau đó Tạ lão gia không có gặp quản gia.

“Có một chưởng quầy của Tạ gia nói, đêm qua vốn dĩ quản gia phải đi uống rượu ở tửu lầu nhỏ đối diện khách điếm chúng ta đang ở. Nghe nói là có thương nhân muốn mở tiệc chiêu đãi Tạ lão gia, nhưng Tạ lão gia gần đây đều không khỏe, không muốn đi nên cho quản gia đi thay. Nhưng ngày hôm qua thời điểm chạng vạng, quản gia cho một gia đinh chạy tới nói với thương nhân kia là có chuyện đi không được.”

“ Thời điểm chạng vạng?”

Triệu Doãn gật gật đầu.

“Gia đinh nghe nói cũng thực kinh ngạc. Bởi vì thật sự là quá vội vàng, nói không chừng tiệc rượu đã dọn xong. Nhưng giọng quản gia thực kiên định, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều. Hắn nghĩ quản gia không muốn cùng thương nhân kia tiếp tục làm ăn buôn bán, liền chạy tới chỗ người kia.”

Tiệc rượu đúng là đã dọn xong, nghe gia đinh Tạ gia nói như vậy, sắc mặt thương nhân kia có chút khó coi, nhưng không dám nói cái gì, đành phải khách khí nói không có sao.

Quản gia hủy buổi uống rượu. Lại nghe gia đinh ở phòng bên cạnh nói quản gia hôm qua trở về rất sớm, cũng không biết ở trong phòng làm cái gì.

“Chúng ta đi tìm nhị phu nhân, nhưng nhị phu nhân không gặp chúng ta, nói là sinh bệnh không thể gặp khách. Nhưng chúng ta ở bên ngoài vẫn nghe được tiếng nhị phu nhân đang nói chuyện ở bên trong.”

Nhị phu nhân rõ ràng không muốn gặp bọn họ, ở trong phòng răn dạy nha hoàn.

“Vậy Tạ tiểu thư đâu? Chúng ta đến vài lần cũng chưa nhìn thấy.”

“Vừa rồi có nhìn thấy, tuổi không lớn, còn chưa có cập kê. Chúng ta từ chỗ Đại phu nhân đi ra, vừa lúc nhìn thấy Tạ tiểu thư. Nhưng chúng ta muốn hỏi chuyện, nàng lại không để ý tới chúng ta, đi không ngừng bước, trực tiếp đi mất.”

Vì Tạ tiểu thư vẫn là tiểu cô nương, Trì Long cùng Triệu Doãn không thể động tay động chân với nàng. Nha hoàn của Tạ tiểu thư cũng rất đanh đá, ngăn cản không cho bọn họ tiếp cận tiểu thư, căn bản không cho hỏi chuyện.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe vậy, ánh mắt chuyên chú hết nhìn Trì Long lại nhìn Triệu Doãn. Triệu Doãn bị nhìn mà nổi hết da gà, liền nghe Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta biết mà, nhất định là các ngươi không đủ soái, cho nên tiểu cô nương không thích các ngươi. Loại chuyện này, vẫn phải là ta tự thân xuất trận mới được.”

“……”


Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói:

“Ngươi cảm thấy cái chết của quản gia và Tạ nhị công tử liên quan Xà Văn Đồ Đằng sao?”

“Không biết. Nhưng mà trùng hợp như vậy, nói không quan hệ thì ta cũng không tin đâu.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm vỗ bàn một cái, đứng lên nói:

“Được rồi, chúng ta đi Tạ gia, đi thăm nhị phu nhân cùng Tạ tiểu thư. À đúng rồi, trong phòng quản gia có đi lục soát chưa? Không tìm được cái gì hữu dụng sao?”

“Đồ vật rất nhiều, một ít sổ sách, còn có rất nhiều thư từ, đa số đều là thư trao đổi mua bán.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

“Xuất phát, chúng ta đi trước rồi lại nói.”

Bốn người lập tức đi Tạ gia. Ở Tạ gia còn để lại một ít quan sai canh giữ phòng quản gia không cho người khác vào.

Bọn họ không nghĩ tới lại nhìn thấy nhị phu nhân. Nhị phu nhân cũng không có nhìn bọn họ.

Hai quan sai canh giữ nhìn thấy nhị phu nhân liền ngăn lại.

“Nơi này tạm thời không thể đi vào.”

Nhị phu nhân vốn dĩ ngửa đầu ưỡn ngực, bộ dáng như đi vào chỗ không người, bị ngăn cản lập tức nói:

“Nơi này chính là nhà của ta, các ngươi dám cản ta? Ta sao không thể đi vào?”

“Mong nhị phu nhân thứ lỗi, chúng ta cũng chỉ tra án mà thôi.”

Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, nói:

“Tra án? Tra cái gì? Quản gia có gì tốt, chết cũng là xứng đáng. Không chừng đã lấy đi nhiều tiền bạc sợ bị phát hiện. Lão gia niệm tình không cùng hắn so đo. Tuyệt đối là sợ tội mà tự sát!”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, đột nhiên liền nghĩ tới quản gia chết rất đột ngột. Chết sau khi đem sổ sách Tạ gia đưa cho mình xem.

Nghê Diệp Tâm đi lên phía trước hỏi:

“Sao phu nhân biết quản gia bởi vì tay chân không sạch sẽ cho nên tự sát?”

Nhị phu nhân quay đầu lại liếc mắt một, cười lạnh một tiếng, nói:

“Ta sao không biết? Đồ hạ tiện đó lúc nào cũng hành động bí mật, nhìn thấy bạc đều sáng mắt lên. Khi con gái xuất giá của hồi môn đầy hai cái rương. Hắn là một tên thấp hèn ở đâu ra nhiều bạc như vậy? Tuyệt đối là động tay động chân!”

Nhị phu nhân đang nói, đột nhiên có một quan sai từ trong phòng quản gia chạy ra. Nhìn thấy Nghê Diệp Tâm, quan sai chạy tới, nói:

“Nghê đại nhân, chúng ta phát hiện cái này, ở trong một quyển sách trên bàn.”

Quan sai giao cho Nghê Diệp Tâm tờ giấy. Nghê Diệp Tâm nhìn vào, tức khắc sửng sốt, nói:

“Xà Văn Đồ Đằng.”

Trên tờ giấy vẽ Xà Văn Đồ Đằng. Bất quá trang giấy bị xé không còn nguyên vẹn, căn bản nhìn không ra là rắn hay là rồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui