Tần Mục Ca sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Không có, làm sao ngươi lại nghĩ như vậy?..."
Vừa nói chuyện, mặt nàng không khỏi đỏ lên, nàng nhớ tới hôm qua Tam điện hạ kéo tay mình khi đó đúng lúc bị Hiên Viên Triệt nhìn thấy.
Mình đối với Tam điện hạ cảm giác nói đúng ra là cảm kích nhiều hơn, cũng không có tình yêu nam nữ, chí hướng của đối phương rất lớn, có thực lực nhòm ngó ngôi báu cửu ngũ chí tôn.
Nữ nhân hậu cung của đương kim hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng sẽ ít, cùng một số nữ nhân hầu nhất phu tuyệt đối không phải là cuộc sống mình muốn, mặc dù danh dự của mình không tốt chút nào, nhưng lòng mình tìm kiếm chân ái hẳn sẽ không chết, mình nhất định sẽ gặp được phu quân của riêng mình.
"Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là nghĩ muốn nói một lần, Vương Chỉ Nhược kia cũng không phải là người lương thiện, nếu ngươi thành tiểu thiếp của điện hạ, ngày đó chắc chắn sẽ không được dễ chịu, cho nên nhất định phải thận trọng..." Ánh mắt của Hiên Viên Triệt không có nhìn Tần Mục Ca, chỉ nhìn đình viện và không khí, dừng một chút, lại nói. "Từ việc xung đột của ngươi và kế mẫu mà nói, lúc trước và bây giờ ngươi ở Tần phủ cũng không tốt lắm... Ta không hy vọng ngươi vẫn tiếp tục như vậy..."
Tần Mục Ca nhìn gò má Hiên Viên Triệt, những lời cuối cùng này mình không phải là nghe lầm chứ, một người chán ghét mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy sao? !
Bị Tần Mục Ca nhìn giống như quái vật, Hiên Viên Triệt có chút không được tự nhiên, mặt lạnh quay sang một bên.
Đúng lúc này, hắn thấy Mộ Dung Huyên và vài vị đại thần từ xa đi tới, liền kịp thời im miệng xuống bậc thang nghênh đón đối phương.
"Ta nói như thế nào mà không thấy ngươi, thì ra là một mình đã sớm tới...." Mộ Dung Huyên nở nụ cười, có một chút ý vị sâu xa nhìn lướt qua Tần Mục Ca dưới hành lang, tầm mắt lại quay lại trên người Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt mặt không đổi sắc thi lễ sau đó lạnh nhạt nói: "Lúc ấy đi tìm Trương thị lang nói mấy câu, cho rằng điện hạ đã đến Ngự thư phòng, cho nên..."
Mộ Dung Huyên vừa cười một tiếng, đoàn người bước lên bậc thang đi vào Ngự thư phòng.
Tần Mục Ca phúc thân hành lễ chờ Mộ Dung Huyên đi vào liền đóng cửa lại, ở ngoài cửa hầu hạ, trong lòng còn đang tiêu hóa lời nói kia của Hiên Viên Triệt, nhất là câu nói sau cùng kia, nói rõ cái gì? -- thống hận của hắn với mình giảm bớt rồi hả?
-
Đảo mắt lại qua mấy ngày, tình hình mắt cá chân của Tần Mục Ca tốt hơn một chút, đi đường cũng không còn khập khiễng rõ rệt.
Ngày hôm đó nàng mới vừa đến phụ cận Ngự thư phòng, nữ quan Trương Cung Linh bên cạnh Thái hậu và một đám cung nữ ma ma một mảng đen kịt qua đây.
Tần Mục Ca nhìn đối phương khí thế náo nhiệt, cho rằng muốn đi nơi khác, liền vội vàng đứng lại bên cạnh.
Ai ngờ những người đó bước nhanh đến trước mặt Tần Mục Ca liền dừng lại, Trương Cung Linh dẫn đầu mang theo vẻ mặt lãnh ngạo liếc mắt một cái đánh giáTần Mục Ca, gằn từng tiếng hỏi: "Ngươi đúng là Tần tư thư của Ngự thư phòng?"
Tần Mục Ca phúc thân hành lễ nói: "Đúng vậy."
Trương Cung Linh kia biến sắc, vung tay lên, quát: "Bắt lại cho ta!"
Ra lệnh một tiếng, mọi người tiến lên ba chân bốn cẳng trói chặt Tần Mục Ca lại.
"Trương Cung Linh, đây là ý gì? !" Tần Mục Ca kinh hãi, cao giọng chất vấn. Nàng nghĩ không ra mình làm sai cái gì mà bỗng nhiên bị bắt cóc.
Trương Cung Linh này là nữ quan bên cạnh Thái Hậu, nàng trói mình hẳn là có quan hệ với Thái Hậu, nhưng gần đây mình cũng không gặp Thái Hậu, tại sao vừa nói mạp phạm? !
"Ý gì? Ta xem ngươi cách cái chết không xa rồi! Đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...