Hả? ! Ai nha, thực xin lỗi, ta quên --" ánh mắt của mình vẫn nhìn ngươi, ta đã thất thần rồi! Tần Mục Ca bỏ bớt câu nói kế tiếp, chỉ xấu hổ cười cười, "Công tử tuấn mỹ khuynh thành, rõ là..."
Nàng đang nói, bỗng nhiên cảm giác mình nói có chút không đáng tin, nếu đối phương cho rằng mình là hoa si, vậy thì không hay, mình tới đây, nhưng là có chuyện đứng đắn làm, vì vậy nàng lập tức đổi đề tài, thử dò xét hỏi: "Công tử, buổi tối khi ngươi nghỉ ngươi có phải có hiện tượng khó ngủ?..."
Mặt Tư Đồ Vân càng đỏ hơn, hắn không khỏi sờ sờ thân thể, có chút chật vật nhẹ nhàng nói: "Tần tư thư vì sao lại hỏi như vậy?..."
Tần Mục Ca nhìn biểu hiện đối phương có chút luống cuống, mới biết mình lại lỡ lời, vội vàng xua tay giải thích nói: "Ta không có ý tứ gì khác, công tử ngàn vạn lần không cần liên tưởng -- thôi, nếu công tử có rảnh rỗi, ngày mai mang ta đi chỗ ở của ngươi một chuyến. Ta biết gần đây giấc ngủ của công tử không tốt, mà vừa đi đường xa liền lực bất tòng tâm. Ta có thể giúp công tử trị liệu..."
Tư Đồ Vân sửng sốt, Tần Mục Ca nói đúng tình trạng thân thể hiện tại của hắn, nhưng nàng muốn đi chỗ ở của mình là vì cái gì?
"Nếu ta đoán không sai, công tử có thể là -- trúng cổ..." Tần Mục Ca không tiếp tục che giấu ý kiến của mình, bởi vì đối phương có thể hiểu sai ý tốt của mình, còn không bằng đi thẳng vào vấn đề.
Tư Đồ Vân sửng sốt.
"Không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi, ngày mai giờ này ta lại đến tìm ngươi..." Tần Mục Ca giao hẹn với đối phương, liền đi Ngự thư phòng.
Mộ Dung Huyên không có ở đây, lúc này hắn hẳn là vẫn ở trên triều. Tần Mục Ca thu xếp án thư qua loa một chút, lại bắt đầu dùng phất trần dọn dẹp giá để báu vật và bày biện lại.
Làm xong những thứ này, liền ra ngoài cửa hành lang ngồi xuống chờ Mộ Dung Huyên trở lại. Chỉ là, không chờ được Mộ Dung Huyên, nàng lại thấy Thất công chúa Mộ Dung Đóa Đóa tới.
Nhưng mà lần này đối phương không phải là cực kỳ nhiệt tình, mà trong nhiệt tình lại mang theo một chút phức tạp. Quả nhiên,ddlqd Tần Mục Ca vừa thi lễ, đối phương liền kéo tay nàng thấp giọng hỏi: "Nghe nói ngươi đánh kế mẫu cua ngươi, có việc này sao?"
Đối với chuyện này Tần Mục Ca bày tỏ không có gì mà giấu diếm, cho nên gật đầu.
Đôi mắt Thất công chúa mở lớn, thậm chí lấy tay che miệng lại, nhìn Tần Mục Ca giống như là nhìn quái vật, có chút cà lăm nói: "Ngươi có biết nhiều ngày nay trong kinh thành đặt danh hiệu cho ngươi như thế nào không?..."
"Là kinh thành ác nữ sao?" Sau lưng âm thanh trong trẻo trầm tĩnh của Mộ Dung Huyên vang lên.
Mặt Tần Mục Ca đầy vạch đen, xoay người lại đi qua Mộ Dung Huyên thi lễ. Đồng thời nàng phát hiện Hiên Viên Triệt nghiêm túc đứng bên cạnh, cho nên có hành lễ với Hiên Viên Triệt.
Thất công chúa thấy Hiên Viên Triệt, gương mặt thanh tú không khỏi đỏ lên một chút, xấu hổ thi lễ với Mộ Dung Huyên, lại đưa mắt nhìn Hiên Viên Triệt, thẹn thùng nói: "Đại tướng quân..."
Mộ Dung Huyên vừa thấy biểu tình này của Thất công chúa, không khỏi nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt, cái nhìn này có chút ý vị sâu xa.
Chỉ là, Hiên Viên Triệt hơi vuốt cằm đáp lễ, cũng không có lộ vẻ xúc động.
Hai vị trước mắt Tần Mục Ca này có vẻ tôn quý hơn so với mình, cho nên cúi chào xong liền chủ động lui về một bên, mặc dù nàng canh cánh trong lòng đối với câu nói "Kinh thành ác nữ" vừa rồi của Mộ Dung Huyên, nhưng cũng không lộ ra ngoài ở trên mặt.
Nhưng mà Thất công chúa đã tiếp xúc với đề tài này, nói: "Đúng, ta cũng cảm thấy kỳ quái, Muc Ca làm sao có thể bị kêu thành cái này, cho nên qua đây xác định một chút, thì ra nàng thật sự đánh kế mẫu..."
Mộ Dung Huyên vô tình hay cố ý liếc Tần Mục Ca một cái, cười nhạt: "Tần tư thư, ngươi có cảm tưởng gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...