Chuyện Thời Hồn Nhiên FULL


Vào một ngày nắng đẹp.

Lý An Tĩnh chuyển đến căn hộ Trương Gia Vũ thuê ở thành phố A.

hai người bận rộn từ sáng đến tối thì cũng thu dọn xong.

Sau đó cứ thứ bảy chủ nhật hai người lại chạy tới chợ gia dụng second-hand, dần dà căn nhà trống cũng có dáng vẻ gia đình.
Trương Gia Vũ nấu ăn rất ngon, lúc nào có thời gian là anh đều dành thời gian trong bếp nghiên cứu đủ loại món ăn.

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của anh, Lý An Tĩnh tròn lên trông thấy, lúc cười to có khi còn lộ ra nọng cằm.
“Không được rồi, em không thể ăn nữa, còn ăn nữa là biến thành heo.” Lý An Tĩnh mím môi phản đối lúc ngồi ở bàn ăn.
“Cho dù em biến thành bộ dạng gì, anh càng thích em hơn trước.” Trương Gia Vũ nói rồi gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa tới bên miệng Lý An Tĩnh.
“Ùiiii… anh giờ càng lúc càng dẻo miệng ha.” Lý An Tĩnh phồng má ngửa ra sau, cô cần nhịn ăn lại, không thể ăn được nữa.
Trương Gia Vũ nở nụ cười yêu chiều, anh vươn tay kia nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Lý An Tĩnh, lẩm bẩm: “Mặt tròn trĩnh thế này rất đáng yêu mà!”
Lý An Tĩnh kiên quyết quay đầu đi, “Hừ! Em phải giảm cân, đừng dụ dỗ em.

Cẩn thận em…”
Trương Gia Vũ cười xấu xa: “Cẩn thận sao?”
“Cẩn thận lát nữa em xử lý anh.”
“Hửm? Anh phải xem em xử lý anh thế nào.” Ánh sáng lấp lánh trong Trương Gia Vũ khiến Lý An Tĩnh hít thở cũng khó khăn, thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi, tên này lại nổi ý xấu gì đây.


Nhưng cô chưa kịp phản ứng, anh chàng đẹp trai ngời ngời đối diện đã khom người ôm cô lên theo kiểu bế công chúa.
“Anh làm gì vậy? Mới giờ này mà? Công việc em chưa làm xong đâu.”
Ánh mắt người đàn ông say đắm, hàng mi dài nhuốm ánh sáng đẹp tuyệt, hơi thở anh càng lúc càng nặng nề, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán người con gái trong ngực mình, vô cùng thận trọng, lại hết sức thâm tình, chân thành.
Ngay sau đó, anh ôm người vào phòng ngủ, dùng chân đá cửa phòng lại.
Lý An Tĩnh bị sự dịu dàng liên tiếp đổ xuống này làm hơi thở rối loạn, trong mũi, trong hơi thở đều tràn ngập hương vị của Trương Gia Vũ, cô vung nắm đấm nhỏ đấm lên vai anh, nửa làm nũng nửa nịnh nọt: “Em..

em sai rồi, được chưa?”
Trương Gia Vũ dụi vào cổ cô, giọng mơ hồ mang theo ý nghịch ngợm: “Muộn rồi.”
Lý An Tĩnh bất lực nhìn trần nhà thở dài, biết là ngày mai mình phải tăng ca.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên n lần nhưng người nằm trên giường vẫn không do dự, mắt nhắm nghiền tắt báo thức đi, cô thật sự không thể nào rời khỏi ổ chăn mềm mại ấm áp này, thấy gần sắp muộn rồi Trương Gia Vũ mới đánh thức cô.
Lý An Tĩnh mở mắt ra muốn khóc: “Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?”
Trương Gia Vũ cười, đưa quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô: “Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.”
Lý An Tĩnh liếc Trương Gia Vũ, vội vàng mặc quần áo, ra đến cửa mới để ý thấy vali để ở cửa: “Anh đi đâu à?”
Trương Gia Vũ dán giấy ghi chú lên thức ăn đã chuẩn bị sẵn vào tủ lạnh, trả lời: “Sáng nay anh nhận thông báo phải đi công tác ở thành phố B.”
Lý An Tĩnh nhíu mày: “Sao lại đi công tác đột ngột vậy?”
Trương Gia Vũ nhún vai bất đắc dĩ rồi an ủi: “Hai nơi cũng không xa lắm, anh sẽ về nhanh thôi.”
Hai người hôn tạm biệt trước cửa nhà, đi về hai hướng nguợc nhau, nắng đầu xuân nhẹ nhàng chiếu xuống con đường trước mặt, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa anh đào hồng nhạt rơi xuống, tâm trạng người đi đường cũng dễ chịu hơn.
Bận rộn một ngày hoàn thành công việc, Lý An Tĩnh một mình về nhà thấy hơi trống vắng.

