Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền hóa ngốc. Mộ Dung Trường Tình cũng có chút không thể tin.
Vừa rồi còn khóc ầm ĩ, sao giờ đột nhiên……
Nghê Diệp Tâm không nói, lắng nghe kỹ càng, lại nghe Hứa nhị thiếu gia vừa mắng vừa rên rỉ, giọng không nhỏ. Nghê Diệp Tâm cảm thấy ảo giác, không biết sao mặt đỏ, nói:
“Mộ Dung…… Mộ Dung đại hiệp…… Chúng ta đi ra ngoài dạo được không? Vừa vặn chúng ta đi ra ngoài ăn cơm chiều.”
“Cơm chiều?”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghê Diệp Tâm giờ mới biết mình nói hố. Bên ngoài sắc trời đen ngòm làm gì còn có bán cơm chiều……
Nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn đứng lên, nói:
“Có thể xuống lầu nhìn một cái, có lẽ phòng bếp còn thức ăn.”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, rồi chạy nhanh đuổi theo Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung đại hiệp muốn làm tiệc đứng sao?
Thời điểm đi ngang qua cửa phòng kia, bên trong quả nhiên còn truyền ra tiếng rên rỉ, làm người nghe xong mặt đỏ tai hồng. Bất quá ngẫu nhiên cũng có tiếng thét rất cao, nghe giống giết heo, phỏng chừng là rất đau.
Nghê Diệp Tâm nhấc chân đạp vào cửa phòng một cái, nháy mắt bên trong liền im lặng, giống như tắt đài. Nghê Diệp Tâm thở phào, chạy nhanh theo Mộ Dung Trường Tình.
Đêm khuya tĩnh lặng, để cho người khác nghỉ ngơi, nghe âm thanh mấy người này phát ra, mấy phòng kế bên không thể ngủ tốt. Đúng là nhiễu dân mà.
Trong phòng, Hứa nhị thiếu gia còn kêu khóc, đã bị âm thanh đạp cửa dọa sợ, ghé vào giường trừng mắt, hoảng sợ nhìn. Bất quá chỉ có một tiếng liền an tĩnh.
Đinh Tạp cười nhẹ một tiếng, ôm Hứa nhị thiếu gia, giọng khàn khàn nói:
“Thiếu gia, suỵt, nhỏ giọng một chút, phòng bên cạnh sẽ nghe được.”
“Ngươi…… Ngươi, ngươi……”
Hứa nhị thiếu gia ghé vào giường, dùng sức quay đầu lại nhìn. Nhưng hắn vừa động liền cảm giác tứ chi tê rần, từ phía dưới dâng lên một cảm giác khó có thể nói, đương nhiên còn đau, thật sự rất đau……
“Ngươi là trứng thúi. Ngươi lấy nó ra.... ra ngoài, có nghe hay không? Ra ngoài, ra ngoài đi!”
Đinh Tạp bị khẩu khí của hắn làm cho tức cười, nhịn không được gặm cắn vài cái.
Hứa nhị thiếu gia bị hắn làm cho cả người đều mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, liền nghe Đinh Tạp nói:
“Thiếu gia, thả lỏng đi, ngươi cũng thực thoải mái, không phải sao?”
Mặt Hứa nhị thiếu gia tức khắc đỏ lên. Hắn sẽ không thừa nhận mình bị đè mà cảm giác rất thoải mái. Đây thật sự là cảm thấy quá thẹn. Hắn cũng coi như là nhân vật phong lưu, chưa từng nghĩ tới lại bị đè.
Hứa nhị thiếu gia không phục.
Hắn quay đầu nắm lấy tay Đinh Tạp hung tợn nói:
“Ngươi là tên hỗn trướng. Ta muốn cắn chết ngươi, ngươi không nghe lời ta nói, ngươi lại gạt ta.”
Đinh Tạp cười. Hôm nay hắn đặc biệt thích cười.
“Thiếu gia, không phải hết thảy đều nghe ngươi sao? Vừa rồi vẫn luôn kêu ‘ đừng dừng lại’ mà?”
Hứa nhị thiếu gia lập tức nói:
“Không sai, ta là kêu đừng, dừng lại! Ngươi cũng không dừng, ngươi vả lại còn……”
Hứa nhị thiếu gia nói đến đây đột nhiên liền cảm giác hô hấp của Đinh Tạp trở nên càng thô nặng. Vật còn trong thân thể lại trướng to. Sắc mặt Hứa nhị thiếu gia cũng càng hồng. Hắn tựa như phát hiện mình nói sai rồi. Hứa nhị thiếu buồn bực nói:
“Không phải đừng có dừng! Mà là…… A....! Ngươi điên rồi! Đừng…… Nhẹ chút……”
Đinh Tạp vẫn luôn nghe Hứa nhị thiếu gia ở bên tai hắn kêu "đừng có dừng", sao có thể nhẫn nhịn được. Hắn lại ôm eo Hứa nhị thiếu gia lên điên cuồng ra vào.
Hứa nhị thiếu vẫn luôn cảm thấy Đinh Tạp là con chó trung thành. Hôm nay mới biết được Đinh Tạp căn bản là con sói đói.
Sau một lúc Hứa nhị thiếu gia đã không còn cảm giác đau đớn, mà khoái cảm đã che trời lấp đất. Hắn rõ ràng đã nhẫn nại không muốn phát ra tiếng, nhưng hắn nhịn không được. Hắn rên rỉ, hơn nữa lại khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Đinh Tạp chậm rãi vừa ra vào vừa vuốt ve phía trước của Hứa nhị thiếu gia.
Hứa nhị thiếu gia cam đoan, không phải chính mình muốn khóc mới khóc, mà là không tự giác khóc, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Sau khi cả hai đều bắn, lúc này Đinh Tạp mới thoả mãn ngừng lại. Hắn rửa sạch cho Hứa nhị thiếu gia, sau đó ôm lấy người mệt mỏi cùng nhau ngủ.
Hứa nhị thiếu gia ngoan ngoãn rút vào trong lòng ngực Đinh Tạp. Khóe miệng Đinh Tạp kéo lên, hắn tựa như thực hưởng thụ. Nhưng không biết ngày mai thức dậy thiếu gia của hắn có thể đại náo hay không.
Bất quá, dù vậy cũng không sao.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi xuống dưới lầu. Tiểu nhị đều đã ngủ, bọn họ liền tự vào phòng bếp. Bên trong có thức ăn, nhưng đều đã nguội. Nghê Diệp Tâm lấy một ít bánh bao.
Nghê Diệp Tâm cũng không vội lên lầu, ngồi ở bên bàn trong phòng bếp ăn.
“Mộ Dung đại hiệp cảm thấy hung thủ là ai?”
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, chỉ lắc đầu. Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn đang xuất thần, bất quá tuyệt đối không phải suy nghĩ chuyện vụ án.
“Đại hiệp? Đại hiệp đang suy nghĩ cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình hoàn hồn, nói:
“Không có gì……”
Nghê Diệp Tâm cắn một miếng bánh bao thật lớn, vừa nhai vừa bất mãn nói:
“Có phải suy nghĩ về lá thư của quả phụ Chu thị không?”
Mộ Dung Trường Tình cũng không có phản bác, gật gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình là vì Xà Văn Đồ Đằng mới đến, cho nên hắn để ý đương nhiên là Xà Văn Đồ Đằng. Vừa rồi Đinh Tạp đã nói Xà Văn Đồ Đằng vốn dĩ cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau đó biến từ rắn thành rồng. Có một tổ chức bí mật, mà tổ chức này có mưu đồ bí mật tạo phản.
Ngày ấy bọn họ từ ngăn tủ ngầm trong phòng quả phụ Chu thị tìm được mấy phong thư có hình Xà Văn Đồ Đằng, rắn trong hình có sừng cùng móng vuốt, mà bút tích trong thư giống chữ của sư phụ Mộ Dung Trường Tình như đúc.
Nếu thật sự dựa theo lời Đinh Tạp nói, sư phụ hắn chẳng phải cũng tham dự mưu phản sao?
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:
“Giáo quy từ trước đến nay đều có quy định, người trong giáo không tham dự việc triều đình. Chúng ta cũng không quan tâm triều đình, sư phụ thân là giáo chủ, sao muốn tham gia mưu đồ tạo phản?”
Mộ Dung Trường Tình từ nhỏ đi theo sư phụ tập võ. Sư phụ là người lãnh đạm. Bọn họ tuy rằng không tính quá thân cận, nhưng hoàn toàn không biết sư phụ mình có ý mưu phản.
Nghê Diệp Tâm đương nhiên càng không biết, vì chưa từng gặp sư phụ của Mộ Dung Trường Tình. Bởi vì sư phụ Mộ Dung Trường Tình đã sớm không còn nữa, đã qua đời, bọn họ cũng không thể đi hỏi.
Nghê Diệp Tâm lại cắn một miếng bánh, hàm hồ nói:
“Mộ Dung đại hiệp đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều buổi tối sẽ mất ngủ.”
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm ăn tương đối không nhã nhặn, nói:
“Ngươi lại nhét đầy miệng, hai bên má cũng căng sắp rách.”
Nghê Diệp Tâm cười ngây ngô.
“Sẽ không đâu.”
Hai má Nghê Diệp Tâm phình phình, động tác nhai nuốt nhìn cũng khá đáng yêu.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay đè huyệt Thái Dương của mình. Hắn cảm thấy mình tuyệt đối đã bị điên, có lẽ suy nghĩ quá nhiều nên bắt đầu miên man.
“Đều là bởi vì đuổi theo cái người quá giống Mộ Dung Dục, làm hại ta không có tâm tư ăn cơm, hiện tại đói không thể nói nổi.”
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được nhướng mày, nói:
“Không tâm tư ăn cơm? Vậy tô thịt kho tàu là ai ăn hết?”
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, nói:
“Đại hiệp không biết thôi, vừa rồi chạy ra thành lại chạy vào thành, còn nghe chuyện đáng thương như vậy, tiêu hao quá nhiều sức.....”
Mộ Dung Trường Tình không nói nữa.
Nghê Diệp Tâm cầm cái bánh bao đưa đến cho Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp muốn ăn không? Cái cuối cùng đó.”
Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ nhìn một cái. Cái bánh bao đã bị cắn vào, mặt trên còn có dấu răng. Tuy rằng dấu răng cũng hơi cạn, nhưng mà……
Mộ Dung đại hiệp vẫn ghét bỏ……
“Không cần.”
Không cần sao? Lập tức Nghê Diệp Tâm liền hướng bánh bao vào trong miệng. Tư thế thật giống như sợ Mộ Dung Trường Tình đổi ý vậy.
Một cái bánh bao, Nghê Diệp Tâm muốn nhét vào trong miệng bất quá miệng không đủ lớn. Dù đã há to hết sức bánh bao vẫn còn lộ ở bên ngoài.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn qua, không biết vì cái gì đột nhiên liền bắt đầu suy nghĩ miên man. Hắn cảm giác Nghê Diệp Tâm dùng lực há to miệng lại làm tim hắn đập nhanh. Nếu miệng kia không phải nỗ lực gặm bánh bao, mà là ở nỗ lực ngậm...…
Mộ Dung Trường Tình bị chính mình làm hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không biết mình vì sao nghĩ đến chuyện xấu xa. Nhất định tất cả đều do xem cuốn sách của Hứa nhị thiếu gia kia. Nhìn động tác hiện tại liền liên tưởng đến hình ảnh trong sách.
Thí dụ như găm bánh bao thành.... Thổi tiêu……
Nghê Diệp Tâm hiện tại đang ở nỗ lực ăn ăn ăn, hoàn toàn không biết Mộ Dung đại hiệp biến sắc. Ăn xong cái bánh bao cuối cùng vỗ vỗ bụng, cảm giác thỏa mãn rất nhiều.
Nghê Diệp Tâm cẩn thận hỏi:
“Mộ Dung đại hiệp nói xem bọn họ…… Khụ, khụ... xong chuyện chưa?”
Nghê Diệp Tâm hiển nhiên đang nói về Hứa nhị thiếu gia cùng Đinh Tạp.
“Phải xem thể lực của Đinh Tạp.”
“……”
Nghê Diệp Tâm nhịn không được nghĩ, Đinh Tạp trước kia chính là sát thủ, nghe nói rất lợi hại, thể lực hẳn là……
Nghê Diệp Tâm đột nhiên rất lo cho Hứa nhị thiếu gia.
Hôm nay thật sự là ngủ quá muộn, nếu không ngủ chỉ sợ trời sẽ sáng.
Nghê Diệp Tâm trở về phòng, liền phát hiện Bắp Rang đã bá chiếm giường lớn, ngủ đến đặc biệt vui vẻ.
Còn có…… Bắp……
Nghê Diệp Tâm nghĩ mình đã nhiều ngày không có chơi cùng Bắp Rang. Bắp Rang hình như đã dài ra không ít, càng thêm khoẻ mạnh đáng yêu. Nhưng mà Bắp Rang khi nào cùng Bắp thân thiết như vậy? Thật là làm người ta không thể tưởng tượng.
Bắp Rang ngủ ở trên giường. Bắp liền quấn quanh người Bắp Rang. Hai đứa đều ngủ thực an ổn.
Nghê Diệp Tâm không dám đi qua. Bắp Rang không còn sợ Bắp, nhưng là Nghê Diệp Tâm vẫn sợ nó!
Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đi đến gõ cửa phòng Mộ Dung Trường Tình.
Khi Mộ Dung Trường Tình mở cửa, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một mỹ nam áo nửa hở nửa kín. Tóc Mộ Dung đại hiệp đã buông xuống, rối tung trên vai. Tóc đen nhánh thật là làm người hâm mộ không thôi, đen tựa như sa tanh, nói như vậy cũng không khoa trương. Làm hại Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa tiện tay sờ soạng.
Còn nữa đai lưng lỏng lẻo, lộ ra áo lót trắng bên trong, thật là làm người ta mơ màng vô hạn……
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa chảy nước miếng, nhanh chóng nói:
“Đại hiệp, Bắp chiếm giường ta. Ta không chỗ ngủ.”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Ngươi có thể đem nó ném xuống giường.”
“Như vậy…… Quá tàn nhẫn đi.”
Kỳ thật là không dám.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, xoay người đi vào trong.
“Ta không có biện pháp.”
Nghê Diệp Tâm liền đi theo vào, sau đó đóng cửa cực nhanh.
“Đại hiệp, hai đứa chúng nó ngủ một giường. Hai chúng ta ngủ một giường, không phải thích hợp sao? Dù sao cũng là giường lớn.”
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn Nghê Diệp Tâm. Vẻ mặt Nghê đại nhân nóng lòng muốn thử. Hắn nhịn không được trợn mắt, chỉ mặt đất, nói:
“Ngươi ngủ trên mặt đất.”
“……”
Đánh chết Nghê Diệp Tâm cũng không ngủ trên mặt đất, trời lạnh, lại không có chăn. Nghê Diệp Tâm dứt khoát bắt đầu la lối khóc lóc, chơi xấu đem quần áo của mình cởi ra. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền nhảy lên giường, kéo chăn quấn quanh người, lui vào trong góc. Một bộ dạng yếu đuối bị kẻ ác bá khinh nhục.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở mép giường hung tợn nói:
“Xuống dưới cho ta. ”
Nghê Diệp Tâm đáng thương nói:
“Ta chỉ chiếm một góc nhỏ xíu. Ta ngủ rất thành thật.”
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay túm lấy chăn kéo ra, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Nghê Diệp Tâm thừa dịp Mộ Dung Trường Tình không phản ứng, nhanh đoạt lại chăn, đắp lên trên người.
“Ngươi.... cởi quần áo làm cái gì?”
“Ngủ.”
“Vậy cũng không cần cởi toàn bộ.”
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc. Đương nhiên vì phòng ngừa Mộ Dung đại hiệp đem mình quăng xuống giường. Mộ Dung đại hiệp nếu thấy mình trống trơn, tuyệt đối cũng không dám động vào.
Chính xác là như thế, Mộ Dung Trường Tình không dám duỗi tay túm Nghê Diệp Tâm, chỉ là đen mặt nhìn.
Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nằm xuống, nằm bên trong giường, sau đó dùng chăn bọc kín mít thân thể.
“Trời sắp sáng, đại hiệp, ta thật sự mệt mỏi. Ta không quấy rầy. Ta ngủ trước.”
“……”
Nghê Diệp Tâm thật sự mệt nhọc chỉ trong chốc lát không còn động tĩnh. Mộ Dung Trường Tình đứng ở mép giường trừng mắt nhìn. Không nghĩ đến, Nghê Diệp Tâm thật sự ngủ rồi!
Mộ Dung Trường Tình chán nản, cảm thấy Nghê Diệp Tâm da mặt thật không phải dày bình thường, hắn đã không có cách.
Mộ Dung Trường Tình suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nằm xuống. Chăn đều bị Nghê Diệp Tâm đoạt. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát không cởi quần áo, mặc cả áo ngoài mà ngủ.
Ngủ đến quá nửa đêm, có lẽ là bởi vì thời tiết thật sự lạnh, Nghê Diệp Tâm còn cuộn tròn trong chăn chậm rãi chậm rãi nhích tới gần Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy có chút lạnh, không tự giác liền duỗi tay ôm cái kén Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm giật mình một cái, không vui nhíu nhíu mày, nhưng không tỉnh, muốn tránh thoát bàn tay lạnh như băng. Bất quá Mộ Dung Trường Tình ôm chặt, Nghê Diệp Tâm không thoát được, lại tiếp tục ngủ trong lòng Mộ Dung Trường Tình.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Trường Tình tỉnh dậy. Hắn cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, nhịn không được liền sờ soạng, còn nhẹ nhàng nhéo một chút.
“Ui……”
Một tiếng rên rỉ làm Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn tỉnh. Mộ Dung Trường Tình liền nhìn thấy trong lòng ngực là Nghê Diệp Tâm. Hắn tức khắc đau đầu, hắn lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi làm cái gì.
Nghê Diệp Tâm còn chưa có tỉnh, chỉ ló mặt ra ngoài, còn dùng gương mặt cọ trong lòng ngực hắn.
Sáng sớm nay, Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên có chút phát hỏa, phía dưới có chút đau.
Khi Mộ Dung Trường Tình muốn ngồi dậy để xuống giường, Nghê Diệp Tâm cũng tỉnh, mơ mơ màng màng duỗi tay ôm eo Mộ Dung Trường Tình, dùng lực cọ một chút.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc đều cứng đờ.
Nghê Diệp Tâm còn than thở một tiếng, bàn tay áp lên một chỗ cực nóng lại cứng rắn, lẩm bẩm nói một câu:
“Thứ gì đây cứng quá……”
Trán Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh, đẩy tay Nghê Diệp Tâm ra, lập tức xuống giường. Sau đó đưa lưng về phía giường bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Nghê Diệp Tâm bị hắn đẩy tức khắc liền bò dậy, nói:
“Có chuyện gì? Có chuyện gì? Phát sinh chuyện gì?”
Mộ Dung Trường Tình xấu hổ lại buồn bực. Hắn không muốn để Nghê Diệp Tâm nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, cắn răng nói:
“Câm miệng, ngủ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...