Chuyến Tàu Cuối
Trên con dốc nhìn xuống biển có một tiệm bán đồ handmade màu vàng gỗ thật xinh.
Ngày tháng 5.
Gió đưa từ biển lại mùi hương hanh hao mằn mặn. Trước cửa tiệm có tấm phản màu vàng. 1 chú mèo ú mắt híp tịt như đường chỉ nằm sưởi nắng dưới tán mai tây. Vài đứa nhóc da rám nắng chạy từ con đường đất bụi mù tới tủ kem trước tiệm. Từ phía trong phát ra 1 bản nhạc cổ điển lâu rồi không ai nghe.
- Tụi bây ơi, gọi con Quýt, thằng Bỏng qua đi. Chị Lam Anh về. Chị Lam Anh về này.
Mỗi cuối tuần, trong căn nhà gỗ đều sẽ có tiếng vĩ cầm da diết. Một cô gái trẻ tuổi lau tay vào tạp dề, xếp mẻ bánh mới ra lò lên chiếc khay, đem ra tấm phản nơi lũ trẻ đang ngồi vuốt ve con mèo trắng.
- Mẹ chị làm mẻ bánh bí đỏ mới. Công thức đặc biệt đó nghe. Ăn nhiệt tình vô đó.
Lũ trẻ hò reo vui vẻ. Một đứa nhón miếng bánh, vừa tấm tắc khen ngon, vừa nói:
- Mẹ chị Lam Anh khéo thế. Chế ra món bánh bí đỏ rõ là ngon. Ngày nào chị cũng về có phải tốt không. Bọn em được ăn bánh thoải mái.
- Con Khoai khôn thế? Vậy để chị Lam Anh sạt nghiệp nuôi mà hả? Há há há…
Lũ trẻ cười vang trên bãi. Từ đằng xa âm thanh của biển vẫn rì rào êm ái…
Cô gái trẻ đứng lên mang chút vụn bánh cho lũ chó hoang rồi trở vào trong căn nhà gỗ tiếp tục công việc đang dở. Chiếc đèn trang trí của mẹ bị rụng phần đế sau 1 lần bất cẩn. Không sửa lại đàng hoàng, mẹ biết lại la lối cho…
Sau nhiều năm như vậy, mẹ cuối cùng cũng có thể giống như những bà mẹ bình thường khác trên Thế giới. Không còn giữ khoảng cách với đứa con gái bất hạnh trước kia… Bây giờ mẹ có thể thoải mái biểu lộ cảm xúc. Không cần lo điều gì nữa rồi…
Cô gái ngẩng đầu nhìn lên. Nắng bên ngoài chiếu chếch qua ô cửa sổ bằng gỗ to bản. Chiếu lên những tấm ảnh cũ được ép dẻo và kẹp cẩn thận trên sợi dây mảnh. Mỗi tấm ảnh đều mang theo 1 câu chuyện đã cũ. Vài tấm ảnh chụp hàng cây lá vàng trong ngày mùa thu. Vài tấm ảnh chụp shelfie một cặp đôi nam nữ sinh với nụ cười thuần khiết. Dáng vẻ thanh xuân mãnh liệt át đi mùa thu đã hoen vàng… Và rất nhiều tấm ảnh khác chụp một cô gái 17 tuổi trên môi là nụ cười rạng rỡ. Những tháng ngày kí ức sâu thẳm đã tệp vào mùa thu năm đó như dáng hình của nước. Không còn nắm bắt được điều gì. Chỉ duy có dáng vẻ kiêu hãnh như một thiên nga trắng đương say mê bên cây vĩ, vẫn còn tiếp tục tới tận bây giờ.
Gần 5 năm sau ngày Dương qua đời.
Có rất nhiều chuyện còn nhớ. Có vài chuyện đã quên. Nhưng những tâm tình trước kia vẫn còn trong tim. Chưa bao giờ thay đổi.
Giống như nụ cười của anh năm đó. Chưa từng phai mờ trong trí nhớ của em…
…****************…
Một ngày tháng 7… trời trong…
Em tỉnh dậy và thấy vườn hướng dương của mình rực rỡ dưới ánh dương buổi sớm. Khoác vội chiếc cadigan màu đỏ, bắt vội chuyến tàu sang thị trấn bên. Anh biết rồi đó. Điểm đến là trạm cuối cùng.
Tối nay có buổi hòa nhạc. Em phải tới chuẩn bị trước 1 chút. Nhưng có vẻ đến hơi sớm rồi.
Ban công hướng ra phía biển vẫn thế. Bầu trời xanh và nắng vẫn trải dài…
Em bước lên lan can và kéo 1 thanh âm dọc từ kí ức. Không có anh. Nhưng bước chân đã vững vàng hơn nhiều lắm.
Giống như nhiều ngày trước ấy nhỉ?
Em đã hứa với anh rồi mà. Em đã không để cho kí ức của chúng ta chết đi…
Và những chuyến tàu vô tận.
Chưa bao giờ là chuyến tàu cuối.
Của đôi ta…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...