“Lý An Tĩnh yêu Trương Gia Vũ như chuột yêu gạo.”
“Lý An Tĩnh yêu Trương Gia Vũ như chuột yêu gạo.”
Châu Kiệt Thụy vừa chạy vừa hét, mấy người con trai bên cạnh cậu ta cũng hò hát theo.
Thậm chí còn biên một bài vè thuận miệng, thấy tôi và Trương Gia Vũ ra đến thì gân cổ hát, cười hihi haha không ngừng.
“Bạn cùng bàn, xin lỗi, đều là do mình liên lụy cậu.” Trương Gia Vũ mặt áy náy.
Tôi phóng khoáng khoát khoát tay: “Ui chà, đừng nói vậy, mấy người đó rảnh rỗi quá thôi, cậu đừng để tâm.”
Mắt Trương Gia Vũ mở to: “Chúng ta vẫn là bạn tốt sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Châu Kiệt Thụy cùng đám bạn vẫn kêu gào như ruồi bọ kêu vo ve, không thể vứt đi được.
Dưới gốc cây hòe, cậu tôi dựa vào xe máy vẫy tay với tôi, Châu Kiệt Thụy vừa nhìn thấy cậu tôi thì nín bặt.
Sau khi tách với Trương Gia Vũ, tôi đi đến trước mặt cậu, tò mò hỏi: “Sao cậu lại đến nữa?”
Cậu ngồi xổm xuống véo véo mặt tôi: “Con bé này, sao lại nói thế, không lẽ con ghét cậu à?”
Tôi vội lắc đầu: “Đâu có ghét cậu, nhưng mà con định về nhà với bạn.”
Cậu như suy tư gì à lên một tiếng, nhìn Trương Gia Vũ cách đó không xa, sau đó nói làm tôi cực kỳ kinh ngạc: “Là vì cậu nam sinh tên Trương Gia Vũ đó sao?”
“Sao cậu biết tên bạn ấy?”
Cậu cười: “Con nhắc cậu ấy suốt mà.”
Mặt tôi nóng bừng: “Có à?”
Cậu lấy chiếc mũ bảo hiểm trẻ em đội lên đầu tôi, giọng chắc nịch đáp: “Phải ghi âm lại cho con tự nghe mới được, ba câu là không khỏi nhắc đến cái tên kia.
Thích người ta thế sao?”
Lời cậu nói văng vẳng bên tai tôi, trái tim bé nhỏ của tôi đập thình thịch, cúi đầu cố tình chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu tới đón con, cô Đổng Mẫn biết không?”
Lúc này đến phiên cậu căng thẳng, đưa tay vuốt lại tóc cho đẹp: “Chắc người ta còn đang bận, giờ còn chưa trả lời tin của cậu.”
“Cô đang chấm bài đó, tụi con mới thi xong, chắc là chưa có rảnh xem di động.”
“Bài thi nhiều vậy mà có mình cô ấy chấm? Không có giáo viên hỗ trợ sao?”
“Lớp 5 chỉ có một lớp của con, một cô giáo dạy văn, dĩ nhiên là cô phải tự chấm bài.”
Thấy cậu có vẻ rối rắm, tôi quyết định hảo tâm giúp cậu một tay, “Cậu?”
“Nói.”
Tôi tháo mũ bảo hiểm xuống: “Tối nay con không về nhà ăn cơm, cậu điện thoại nói với mẹ con đi.”
“Hả? Con định đi đâu mà không về nhà?”
Tôi trả mũ bảo hiểm cho cậu, nói nghiêm túc, “Đi tìm cô Đổng Mẫn, chúng ta ăn tối cùng nhau.
Con thấy quán Tứ Xuyên ở trung tâm thành phố không tệ, Vi Vi nói tiệm đó có món huyết lông* của họ rất ngon.”
(毛血旺特: là một món ăn Tứ Xuyên nổi tiếng, nguồn gốc của ẩm thực Trùng Khánh và phổ biến ở miền tây nam bộ TQ, , đã được đưa vào “Hệ thống tiêu chuẩn ẩm thực Trùng Khánh” của Ủy ban tiêu chuẩn quốc gia.
Món ăn sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, món ăn này được nấu bằng cách đun sôi máu sống, phần bụng có lông là chính nên mới có tên như vậy, kỹ thuật nấu nướng chủ yếu là nấu ăn, vị cay nồng.
Nhìn tựa tựa món tiết canh của VN mình nhỉ?)
“Hứ.” Cậu dí trán tôi, “Con là con mèo nhỏ tham ăn, nghĩ cách cho cậu mời cơm đúng không.”
Tôi nghiêng đầu: “Vậy cậu nói xem có đi hay không.”
Cậu để xe máy ở cổng trường, nắm tay tôi vào trường tìm cô Đổng Mẫn.
Tối hôm đó, chúng tôi đi xe máy của cậu đến quán Tứ Xuyên trong trung tâm thành phố.
Cô Đổng Mẫn mặc áo sơmi trắng cùng quần jean đơn giản, cô nói chuyện với cậu bằng giọng nhẹ nhàng hơn ngày thường, thỉnh thoảng lại dùng tay che miệng cười khúc khích.
Cả quá trình tôi chỉ lo ăn, khi món huyết lông và thịt tơ hương cá * vừa lên tới thì trong mắt tôi chỉ còn thức ăn.
Ăn đến khi bụng tròn vo bị cậu túm rời khỏi quán ăn, còn phần huyết lông và cá hương thịt tơ được tôi đóng gói mang về nhà, cậu còn mua riêng một phần bánh dày đường nâu cho cháu trai.
鱼香肉丝: 1 trong 10 món ăn cổ điển hàng đầu Tứ Xuyên.
Món ăn được làm từ thịt lợn xé nhỏ (tơ) với ớt ngâm, hương cá được hình thành từ các gia vị, món ăn có vị chua cay mặn ngọt vừa phải.
Nguyên liệu chính Thịt lợn, tỏi, giấm, muối tinh, xì dầu, hạt đậu (tùy chọn), ớt ngâm, đường trắng, bột đậu nước, nấm (tùy chọn), mộc lan cắt lát (tùy chọn), xà lách thái nhỏ (tùy chọn), (tùy chọn) cà rốt bào sợi, (tùy chọn) măng bào sợi, ớt khô, khoai tây bào sợi (tùy chọn), tương đậu)
Cậu chở tôi về đến cửa nhà, rồi lại chở cô Đổng Mẫn về ký túc xá giáo viên.
Tôi xách theo hộp đồ ăn đứng trên đường, ợ một tiếng to, quay đầu nhìn thấy một chiếc ô tô đen nhỏ đậu trước cổng nhà Lâm Lỗi.
Vì tò mò, cũng vì để phai bớt mùi cay trên người, tôi đứng bên ngoài một lúc.
Trong nhà Lâm Lỗi có nhiều người ra ra vào vào, bà Lưu Xảo Ca theo ra ngoài, bà vẫn khom lưng cúi đầu với mấy người kia, tận đến khi những người đó ngồi vào ô tô.
Đèn xe bật sáng soi rõ con đường nhỏ, tôi trốn ra sau một gốc cây, nhìn nó từ từ lướt qua khỏi mình.
Bà Lưu đứng một mình trước cửa vài phút, lắc đầu rồi quay vào nhà.
Em trai ôm nửa quả dưa hấu đi ra, chầm chậm gọi “Chị.” Tôi nghe giọng em thì lấy lại tinh thần, giơ hộp trong tay lên: “Hạo Hạo, xem chị mang đồ ăn ngon gì về cho em nè.”
“Quao, có gì ngon vậy?” Em trai đã học lớp 1 tiểu học, em cao lên không ít, sức cũng mạnh hơn nhiều, không còn vẻ đáng yêu như khi còn bé.
“Có bánh dày đường đỏ em thích nhất, này là do cậu mua riêng cho em đó.” Tôi lấy bánh dày đường đỏ để lên đĩa, nó vẫn còn nóng hổi.
Em trai lập tức ném quả dưa hấu trên tay xuống nhào đến.
Tôi dùng đũa gõ tay nó: “Có bẩn không chứ, đi rửa tay trước, làm bài tập xong chưa?”
Em trai bất đắc dĩ xuống bếp rửa tay, vừa đi vừa nói: “Em làm xong lâu rồi.”
Mẹ tôi xách thùng nước và cây lau nhà vào, nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn hỏi: “Cậu con về rồi à?”
“Dạ, cậu cho con xuống trước cửa là về ngay, không xuống xe.”
“Cái thằng, tới nhà rồi cũng không biết vào nhà mà ngồi.” Mẹ tôi làu bàu, dùng tay vắt mạnh nước trong cây lau nhà, bà lau như thể tổng vệ sinh ăn tết, không chừa lại bất kỳ ngóc ngách nào.
“Cậu vội đưa mợ tương lai về, dĩ nhiên không có thời gian vào nhà ngồi.”
“Vớ vẩn, mợ đâu ra, trước kia giới thiệu mấy người cho nó mà toàn nói không thích.
Dạo này không biết bận rộn cái gì, người đã nhiêu đó tuổi mà không biết lo chuyện chung thân đại sự của mình, bà ngoại con rầu đến ngủ không yên.”
Tôi nghĩ bụng, cậu không phải như mẹ tưởng, cậu thực sự quan tâm đến người mà cậu thích.
Em trai rửa tay xong, ôm phần bánh dày đường đỏ ăn thỏa thuê, tôi nhắc: “Mang vào cho nội ăn thử.”
“Tĩnh Tĩnh, nhấc chân lên.” Mẹ đẩy cây lau nhà đến dưới chân tôi.
Tôi đứng luôn lên ghế, “Mẹ, tối muộn rồi mẹ còn lau dọn cái gì?”
“Tối nay ba về, mẹ phải dọn dẹp nhà cửa một chút.”
“A, thật sao?” Tôi hưng phấn nhảy dựng lên trên ghế, đầu gối đập vào bàn bầm xanh một mảng.
“Đau quá!” Tôi che đầu gối lại.
“Con cẩn thận chút đi, con gái sao mà như con khỉ vậy, ngã thành tật mẹ mặc kệ con.” Mẹ lấy lọ Vân Nam bạch dược phun lên chỗ bị bầm của tôi.
Tôi xoa xoa đầu gối, khập khiễng lê chân về phòng mình, kéo ngăn tủ ra lấy một bài văn đạt điểm cao, đây là bài dự thi đoạt giải của tôi trong cuộc thi viết văn dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên của thành phố.
Tuy rằng chỉ là giải ba bình thường nhưng trường tôi nhiều người dự thi như vậy cũng chỉ có tôi và Vương Văn Tĩnh lớp 6/1 được giải, mấy thầy cô gọi chúng tôi là “Tổ hợp ‘Song Tĩnh”.
Tôi phải đưa bài văn này cho ba xem, cho ông biết con gái mình có một mặt sáng chói để ông tự hào.
Ba về đến nhà đã khuya, tôi không thể chờ muộn đến vậy, ôm bài văn kia đi vào mộng đẹp.
Buổi sáng thức dậy, trên mép giường tôi xuất hiện một máy thu phát âm, là máy thu phát âm mà tôi luôn mơ ước!
Những ngày sau đó, bất kể đi đến đâu tôi cũng ôm theo chiếc máy kia, lúc ăn cơm cũng để nó lên bàn, vừa ăn vừa nghe mấy băng nhạc cậu đưa cho tôi.
“Lý An Tĩnh, con có để ai ăn cơm không, tắt cái đồ đó đi, ồn ào quá.” Mẹ lấy đũa gõ vào bát cơm.
“Mẹ, đây là bài “Sunny day” của Châu Kiệt Luân, mấy bạn trong lớp con thích lắm.”
Mẹ tàn nhẫn tắt máy của tôi: “Hát cái gì vậy chứ, lời không rõ ràng, y như trong miệng ngậm cái gì ấy.”
Tôi ấm ức ôm máy, nhìn thấy ba tôi đang nháy mắt, ý bảo đừng đôi co với mẹ.
Thôi được, nghĩ công mẹ mỗi ngày thức khuya dậy sớm nấu cơm cho chúng tôi, tôi ngoan ngoãn tắt nhạc đi.
Tôi lùa vội mấy miếng cơm, mang theo máy thu phát đi tìm Vi Vi và Nhị Lỗi, muốn chia sẻ máy ba mua cho tôi cùng những băng nhạc cậu đưa.
Tôi chưa đến nhà Nhị Lỗi đã thấy Vi Vi đi về phía mình, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tĩnh Tĩnh, hôm nay chúng ta đừng đến nhà Nhị Lỗi.” Vi Vi túm tôi đi ngược lại.
“Nhị Lỗi xảy ra chuyện gì?”
“Không phải Nhị Lỗi, là chị Lâm Lam.”.