Cô mở tủ lạnh nhìn nét chữ thanh tú của Trương Gia Vũ trên giấy ghi chú, bất giác mỉm cười.
Trong hộp có chân gà kho cô thích, Lý An Tĩnh luôn miệng nói phải giảm cân không chú ý hình tượng gì mà cầm chân gà lên gặm, tay dính đầy dầu mỡ.

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, nhịp điệu và lực gõ tự nhiên thấy rất quen.
“Ai đó?” Lý An Tĩnh lấy khăn giấy lau tay, đi tới cửa.
“Tĩnh Tĩnh, mẹ đây.”
Giọng nói cực kỳ quen thuộc này là của bà Vương Lị Lị, Lý An Tĩnh rùng mình, nhanh chóng chạy đến trước mắt mèo nhìn ra, người bên ngoài đúng thật là mẹ mình.

Cô không tin nổi, mãi đến khi bên ngoài sốt ruột gõ cửa, nói giọng trách móc: “Mau mở cửa cho mẹ!”
Lý An Tĩnh kinh hồn táng đảm mở cửa cho mẹ.
Vương Lị Lị tự nhiên vào nhà như vào nhà mình, bà hài lòng nhìn chỗ con gái thuê, cảm thấy tốt hơn bà tưởng tượng nhiều.

Bà nghĩ mấy người trẻ tuổi ở bên ngoài thuê nhà ở sẽ khó khăn, bà sợ con gái sống không tốt, trong lòng luôn lo lắng.
“Mẹ, sao… sao mẹ lại đến đây ạ? Với lại sao mẹ biết chỗ con ở?” Lý An Tĩnh không nhớ mình từng nói địa chỉ này với mẹ.
Bà Vương Lị Lị đặt túi to túi nhỏ đặc sản trên tay xuống, ra lệnh: “Con bé này, còn không mau giúp mẹ mang mấy thứ này vào, nặng quá, mẹ xách cả quãng đường, già cả rồi tay chân hết xài được.”
Lý An Tĩnh mang đống đặc sản quê vào bếp, rót cho mẹ ly trà.
Lúc này bà Vương Lị Lị mới nhớ trả lời con: “Mấy hôm trước con gửi đồ cho em đó, mẹ thấy địa chỉ rất quen, mẹ có người chị em mở tiệm lẩu gần đây, trước kia còn từng đến ăn.”
Lý An Tĩnh than nhẹ: “Sao trước khi đến mẹ không báo con một tiếng?”
Bà Vương Lị Lị uống một hơi nửa ly trà, “Mẹ gọi điện thoại cho con thì không nghe, mẹ cứ lo là con có chuyện gì, vội vàng chạy tới đây.”
Lý An Tĩnh ngạc nhiên lấy di động ra, đau khổ phát hiện mình không sạc pin nên điện thoại đã tắt nguồn.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể thấy may mắn.

May là hôm nay Trương Gia Vũ bị đi công tác đột xuất, nếu không là bị mẹ bắt gặp, thể nào cũng gây ra trận ầm ĩ lớn.

“Nhưng mà, mẹ đến trễ vậy, hôm nay làm sao mà về kịp?” Lý An Tĩnh vừa rót trà thêm cho mẹ vừa lo lắng hỏi.
Bà Vương Lị Lị nhướng mày: “Con bé vô lương tâm này, mẹ mới đến đã vội muốn kêu về, tối nay mẹ ở lại một đêm không được sao?”
“Dạ?! Chuyện này…” Lý An Tĩnh há hốc miệng, ấp úng: “Dạ được.”
“Sao miễn cưỡng vậy?” Bà Vương Lị Lị nhạy cảm lập tức nghi ngờ, “Có gì bí mật sợ bị mẹ phát hiện ra sao?”
Lý An Tĩnh lật đật lắc đầu: “Dĩ nhiên là không rồi, mẹ, mẹ đói bụng không, con lấy đồ cho mẹ ăn, trong tủ lạnh có nhiều chân gà kho lắm ạ.”
Ăn xong chân gà kho rất ngon, mối nghi ngờ của bà Vương Lị Lị càng lớn.

Nhân lúc con gái đi vệ sinh, bà chú ý quan sát xung quanh các góc nhà, phát hiện trên kệ giày có mấy đôi giày nam.
“Nhóc con, thành thật đi, gần đây có chuyện gì phải không?” Bà Vương Lị Lị khoanh tay trước ngực, nói là nhiều chuyện thì đúng hơn là thẩm vấn.

Bà đã có cảm giác khác thường từ lâu, nhất là con gái gần đây ít về nhà, gần nửa năm cũng chưa về nhà, tần suất gọi điện thoại ngày càng ít.
Lý An Tĩnh căng thẳng, người không nói dối như cô bắt đầu đỏ bừng mặt, nắm tóc mình lẩm bẩm: “Mẹ nói gì vậy? Chân gà không đủ ăn ạ, con đi lấy thêm.”
Bà Vương Lị Lị nghiêm túc nhìn con gái: “Tĩnh Tĩnh, đừng đánh trống lảng, nói thật thì mẹ không trách con.”
Lý An Tĩnh vẫn cãi buớng, hai người chưa sẵn sàng công khai với người nhà, không thể tùy tiện nói ra nên đành nói gần nói xa.
Bà Vương Lị Lị bất đắc dĩ ho khan một tiếng, mắt hướng về phía kệ giày: “Tĩnh Tĩnh, con đừng nói cho qua chuyện nữa, mẹ con không ngốc, mấy đôi giày nam trên kệ là gì?”
Nhìn thấy giày Trương Gia Vũ, Lý An Tĩnh bực bội vỗ trán, tự trách mình sơ ý, trước khi mở cửa cô dùng tốc độ vũ bão mà cất hết đồ đạc của Trương Gia Vũ, thế nhưng vẫn để quên giày.
Hai mẹ con ngồi đối diện, dưới sự tra hỏi của bà Vương, rốt cuộc Lý An Tĩnh đành thú nhận: “Con đang yêu.”
Bà Vương nhướng mày hỏi: “Còn gì nữa?”
Lý An Tĩnh hít sâu một hơi: “Tụi con ở chung.” Cô nói xong thì rụt cổ lại, không dám nhìn mặt bà Vương.

Dù sao cha mẹ thời này vẫn còn rất truyền thống, chưa kết hôn mà đã ở chung là điều họ khó có thể chấp nhận.
Nhưng bà Vuơng lại cười to, dựa vào sô pha, hiền lành hỏi: “Khi nào đưa thằng bé kia về cho ba mẹ xem thử.”
Lý An Tĩnh kinh ngạc ngẩng lên, thấy bà Vương không tức giận, đắn đo đáp: “Hôm nào đi, con dẫn anh ấy về.”
Bà Vương gật đầu, lại bất thình lình hỏi: “Mẹ nghe chú Trương nói Tiểu Vũ thời gian gần đây bận lắm, cũng rất lâu không về nhà.


Nếu con gặp nó thì nhắn lời chú Trương nói, bảo nó về nhà thường xuyên hơn.”
Lý An Tĩnh nghe tên này thì căng thẳng, cô siết chặt nắm tay, giọng kích động: “Sao lại nhờ con chuyển lời, chú Trương có thể gọi điện thoại thẳng cho anh ấy mà?”
Vương Lị Lị: “Con bé này, Tiểu Vũ ở cùng thành phố với con, nhờ con chuyển lời chút thì có sao đâu.”
Má Lý An Tĩnh đỏ ửng, cố gắng chống chế: “Thành phố to thế này, chúng con rất ít có cơ hội gặp mặt.

Con… lâu rồi không gặp anh ấy.”
Bà Vương chợt lắng tai, đặt ngón trỏ lên môi, “Con nghe xem hình như bên ngoài có người?”
Lý An Tĩnh nhìn về phía cửa, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng chân quen thuộc đó làm cô sợ run lên.

Vội vàng cầm di động chạy ra cửa, nhưng tin nhắn cô còn chưa kịp gửi đi thì người đó đã vui vẻ gõ cửa.
“Muộn thế này rồi, ai nhỉ?” Bà Vuơng Lị Lị hỏi nhưng vẻ mặt đã biết đáp án.
“Bà xã ơi, mở cửa đi.” Người ngoài cửa thân mật gọi, hoàn toàn không biết tình hình cực kỳ xấu hổ bên trong cửa.
Lý An Tĩnh chán nản dậm chân, nói to: “La lối gì vậy! Ai là bà xã của anh? Uống say thì đừng có làm điên khùng trước cửa nhà người ta chứ.”
Trương Gia Vũ bôn ba cả ngày vội vã trở về với Lý An Tĩnh, anh không ăn tối mà đã lên tàu cao tốc, lúc này vừa mệt vừa đói dựa vào cửa, lại bị ăn “canh cấm cửa”.

Anh không khỏi lo lắng: “Bà xã em sao vậy? Không lẽ trong nhà có gì nguy hiểm sao?” Nghĩ vậy, Trương Gia Vũ sốt ruột định tông cửa vào.
Lý An Tĩnh cố ý nói to với người bên ngoài: “Bà xã gì mà bà xã, đừng có kêu bậy bạ, còn kêu nữa tôi… tôi… báo cảnh sát đấy.”
Bà Vương thật sự không nghe nổi nữa, đi tới nhìn qua mắt mèo — “Úi chà, không phải đây là Tiểu Vũ sao? Mau mở cửa cho nó.”
Mặt Lý An Tĩnh đỏ như quả hồng chín, cô đứng ngây người không nói nên lời, cuối cùng vẫn là bà Vương Lị Lị tự tay mở cửa.
Trương Gia Vũ xách vali đứng ở cửa, chần chừ không dám vào.

Anh với bà Vương Lị Lị anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hai người cùng im lặng, ngạc nhiên… Thời gian như ngừng trôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận