Bên ngoài trận đồ nụ cười, phòng bếp.
T nắm chặt tay Sydney, lo lắng chờ đợi trong phòng bếp, đột nhiên, anh
cảm thấy một luồng khí lạnh truyền tới từ phía sau, là giọt nước?
Anh thò tay ra sau khẽ sờ, xuất hiện trong lòng bàn tay anh lại là một giọt máu đỏ tươi rói, T ngẩng đầu lên, phía trên trần nhà đột ngột xuất hiện một gương mặt chất chứa sự căm hận tột cùng, đôi mắt trợn trừng nhìn
anh...
Còn máu, là rơi xuống từ gương mặt này.
Người sói T mới đầu hoảng hốt, sau đó lập tức phản ứng lại, cơ bắp ở cánh tay cuộn
lên, móng vuốt sáng lóe, anh gầm lên một tiếng.
“Jack!”
Nhưng Jack tuy cơ thể đang bị thương nhưng vẫn độc ác như rắn độc, hắn thả
mình xuống từ trần nhà, tạo nên trong không trung một động tác lộn vòng
hoàn mỹ của vận động viên thể thao, lưỡi dao trong tay hắn cũng vòng
theo và vẽ nên một đường tròn sắc bén, cắt về phía cổ họng của Người sói T.
T hừ lên một tiếng, nghiêng người né tránh.
Cũng trong giây phút đó, Jack đã tranh thủ thời gian tháo chạy, hai chân hắn tiếp
đất, khẽ nhún lên một cái như chiếc lò xo và nhảy khỏi cửa sổ phòng bếp.
“Hú!” T khẽ nhún chân, định đuổi theo.
Nhưng, khi T chạm vào cửa sổ, đột nhiên trước mắt một vầng sáng bạc lóe lên,
sau lưng Jack như có mắt, lưỡi dao hung bạo của hắn vung ra phía sau,
nhắm thẳng vào tim của Người sói T.
Sau khi lưu lại một vệt máu trên nền đất, Jack biến mất trong màn đêm của Luân Đôn.
Trong khi T nghiến răng nhìn cái bóng của Jack biến mất, sau lưng anh vọng tới tiếng kêu hoảng hốt của Sydney.
“A! Người sói T! Người sói T!”
“Sao thế?” T quay đầu lại, đập vào mắt anh là cảnh tượng khiến anh phải nuốt mạnh nước bọt.
Lúc này, trận đồ nụ cười đã được hóa giải.
Trên sàn phòng bếp, xuất hiện thêm ba người.
Không, nên nói là thêm hai người và một con mèo.
Thê thảm nhất là con mèo, cả cơ thể nó đã bị một lưỡi dao sắc nhọn cứa làm
đôi, cho dù nội lực có mạnh tới đâu, cũng chắc chắn bỏ mạng.
Mèo cười, đã trở thành kẻ hy sinh đầu tiên trong trận chiến này.
Hai người còn lại thì cơ thể đã nhuốm đầy máu đỏ, một người là chị Joan,
một người chính là Robin Hood, hơi thở của cả hai đều cực kỳ yếu ớt, thể hiện rõ là đã bị trọng thương.
“Chị Joan!” Sydney ôm lấy chị Joan, nước mắt tuôn rơi. “Sao chị lại bị thương thế?”
“Không sao.” Gương mặt nhuốm đầy máu của chị Joan cười yếu ớt. “Chỉ tiếc là đã hy sinh một người bạn đồng hành.”
“Ừ.” Robin Hood nhìn xác Mèo cười, để lộ nụ cười vừa đau xót vừa an ủi. “Đối với tiểu đội săn quỷ, từ trước tới nay cái chết chưa chắc đã là một sự
kết thúc, mà có thể gọi là một sự giải thoát, cho nên không phải đau xót cho người bạn đồng hành của tôi.”
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người vẫn nhìn thấy từ trong khóe mắt của Robin Hood lấp lánh một giọt lệ.
“Cậu bạn cũ.” Robin Hood nhìn vào cái xác của Mèo cười, rút ra một cây tên
từ sau lưng, cắm vào phía trước xác Mèo cười. “Tôi lấy tên thay bia mộ,
và chính thức giải trừ chức vụ của cậu trong tiểu đội săn quỷ vào lúc
này, cũng chúc nguyện vọng cuối cùng của cậu hoàn thành.”
Nhìn hành động của Robin Hood, mọi người đều trầm lặng, cho tới khi Robin Hood đứng dậy, thở hắt ra một hơi dài.
“Các bạn, hiện giờ chúng ta còn một việc vẫn chưa làm.” Robin Hood nói.
“Ngực của Jack đồ tể đã bị mũi tên thánh của tôi bắn trúng, hắn đã bị trọng
thương, thêm vào đó là ánh sáng thánh sẽ làm cơ thể của hắn mục ruỗng,
cho nên... bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để truy sát hắn.”
Robin Hood tiếp tục nói: “Tôi và chị Joan đã mất khá nhiều nguyên khí trong
lần kịch chiến này, cho nên, Người sói T, nhiệm vụ cuối cùng này giao
cho cậu thôi.”
“Ừm!” T gật mạnh đầu, nghe Robin Hood nói vậy, anh cảm thấy dòng máu trong người đang từ từ sôi lên dưới ánh trăng, toàn
bộ hành động tàn sát của Jack cuối cùng đã tới giây phút cuối, kẻ săn
mồi hung ác Jack cuối cùng đã bị bức tới đường cùng rồi ư?
“Hai
ngày.” Robin Hood giơ hai ngón tay lên. “Đây là lúc cơ thể bị thương của Jack yếu ớt nhất, nếu qua mất thời điểm này, hắn nhất định sẽ tìm cách
chạy trốn khỏi Luân Đôn, cho nên đây cũng là cơ hội cuối cùng để chúng
ta bắt được hắn.”
Hai ngày này, vừa đúng lúc trăng tròn!
“Người sói T, cậu có đủ lòng tin không?” Ánh mắt sáng rực của Robin Hood nhìn
thẳng vào T. “Nhiệm vụ cuối cùng cũng là nhiệm vụ khó khăn nhất này.”
Cơ thể cao lớn của T khẽ rướn lên, anh không trả lời, anh nhìn thấy đôi mắt nồng nàn của Sydney đang nhìn mình rất chăm chú.
“Được.” Miệng Người sói T cất lên. “Hai ngày, tôi nhất định sẽ mang tim của Jack về đây, tế lễ Mèo cười.”
Ngày hôm sau, báo chí Luân Đôn vẫn vui mừng khôn xiết đăng tin, kẻ giết người hàng loạt Jack cuối cùng đã dừng tàn sát.
Người sói T và Sydney đang đi dạo trên đường phố Luân Đôn, nhìn mọi người vui vẻ hân hoan giành nhau mua báo.
“Người sói T, anh định tìm Jack thế nào?” Sydney hỏi.
T không nói, chỉ dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình.
“Dùng mũi để ngửi?”
“Hôm đó chị Joan hợp sức cùng Robin Hood, hai người đã làm Jack bị thương
nặng, khiến hắn chảy máu đầy mặt đất.” T nói. “Cái mùi vị trong máu của
Jack, mũi của tôi ghi nhớ rồi.”
“Ừm.” Sydney hỏi. “Tại sao bây giờ không đi bắt hắn?”
“Một là Jack phải đợi tới đêm mới hành động, hai là khả năng biến hình của tôi phải tới đêm mới phát huy.”
“Cho nên, anh sẽ đi truy sát Jack trong đêm nay ư?” Sydney nói.
“Đúng vậy.”
“Vậy...” Sydney định nói gì đó lại đừng lại.
“Vậy gì?”
“Vậy...” Sydney đột nhiên ngẩng đầu lên, khẽ kiễng chân, thơm mạnh vào má của T một cái.
“Á!” T đỏ bừng mặt, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Anh phải cẩn thận.” Đôi mắt của Sydney mơ hồ say đắm. “Em sẽ đợi anh trở về.”
“Ừm!” T sờ sờ má mình, vui vẻ cười.
Nhưng, trong giây phút ngọt ngào ấy, hai người họ không thể ngờ được rằng,
thần số phận rất khắt khe với hai người yêu nhau, một sự việc vô cùng
đáng sợ đang âm thầm chờ đợi họ phía trước.
Trong một con ngõ tối tăm bẩn thỉu không người của Luân Đôn, phát ra một tiếng kêu rên rỉ đau đớn.
Một người đàn ông bị trọng thương, tay phải ấn chặt lồng ngực, dòng máu màu hồng phớt không ngừng chảy xuống từ kẽ tay của hắn.
Người đàn ông này chính là Jack.
Chị Joan và Robin Hood, hai đại cao thủ trong giới thần linh đã liên thủ
tác chiến, khiến ngay cả Jack, một trong mười sáu kẻ mạnh nhất của băng
đảng đen, cũng bị rơi vào kết cục trọng thương, và vết thương thậm chí
còn nặng hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Chết tiệt!” Jack
không ngừng chửi khẽ. “Đêm nay, chắc chắn cái con sói khốn kiếp đó sẽ
tới tìm ta... hừ hừ... chết tiệt… Ta nhất định phải vượt qua đêm nay… hừ hừ... nhất định…”
“Ngươi quả đúng là phường lang sói mà, Jack.” Trong bóng đêm vọng tới một giọng nói phụ nữ trầm thấp.
Jack khựng người, quay ngoắt đầu lại, cho dù đang bị trọng thương, nhưng độ
nhạy bén của hắn vẫn không suy giảm. Đối phương có thể xuất hiện thình
lình trước mặt hắn, chắc chắn là một siêu cao thủ!
“Cô là ai?” Jack nắm chặt con dao đặt bên tay, lưỡi dao bạc phản ứng với nội lực của Jack, khẽ rung lên ánh sáng chói lóa.
“Ngươi không nhận ra giọng của ta?” Giọng nói đó cười kỳ quái. “Uổng phí ba
tháng trước đại ca triệu tập chúng ta để họp, ngươi còn ngồi cạnh ta, hê hê, ngươi còn nhòm trộm ngực ta, lúc đó ta chỉ muốn móc luôn đôi mắt
của ngươi ra.”
“Cô!” Jack kêu lên kinh ngạc, giọng nói ngoài sự vui mừng còn có đôi chút sợ hãi. “Cô là, cô là…”
“Đúng thế.” Người đàn bà này cười lên một tràng, một gương mặt trắng nõn tinh khiết hiện ra từ trong bóng đêm. “Là ta.”
Đôi mắt một mí nhỏ dài, gò má hơi nhô cao, ngũ quan tuy không được coi là
hoàn mỹ vô khuyết nhưng cũng diễm lệ vô cùng, khiến người khác tim đập
thình thịch.
Tuy ả bận trên người một bộ trang phục hoàng hậu
Trung Quốc truyền thống thướt tha, nhưng phần ngực lại mạnh dạn để lộ
một nửa đôi gò bồng đào.
Jack nhìn đối phương, cổ họng khẽ ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt xuống.
Tuyệt đại mỹ nhân như vậy, trái tim của cô ả mùi vị sẽ thế nào nhỉ?
“Thể diện của tôi cũng khá lớn, hê hê, có thể mời được cả Hoàng hậu kim
cương đỏ trong mười sáu người mạnh nhất…” Đôi mắt Jack vẫn nhìn trừng
trừng vào ngực đối phương. “Vua của yêu tinh, hồ ly chín đuôi!”
“Hi hi, Jack tim đỏ à, thể diện của ngươi quả là lớn.” Hồ ly chín đuôi đưa
ống tay áo rộng lên che khuất khuôn miệng, chỉ để lộ đôi mắt đầy mê
hoặc. “Bởi vì bề trên lo lắng ngươi quá lắm lời, đặc biệt phái ta tới
chăm sóc ngươi!”
Chiều tà, T và Sydney vai kề vai, ngồi cùng nhau trên tháp chuông cao nhất của Luân Đôn, nơi đây tuy cấm người qua lại,
nhưng đương nhiên không thể ngăn nổi thân thủ của T.
Hai người ngắm nhìn mặt trời đỏ rực nơi chân trời, đang từ từ lặn xuống ở phía kia của thành phố, yên lặng không nói gì.
Ở một nơi khác trong thành phố, một vầng trăng tròn trắng trong không tì vết, đang từ từ ló ra phía sau một đám mây.
“Tôi đi nhé.” T nói.
“Phải hết sức cẩn thận.” Sydney khẽ nói.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang thủ cấp của Jack về.”
“Không cần, không cần mang đầu của hắn về đâu, đáng sợ lắm.” Sydney nói. “Tôi... tôi chỉ cần anh bình an trở về. Được không?”
“Được.”
T đứng dậy, nhìn Sydney, như muốn nói gì nhưng lại dừng lại.
“Sao cứ nhìn thế?” Sydney bị T nhìn tới mức đỏ cả mặt, cúi đầu nói.
“Ừ, Sydney.” T để lộ nụ cười điển trai ấm áp, tay vò vò mái tóc vàng rối bù. “Chờ tôi về, có việc muốn nói với em, được không?”
“Ừm.” Má Sydney ửng hồng, vờ như không hiểu gì gật đầu.
“Vậy tôi đi nhé.”
“Vâng.”
T nhìn Sydney mỉm cười, sau đó khẽ rướn mình vút lên cao, lấy vầng trăng
tròn trắng tinh làm nên bóng đen cực lớn lướt nhanh như đang giải phóng
toàn bộ sức mạnh của cơ thể tới mức tối đa, tràn đầy sinh lực và đẹp đẽ.
Cảnh tượng đó, đã trở thành một hình ảnh không thể nào quên trong lòng Sydney.
Đột nhiên, Sydney giơ tay ra như muốn gọi Người sói T quay lại.
Trong giây phút cuối cùng ấy, bàn tay cô nắm lại, câu nói ngập ngừng trong
miệng “Đừng để em lại một mình”, không thể thốt nên lời.
Nhìn cái bóng của Người sói T bay nhảy giữa các tòa nhà, sau đó mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần...
Sydney hoang mang.
Cảm giác cô đơn trong giây lát ban nãy, rốt cuộc là lo sợ sự ra đi của Người sói T? Hay là thực sự có một linh cảm không lành?
Trăng tròn từ từ nhô lên phía bên kia bầu trời. Cùng lúc đó, T đã tìm thấy mồi săn của mình.
Jack đồ tể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...