14
Tôi không kéo được hắn.
"Không có gì để giải thích.
Giản Nam Tinh, cậu cũng không phải là bạn gái của tớ, cậu có thể ngừng xen vào việc riêng của tớ được không?"
Hắn trốn tránh ánh mắt của tôi: “Dù sao thì đầu óc của tớ cũng không tốt, đừng lãng phí tài nguyên giáo dục làm gì."
Tôi tức giận.
Không ngờ rằng có một ngày, hắn lại dùng những lời mà tôi từng nói khiến hắn tổn thương để trừng phạt tôi.
"Khương Vũ, chuyện xảy ra với Hứa Kinh Niên không liên quan gì đến cậu.
Cậu ta đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Dù bây giờ có đau khổ thế nào thì cũng là do cậu ta đáng bị như vậy."
"Ngay từ giây phút quyết định trả thù cậu ta, tôi đã hình dung ra mọi kết cục.
Cậu không cần vì tôi mà làm đến mức này."
Tôi cố gắng nói đạo lý với hắn.
Hắn chợt mỉm cười:
“Ngôi sao nhỏ, cậu đang quan tâm tớ sao?” Hắn nhìn tôi với ánh mắt cháy bỏng.
Tôi bị sự chú ý kỳ quái của hắn chặn họng.
Hắn để tôi nắm cánh tay hắn và bắt đầu nói chuyện một mình:
"Ngày hôm đó, sau khi cậu rời khỏi phòng tập võ, tớ đã đi dạo một vòng quanh trường cấp hai số một và biết được thêm không ít chuyện của cậu."
"Mặc dù tớ không thể hiểu được nỗi đau mà cậu đã trải qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được một ít."
"Khoảng thời gian này tớ đã suy nghĩ rất nhiều, phát hiện những năm này trôi qua thật vô nghĩa.
Những việc tớ đã làm thực sự không khác gì hành động của Hứa Kinh Niên.”
“Sự việc lần này, tớ thật lòng không hy vọng cậu tham gia vào.”
“Không ai quan tâm sự thật là gì.
Họ sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa dựa trên những gì họ biết được và bóp méo sự thật đến mức không thể nhận ra...”
Hắn dừng lại, nụ cười nở rộ trên mặt:
“Ngôi sao nhỏ, miệng lưỡi con người rất đáng sợ, tin đồn lặp đi lặp lại rồi trở thành sự thật lúc nào không hay.
Đạo lý này cậu hiểu rõ hơn tớ.”
"Bây giờ sự việc đã trở nên nghiêm trọng, buộc phải có người đứng ra.
Tớ giỏi hứng chịu những lời đồn đại hơn cậu và cũng bằng lòng gánh chịu."
“Đây không phải là nhận lỗi.
Tớ chỉ muốn chuộc tội cho những gì tớ đã làm trong những năm qua.”
“Tớ là con trai, có rất nhiều con đường để đi, nhưng đối với cậu, học tập là con đường tốt nhất."
"Cậu cũng đừng lo lắng cho tớ.
Tớ đã nghĩ thông suốt rồi, đánh nhau với một đám trẻ con ở cái nơi nhỏ xíu này thật là nhàm chán, còn không bằng về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, chiến đấu với những kẻ khó nhằn trong công ty của cha tớ.”
Hắn đưa tay xoa đầu tôi, giọng cũng dịu đi đôi chút:
“Ngôi sao nhỏ, cậu nhớ cho kỹ: Ngày đó cậu không xuất hiện bên bờ sông, cũng không gặp Hứa Kinh Niên.”
Tôi nghe hiểu ý của hắn, trong lòng tràn ngập những cảm xúc phức tạp.
"Ngôi sao nhỏ, tớ chỉ tiếc là không thể biết cậu sớm hơn, không thể xuất hiện để bảo vệ cậu khi cậu cần nhất."
"Nếu đã thay tên đổi họ để bắt đầu một cuộc sống mới thì hãy quên hết những người, những chuyện không vui đi.
Tập trung vào cuộc sống của chính cậu thôi.”
Nói xong, hắn vùng ra khỏi tay tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đã quay đầu xe, đạp một mạch đi xa.
Tôi với tay muốn níu giữ, nhưng lại không bắt được gì cả.
Trời lại bắt đầu mưa, tựa như trái tim đen tối và ẩm ướt của tôi.
Tôi nhìn lên bầu trời, cảm thấy lạc lõng trong lòng.
Thù đã được báo, ước nguyện đã toại, nhưng tôi không vui một chút nào.
Lẽ ra tôi nên vui mới phải.
Nhưng tại sao lại không?
Không biết là do suy nghĩ nhiều hay là bệnh tái phát, tôi lại sốt nữa rồi.
Về đến nhà, tôi tắm rửa thay quần áo rồi trùm chăn ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, tôi trải qua nhiều giấc mộng kỳ quái.
Trong mơ, Hứa Kinh Niên đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, trong phút chốc lại trở nên hung dữ.
Tôi mơ thấy mình bị nhiều người đá.nh đập và mắng mỏ trong một con hẻm nhỏ.
Khi họ đến gần, những khuôn mặt mơ hồ hiện lên trước mắt tôi.
Hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói tôi bị bắt nạt là do không biết làm người, khiến dư luận phẫn nộ.
Tôi điên tiết mắng mẹ, hỏi tại sao mẹ lại sinh ra tôi mà không cho tôi một môi trường sống tốt hơn.
Với đôi mắt đỏ hoe, tôi đánh nhau với Khương Vũ.
Những nắm đấm và cú đạp đó giáng xuống cơ thể tôi thực sự rất đau.
Khi tôi ngẩng đầu lên, Hứa Kinh Niên mặt đầy máu liên tục hỏi tôi: "Nguyễn Miên, giờ cậu đã vui chưa?"
Tôi tỉnh khỏi giấc mộng.
Vì ra rất nhiều mồ hôi nên tôi đã hạ sốt.
Tôi nằm yên trên giường, một lúc sau tầm mắt mới dần dần rõ ràng.
Màn cửa kéo kín, tôi không nhìn thấy bầu trời bên ngoài nhưng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi qua khung cửa sổ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy một bóng người ngồi bên giường.
Là Hạ Hợp Phong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...