Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

"Hẳn là nơi này."

Nghê Diệp Tâm dẫn đầu đi vào trong. Khi Nghê Diệp Tâm vừa muốn đẩy cửa bước vào căn phòng, đã bị Mộ Dung Trường Tình ngăn cản.

"Để ta."

Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, mặt tươi cười, thoạt nhìn thực vui vẻ. Bởi vì khẳng định Mộ Dung Trường Tình đang quan tâm, sợ bên trong có mai phục hoặc là bẫy gì đó.

Mộ Dung Trường Tình đẩy cửa ra. Bên trong trống trải, cái gì cũng không có, không đồ vật càng không có người.

Gia đinh đi theo bọn họ, nhưng đứng ở ngoài nhìn, tựa như sợ không nhẹ.

Nghê Diệp Tâm đi theo Mộ Dung Trường Tình vào. Đi một vòng quanh phòng, sau đó Nghê Diệp Tâm chỉ vào góc tường, nói:

"Chỗ này trước kia có đồ vật gì không?"

Gia đinh nói:

"Có có có, lúc trước nơi này có một ít hàng hóa, là vải vóc. Nhưng đều là vải vóc chất lượng đối kém, để ở nơi này thật lâu, bán không được. Lão gia muốn dọn tất cả đi, không dùng cái sơn trang này nữa, nên chúng ta mới đem tất cả dọn đi."

"Hàng hóa đó dọn đi nơi nào?"

"Ta cũng không biết. Mấy năm gần đây thân thể lão gia không tốt, tất cả đều là quản gia giúp lão gia xử lý công việc."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nhìn lướt qua một lần nữa, liền đi ra khỏi phòng.

Trong phòng không có vết máu. Nơi đây có thể không phải hiện trường đầu tiên của vụ án. Cũng có thể nơi này giống giếng cạn, đã bị người nào đó dọn dẹp qua.

Mọi người đi vài vòng ở trong sân, sau đó cùng gia đinh đi xem toàn bộ sơn trang một lần. Nơi này thật là lớn, nếu không có người dẫn đường có thể sẽ bị lạc.

Thời điểm bọn họ từ sơn trang đi ra trời âm u. Sơn trang nhìn giống như một tòa nhà ma ám. Ánh sáng không phải thực tốt, mà cho dù thời điểm nắng chói chang, toàn bộ sơn trang được chiếu sáng nhìn cũng âm trầm, cho người ta cảm giác không tốt lắm.

Trì Long hỏi:

"Nghê đại nhân, chúng ta đi Tạ gia không?"

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

"Đương nhiên, chúng ta còn chưa có hỏi người Tạ gia."

Bọn họ lại trở về Tạ gia. Thời điểm vào cửa liền gặp quản gia. Quản gia nhìn trẻ hơn so với Tạ lão gia, một gương mặt khôn khéo, bất quá nhìn thấy bọn họ liền cúi đầu cúi người, tựa như không dám nói.

"Quản gia, nghe nói sơn trang giữa sườn núi lúc trước có không ít hàng hóa, có sổ sách hay không, có thể cho ta xem không?"

Quản gia vừa nghe, lộ ra thần sắc khó xử.

"Những hàng hóa đó mặc dù có ghi chép, nhưng mà...... đại nhân muốn xem sổ sách, trước hết hỏi lão gia mới được."


Nghê Diệp Tâm vừa nghe, gật gật đầu, nói:

"Phiền ngươi đi hỏi giúp."

Quản gia nhanh chóng nói:

"Ta đây đi nói cùng lão gia một tiếng. Mấy vị đại nhân, xin chờ một lát."

Quản gia đưa bọn họ tới phòng khách ngồi chờ, sau đó liền rời đi.

Quản gia vừa đi khỏi, đột nhiên bọn họ liền nghe được một giọng nữ cất lên ở bên ngoài.

"Trả con cho ta! Trả con cho ta! Ngươi là độc phụ! Là ngươi giết con ta! Tuyệt đối là ngươi!"

Nghê Diệp Tâm nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một nữ nhân điên điên khùng khùng, còn chạy rất nhanh, từ thật xa vọt lại đây. Phía sau có ba nha hoàn đuổi theo. Mấy nha hoàn thật vất vả đuổi kịp, muốn đem người mang đi, ai ngờ nữ nhân kia há mồm cắn. Một nha hoàn bị cắn vào tay, mu bàn tay chảy rất nhiều máu.

Phòng khách vốn dĩ có hai nha hoàn đứng hầu, cũng giật nảy mình, chạy ra hỗ trợ. Sau đó lại mấy gia đinh chạy tới, chế trụ nữ nhân. Họ vừa dỗ dành vừa khuyên, mới khiến nữ nhân dịu lại.

Nghê Diệp Tâm đứng ở phòng khách, nhịn không được nhướng mày, nói:

"Vị này là nhị phu nhân?"

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái, nói:

"Sao ngươi biết?"

"Nhìn độ tuổi đoán thôi."

Khi nữ nhân kia được khuyên bình tĩnh một chút, đột nhiên lại tới một nữ nhân khác. Người này nhìn lớn tuổi hơn, bất quá dung mạo không tồi. Tuy rằng là lão nương tóc hoa râm, nhưng bộ dạng thật xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất.

Nha hoàn lập tức kêu một tiếng:

"Đại phu nhân."

"Muội muội làm sao vậy?"

Nữ nhân kia vừa thấy đại phu nhân lại nổi cơn điên. Đôi tay quờ quạng đi nắm đại phu nhân, nhe răng nhếch miệng hô:

"Ngươi là độc phụ! Ngươi trả con cho ta! Trả con cho ta! Là ngươi giết con ta! Trả con cho ta!"

Đại phu nhân vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra một ít thần sắc bi thương, thân thể lắc lư. Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy đại phu nhân.

"Đại phu nhân, đại phu nhân không có việc gì chứ......"

Đại phu nhân thiếu chút nữa ngất xỉu làm một đám càng loạn.

Quản gia cũng chạy đến, lệnh người dìu đại phu nhân đi, sau đó nhị phu nhân điên điên khùng khùng cũng được đưa đi.


Trò khôi hài cũng tan.

Quản gia vội vã gấp gáp nói:

"Mấy vị đại nhân, ngại quá, lão gia mới vừa uống thuốc đã đi ngủ, chuyện sổ sách, xem ra phải chờ."

"Không sao, chúng ta tới tra án, cũng không có chuyện gì khác, chờ được."

Quản gia lại xin lỗi.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vừa rồi ta thấy nhị phu nhân..... Hình như không tốt lắm......"

Quản gia vừa nghe, biểu tình có chút cứng đờ.

"Nhị thiếu gia đột nhiên ra đi ngoài ý muốn, nhị phu nhân nhất thời không tiếp thu được, mấy ngày nay đều là như thế này, ai da..."

Quản gia tựa như không muốn nói thêm cái gì, tìm cớ liền rời đi.

Sau đó có nha hoàn bưng đến một ít thức ăn, mời bọn họ dùng bữa trưa.

Lúc ăn, Nghê Diệp Tâm giống như lơ đãng hỏi thăm một chút về đại phu nhân cùng nhị phu nhân.

Nha hoàn nói:

"Nhị thiếu gia qua đời, kỳ thật người thương tâm nhất chính là đại phu nhân."

Nghê Diệp Tâm tò mò hỏi:

"Sao lại là đại phu nhân, nhị phu nhân mới là mẹ ruột của nhị thiếu gia không phải sao?"

"Đại nhân không biết thôi. Từ nhỏ đến lớn đại phu nhân đối với nhị thiếu gia rất tốt. Có khả năng bởi vì nhị thiếu gia rất giống đại thiếu gia năm đó."

Nha hoàn nói tới đây, giọng ép xuống thật nhỏ.

"Thời điểm không ai biết, chúng ta đều biết, nhị phu nhân đánh chửi nhị thiếu gia. Không phải bởi vì nhị thiếu gia ham chơi, mà là vì nhị thiếu gia thân cận đại phu nhân."

Nhị phu nhân là do lão phu nhân chọn cho Tạ lão gia. Tạ lão gia đối với đại phu nhân rất tốt, còn từng nói sẽ không nạp thiếp, bất quá vì không có cách nào khác.

Nhị phu nhân vào Tạ gia liền sinh nhị thiếu gia. Tạ lão gia luôn cảm thấy thua thiệt đại phu nhân, nên càng đối với đại phu nhân tốt hơn. Tạ lão gia luôn mang theo nhị thiếu gia đến chỗ đại phu nhân ở.

Đại phu nhân nói nhị thiếu gia lớn lên rất giống con mình, cho nên từ nhỏ liền yêu thương đứa nhỏ này. Quần áo, vật dụng của nhị thiếu gia có hai phần ba là đại phu nhân mua. Đại phu nhân còn mời thầy dạy học tốt nhất về dạy cho nhị thiếu gia.

Nhị phu nhân tuổi trẻ không biết cách dạy con, tính cách cũng có chút xảo quyệt. Đôi khi nhị phu nhân lén lút đánh nhị thiếu gia vì nhị thiếu gia tương đối thân cận đại phu nhân.


Mấy ngày trước, nhị thiếu gia đột nhiên chết, nhị phu nhân hoàn toàn bị suy sụp. Giống như trời sập, ngất đi tỉnh lại liền bắt đầu điên điên khùng khùng mắng đại phu nhân, nói tuyệt đối là do đại phu nhân giết con mình.

Bởi vì hiện tại Tạ lão gia chỉ có một đứa con trai, về sau nhất định nhị thiếu gia sẽ kế thừa toàn bộ gia sản Tạ gia. Nhị phu nhân vẫn luôn nghĩ chờ con trai mình trưởng thành, bản thân có thể trở mình, nhưng mà bây giờ cái gì cũng không còn.

Bọn họ ở Tạ gia dùng cơm xong, đợi thật lâu, cũng không thấy Tạ lão gia dậy. Cuối cùng Nghê Diệp Tâm đi về nha môn trước để xem kết quả nghiệm thi. Trì Long cùng Triệu Doãn ở lại tiếp tục chờ, có tin tức gì thì đi thông báo.

Thi thể Tạ nhị thiếu gia còn ở trong nha môn, thi thể sợ cũng sắp hỏng rồi.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ra khỏi Tạ gia, Mộ Dung Trường Tình liền nhíu nhíu mày, nói:

"Có phát hiện cái gì không?"

Nghê Diệp Tâm quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười cười, nhỏ giọng nói:

"Đại hiệp... hôn ta một cái, ta liền nói cho nghe."

"......"

Nghê Diệp Tâm hảo tâm bổ sung:

"Hôn nơi nào cũng được, ở trán, hai bên má, hoặc là miệng, tùy ý đại hiệp chọn lựa."

Mộ Dung Trường Tình xanh mặt, dứt khoát không có để ý đến Nghê Diệp Tâm. Hắn lập tức đi lên phía trước.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng tung ta tung tăng đuổi theo, còn nói:

"Đại hiệp giận sao?"

Mộ Dung Trường Tình không nói lời nào.

"Đại hiệp yên tâm, chung quanh chúng ta không có ai, sẽ không có người nhìn thấy."

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên biết chung quanh không có ai. Nếu có người, hắn đã sớm bóp chết Nghê Diệp Tâm. Hắn không muốn đi cùng Nghê Diệp Tâm, thật mất mặt xấu hổ.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình vẫn không để ý tới mình, đành phải chân chó đuổi theo nói:

"Thôi được rồi, đại hiệp, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới dừng lại nghe. Nghê Diệp Tâm liền nói.

"Kỳ thật ta cái gì cũng không có phát hiện."

"......"

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có một dòng khí từ lồng ngực xông lên tới đỉnh đầu. Quả thực hắn muốn đem Nghê Diệp Tâm nghiền nát. Hắn xoay lại liền túm lấy Nghê Diệp Tâm, túm chặt cổ áo, thiếu chút nữa đem người xách lên.

Nhưng mà ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm thuận thế ngẩng đầu, hôn lên má Mộ Dung Trường Tình một cái.

"Chụt"

Mộ Dung Trường Tình ngây ngẩn cả người.

Nghê Diệp Tâm "hôn trộm" thành công, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng nắm cổ tay Mộ Dung Trường Tình nói:

"Đại hiệp.... hạ thủ lưu tình."

Nghê Diệp Tâm biết nếu muốn đánh lén Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối là khó khăn. Còn chưa có tới gần, phỏng chừng Mộ Dung Trường Tình đã bay đi né tránh. Vì võ công Nghê Diệp Tâm không bằng hắn, cho nên Nghê Diệp Tâm liền nghĩ tới một biện pháp tốt hơn, cố ý làm Mộ Dung Trường Tình túm cổ mình, như vậy "thuận nước đẩy thuyền" tuyệt đối không thành vấn đề.


Mộ Dung Trường Tình nào biết mình bị trúng bẫy rập, biểu tình trên mặt thật sự quỷ dị.

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận xoa xoa mặt Mộ Dung đại hiệp, nói:

"Đại hiệp, ta chỉ là hôn một cái trên mặt, thật sự không có đem nước miếng bôi trên mặt đại hiệp nha."

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe như vậy, sắc mặt càng rét lạnh, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái. Đem người đẩy ra, sau đó tự mình lấy khăn lau lau mặt, một bộ dạng ghét bỏ.

Nghê Diệp Tâm vui vẻ đi theo bên cạnh, nói:

"Đại hiệp, ta không lừa đại hiệp nha. Ta thật sự không thấy cái gì kỳ quái."

Mộ Dung Trường Tình trợn trắng, dứt khoát không để ý tới Nghê Diệp Tâm nữa.

Nghê Diệp Tâm thành công "hôn trộm", hơn nữa còn sống sót, cảm giác lúc này quả thực chính là cột mốc lịch sử của sự phát triển. Thật đáng chúc mừng.

Hai người đến nha môn, lại không nghĩ tới trong nha môn có một người, đó là Kính Vương gia.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Triệu Nguyên Kính, đã giật mình. Kính Vương gia sao lại chạy tới nơi này. Nghê Diệp Tâm cảm giác Kính Vương gia quả thực tựa như con trùng theo đuôi, bất quá lời này cũng không dám nói ra, chỉ nhủ thầm trong lòng.

Triệu Nguyên Kính cũng vừa tới nha môn, nói là muốn xem thi thể Tạ nhị thiếu gia.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng Kính Vương gia sẽ không đến nơi đây. Hắn đáng lẽ phải đang xử lý vụ việc mấy người Hứa gia tham gia tổ chức mưu phản chứ.

Triệu Nguyên Kính chỉ nhàn nhạt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, rồi nói:

"Nghê đại nhân, vụ án này có tiến triển gì không?"

Nghê Diệp Tâm cũng không giấu giếm cái gì, dù sao cũng là Kính Vương gia mở miệng hỏi, liền đem tất cả nói một lần, bao gồm cả sơn trang giữa sườn núi cùng giếng cạn.

Triệu Nguyên Kính nghe xong, chỉ thở dài, nói:

"Xem ra dù là nơi nào, cũng không thiếu bí mật."

Đây là địa phương nhỏ, quan sai nơi này nào có dịp gặp qua Vương gia, sợ tới mức tè ra quần. Quan lão gia mang theo toàn bộ quan sai bộ khoái chạy tới. Ngỗ tác cũng chạy đến.

Tạ nhị thiếu gia nhìn rất trẻ, làm người ta nhịn không được đau lòng.

Ngỗ tác nói:

"Vết thương trí mạng chính là sau đầu. Hẳn là bị vật cứng đánh mạnh vào gây vết thương nghiêm trọng. Cũng không phải trực tiếp ngã xuống giếng tạo thành. Các vết thương bầm tím trên cơ thể cùng gãy xương là bởi vì ngã xuống giếng tạo thành."

Ngỗ tác lại nói:

"Không có dấu vết trúng độc. Ở trong bụng tìm được một ít mảnh răng nhỏ, hẳn là khi ngã xuống giếng cạn hàm răng bị đập nát."

Nghê Diệp Tâm nghe xong nhịn không được nhíu nhíu mày, nói:

"Ngươi xem trên tay hắn có không ít vết thương, có thể nhìn ra trước khi chết đã giãy giụa vật lộn qua hay không?"

Ngỗ tác lắc đầu.

Đây là địa phương nhỏ, Ngỗ tác cũng ít kinh nghiệm nhìn không ra dấu vết là bình thường.

Nghê Diệp Tâm xem qua thi thể, liền về Tạ gia, vì Trì Long đã chạy tới nói là Tạ lão gia đã tỉnh, đồng ý đem sổ sách đưa cho bọn họ xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui