Chuyện Thời Hồn Nhiên FULL


Hoạt động kết thúc, Lục Kiều đi tới cười vui vẻ: “Lý An Tĩnh, thế nào? Ban nãy tôi hát không tệ phải không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Lý Tuyết đã cổ vũ: “Hát rất hay, không biết còn tưởng là nghe bài gốc ấy!”
Lục Kiều là người dễ tin người, nghe Lý Tuyết khích lệ thì càng đắc chí, “Còn phải nói, tôi chính là ca sĩ hạng nhất của trường, lúc nghỉ hè còn đến hát trong quán bar của chú tôi.”
Lý Tuyết càng thêm hâm mộ Lục Kiều, mắt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, theo sát Lục Kiều, “Cậu có số chat không?”
“Dĩ nhiên là có, số là…” Lục Kiều đọc nhanh một chuỗi con số, Lý Tuyết nghe không rõ bảo cậu ta đọc lại thì Lục Kiều lại bảo: “Cơ hội chỉ có một lần thôi, số chat tôi đâu thể tùy tiện nói cho người nào khác.”
“Chậc…” Lý Tuyết chán nản cố nhớ lại, “Dãy số ban nãy của cậu ấy có ai nhớ không?”
“Hê! Lý An Tĩnh, cậu muốn ăn khuya không? Lầu hai nhà ăn trường mình mới mở một quán khoai tây hầm, nghe nói rất ngon.”
“Đã trễ thế này rồi ăn khuya gì nữa.”
Lục Kiều sờ mái tóc ngắn của cậu ấy: “Thì trễ nên mới nói là ăn khuya, hơn nữa tôi đã nhờ Trương Gia Vũ đi chiếm chỗ rồi, cậu không đi thì…”
Nghe ba tiếng Trương Gia Vũ, tôi lập tức đổi ý: “Tôi đi.”
Lý Tuyết hơi ngượng ngùng hỏi: “Khoai tây hầm là món tôi thích nhất, thêm tôi nữa đi!”
Lục Kiều không vui lắm: “Nhưng không chắc có chỗ cho cậu ngồi…”
Tôi kéo cánh tay Lý Tuyết: “Cùng đi đi, nhà ăn lớn như vậy sao không có chỗ cho cậu được.”
Lục Kiều không vui, gãi gãi ót quăng cho Lý Tuyết ánh mắt ghét bỏ.
Buổi tối ở nhà ăn đèn đuốc sáng choang, người vẫn đông đúc, có điều phần lớn người đến đây đều là học sinh đến tự học, còn một số ít đang vây quanh cửa sổ bán khoai tây hầm chờ đợi.

Tôi nhìn thấy Trương Gia Vũ đang ngồi ở một chiếc bàn dài, trước mặt cậu có hai chai coca, một chai đã uống còn một chai chưa khui.

Lục Kiều đi đến không hỏi đã vặn nắp chai coca ra ngửa cổ uống ừng ực một hơi hơn nửa chai, “Lão Lục, mày tìm được vị trí này không tệ nha, rất tri kỷ, biết tao thích uống coca.”
Trương Gia Vũ cười cười, lịch sự hỏi tôi và Lý Tuyết: “Hai bạn muốn uống gì? Mình đi mua cho hai người.”
Lý Tuyết không khách sáo, “Vậy cảm ơn ‘cao thủ học hành’, tôi muốn uống trà sữa trân châu nóng, 100% đường.”
Trương Gia Vũ nhìn tôi: “Tĩnh Tĩnh, cậu thì sao?”
“Coca lạnh!”
Ăn khoai tây hầm uống coca lạnh mới đã, nhưng Trương Gia Vũ lại mua coca thường cho tôi, cậu ấy nói coca lạnh hết rồi, mà ban nãy lúc tôi đi ngang chỗ bán đồ uống thấy trong tủ lạnh có một đống coca…
“Cậu đang ở thời kỳ đặc biệt, đừng nên uống lạnh.” Trương Gia Vũ vặn chai coca ra để trước mặt tôi, nói khẽ.
“Thời kỳ đặc biệt gì.” Tôi nhất thời không nghĩ ra, đến khi nồi lẩu khoai tây được bê lên bàn mới nhớ ra ‘bà dì’ mình mới đến ngày đầu tiên… sao cậu ấy lại biết rõ tôi như vậy…
Lục Kiều là người hay nói, vừa ăn vừa nói, Lý Tuyết lại rất hay buôn chuyện, hai người kết hợp với nhau giống như mở máy hát, giọng nói với âm decibel của họ khá cao khiến mấy học sinh đang tự học xung quanh nổi giận.
Dương Phàm đi đến gõ gõ bàn: “Các cậu có thể nói nhỏ tiếng hơn được không, còn rất nhiều người đang học.”
Lục Kiều là người ‘ăn mềm không ăn cứng’, cậu ấy thẳng thừng đáp lại Dương Phàm: “Đây là nhà ăn chứ không phải phòng tự học, chúng tôi không thể nói chuyện sao?”
Dương Phàm giận đến run vai: “Không được, sắp thi đại học rồi, các cậu không sốt ruột sao?”
Lục Kiều: “Sốt ruột thì có thể thi tốt sao? Hahahaha, làm việc phải kết hợp nghỉ ngơi, cậu hiểu không? Cả ngày chỉ biết học học học sẽ biến thành mọt sách.”

Trương Gia Vũ ngăn Lục Kiều lại, áy náy nhìn Dương Phàm: “Xin lỗi Dương Phàm, chúng tôi sẽ chú ý.

Lục Kiều không có ác ý…”
Thấy Lục Kiều lại định nói, Trương Gia Vũ dùng ánh mắt ngăn cậu ấy ngồi xuống, Lục Kiều cũng không lên tiếng, cậu ấy dùng đũa gẩy khoai tây lên ăn.
Phần mì khoai tây của tôi gần như chưa động đến, ngồi đối diện Trương Gia Vũ thực sự không thể nào hạ đũa, cứ muốn giữ hình tượng thục nữ.

Nhưng từ nhỏ tới giờ hình tượng tôi là một người mạnh mẽ đã ăn sâu vào ấn tượng mọi người, hiện giờ sợ là làm thế nào cũng không thể thay đổi được.
Trương Gia Vũ: “Tĩnh Tĩnh, mì khoai tây của cậu không ngon sao? Có phải do cay quá không?”
Tôi vội gắp một đũa to nhét vào miệng: “Ngon lắm ngon lắm.”
Trương Gia Vũ: “Cậu ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Lục Kiều đưa lọ dấm qua: “Mấy cậu ăn dấm không? Đây là dấm Sơn Tây, rất thơm!”
Mắt Lý Tuyết sáng lên: “Tôi thích!”
Lục Kiều không để ý đến Lý Tuyết, cố tình để dấm trước mặt tôi: “Lý An Tĩnh, cậu muốn thử dấm này không?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì có tiếng nổ vang lên, nhà ăn chìm vào bóng tối, giơ tay không thấy ngón.

Có người hét lên: “Nổ cầu dao điện!”
Trong âm thanh ồn ào hỗn loạn, tôi cảm nhận có người đứng bên cạnh mình trong bóng tối, tim tôi run lên, máu trong người dâng trào, tạm thời quên đi bóng tối, quên mất sợ hãi, quên hết tất cả.
Ước chừng một phút sau, đèn trong nhà ăn lại bật sáng.
Tôi lúng túng vén tóc mai ra sau tai, làm như thể không có gì xảy ra.
Lý Tuyết buồn bực nhìn tôi: “Tĩnh Tĩnh, sao bà chạy ra đối diện rồi, mới rồi không phải bà ngồi cạnh tui sao?”
Lục Kiều cũng hỏi: “Lão Lục, mày… sao mày chạy ra đối diện rồi, không phải mới ngồi kế tao sao?”
Tôi và Trương Gia Vũ ăn ý đồng thời nhìn sang nơi khác, lấy cớ ăn xong rồi nên về ký túc xá.
Sau khi về phòng tôi hưng phấn không ngủ được, mở đèn bàn nhỏ bắt đầu ôn bài, mãi đến khi đèn hết pin tôi vẫn không ngủ được, vì vậy chơi điện thoại di động một lát.
Lâu rồi không đăng nhập, số lượng bạn bè không nhiều của tôi avatar đa phần đều chuyển qua màu xám, chỉ có avatar của Đại Hải là sáng đèn, người đó đổi chữ ký thành một trái tim màu xanh.
Tôi tò mò vào trang cá nhân của người đó, thấy anh ấy chia sẻ rất nhiều bài hát, ngoài Châu Kiệt Luân thì là Mayday, không ngờ sở thích người này khá giống Trương Gia Vũ.
Tôi thoát khỏi trang cá nhân, quay lại phần khung chat, lỡ tay bấm nhầm một icon, muốn thu hồi về nhưng không kịp.
Ngay giây sau Đại Hải trả lời một dấu chấm hỏi.
“Xin lỗi, tôi bấm nhầm.”
“Không sao.”
Nghĩ dù sao mình cũng đã gửi nhầm, thôi thì trò chuyện với người bạn qua mạng này một lúc, có những chuyện không thể nói với bạn bè xung quanh, chỉ có thể giữ trong lòng một mình.

Nhưng thời gian lâu dài mà cứ nghẹn trong lòng rất khó chịu, tôi cứ muốn tìm một người để nói hết, dù sao thì người đó cũng không biết tôi là ai.
Tôi soạn một câu gửi đi: “Có thể hỏi anh một việc không?”

“Bạn hỏi đi.”
“Làm thế nào để biết một người nào đó có thật sự thích mình hay không?”
Đại Hải bên kia im lặng một lát, gửi lại mấy chữ: “Nhìn ánh mắt người đó.”
Tôi không hiểu lắm: “Ánh mắt thế nào?”
Đại Hải: “Thích một người thì ánh nhìn khác biệt, bạn phải dùng tim mình cảm nhận.”
Tôi: “Anh có người mình thích không? Nói thế nghe mơ hồ quá.”
Đại Hải đáp ngay không do dự: “Dĩ nhiên là có.”
Tôi không muốn mất nhiều thời gian với người đó nên nói thẳng: “Nói thật với anh, tôi thích một người con trai, cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy rất tốt và đối xử khác biệt với mình.

Nhưng mà không xác định được là cậu ấy tốt với tôi là vì thích tôi hay là vì sự quan tâm giữa bạn bè với nhau.

Anh là con trai, hẳn là hiểu rõ hơn ý nghĩ con trai hơn.”
Đại Hải gửi đến một biểu tượng cảm xúc: “Sao bạn chắc chắn rằng tôi là con trai?”
“…”
Đại Hải: “Được rồi, đùa với bạn thôi! Tôi nghĩ bạn có thể thử một chút, hoặc là hỏi thẳng cậu ấy cũng được.”
Tôi thoát khung chat, nghĩ đến những lời Đại Hải nói, nhớ xem ánh mắt Trương Gia Vũ nhìn tôi thế nào, hình như không có gì đặc biệt, nhưng lại hình như không phải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui