Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Ánh mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Triệt nhìn về phía nàng có chút nghi ngờ, dường như không hiểu rõ dụng ý lúc này của nàng.

"Chuyện này trước tiên để cho ta tới đối mặt, nếu thua ngươi lại lên -- dù sao hắn gộp hai chúng ta lại một chỗ, ta không thích nhìn thấy điều này," Tần Mục Ca nhẹ giọng trấn an Hiên Viên Triệt, quay đầu phúc thân với Tam điện hạ và Thái Hậu, ngữ điệu trong trẻo và mềm mại nói, "Điện hạ, Thái Hậu, hiện tại vi thần là tư thư. luận chức quan còn kém so với Trương đại nhân, nhưng mà phối hợp cùng với Trương đại nhân giành được nụ cười của mọi người vẫn có thể làm được, hi vọng Thái Hậu, điện hạ cho phép."

Tam điện hạ đang muốn gật đầu, Trương đại nhân ở đối diện cười ha ha: "Chẳng lẽ đại tướng quân sợ hãi, hay là Cao Xương không có người hả?..."

Vẻ mặt Thái Hậu và Tam điện hạ đồng thời trầm xuống.

Tam điện hạ khẽ gật đầu một cái, hắn biết tài ăn nói của Tần Mục Ca tuyệt đối mạnh hơn so với Hiên Viên Triệt.


Tần Mục Ca quay đầu đón nhận tầm mắt đối phương, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi đại nhân có thể làm cho mẫu đơn vừa mới qua thời kỳ ra hoa lại nở hoa lần nữa được sao?"

Trương đại nhân sửng sốt.

"Nếu như ngươi không làm được điều này, làm sao dám nói Cao Xương không có người? Như vậy ngươi chính là ếch ngồi đáy giếng sao? Về phần đại tướng quân sợ hãi câu nói kia, nếu ngươi có thể cùng lúc so đấu đánh bại ta và đại tướng quân -- nói đi, Trương đại nhân, muốn biện luận cái gì, Tần Mục Ca rửa tai lắng nghe." Tần Mục Ca nói một hơi giống như đổ hạt đậu, đồng thời đi đến trước mặt đối phương.

Ánh mắt Thái Hậu thoáng liếc qua ánh mắt của Tư Đồ Dung vẫn trên người Tần Mục Ca, đáy mắt lạnh không ít, tiếp theo ánh mắt bà lại nhìn về phía Hiên Viên Triệt, phát hiện hắn cũng phá lệ nhìn Tần Mục Ca, dường như là chú ý tiến triển của sự việc, bởi vì nghiên mặt, không nhìn tới cảm xúc nơi đáy mắt của hắn.

Tay của bà ở trong tay áo gắt gáo nắm chặt.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Mục Ca, nữ tử này bởi vì hồng hạnh vượt tường bị phu quân đuổi ra khỏi nhà, mới vừa được mọi người khen ngợi bởi vì mẫu đơn có thu hoạch, hiện tại lại cùng sứ giả sắp sửa tiến hành trí biện (biện luận trí tuệ) --nàng, có thể không?

Trương đại nhân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nữ tử này cố gắng muốn tranh luận với mình, thầm mắng đối phương không biết trời cao đất rộng, trong giọng nói rõ ràng khinh thường: "Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì mà tranh luận với lão phu? Biết chút tài mọn liền cho mình rất giỏi sao? Đại tướng quân có sức quyến rũ gì? Có thể khiến cho ngươi sau khi bị hưu khí lại vẫn ôm cuồng dại không thay đổi? Một ngốc nữ hoa si không có tôn nghiêm, thật sự là đáng thương!"


"Trương đại nhân dường như có thành kiến với đại tướng quân? Là trước kia từng có quan hệ -- hay là ngươi đối với nam nhân xinh đẹp trời sinh không có hảo cảm?" Tần Mục Ca nhìn ánh mắt đối phương, cười nhạt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một cái, nói, "Cũng khó trách, đại nhân lớn tuổi phải phải sốt ruột như thế, thời điểm trước kia sinh ra mất hết mặt mũi đi? Cho nên ghen tị với những thứ xinh đẹp ta hoàn toàn có thể lý giải, trong lòng ngươi không phải người thường có thể so sánh, nói ra những lời này ta cũng không trách ngươi..."

"Ha ha..." Vài tiếng cười khẽ, lần này không có đình chỉ lại là -- Hiên Viên Triệt.

Hắn cứ như vậy không cố kỵ không che giấu lộ ra hàm răng trắng tinh, cười đến hoa xuân rực rỡ, nụ cười kia khiến mẫu đơn ảm đạm thất sắc, khiến cho Nhật Nguyệt cũng mất đi ánh sáng, vốn là dung nhan nhân thần căm phẫn, lúc này vô cùng mị hoặc.

Dường như tất cả mọi người chưa từng thấy hắn như vậy.

Sau đó toàn trường tiếng cười không ngừng, giống như thủy triều.

Mặc dù Tam điện hạ nhẫn nại, nhưng trong mắt toàn là ý cười, hắn không che dấu sủng nịch nhìn Tần Mục Ca, xem ra là nàng không thích ăn một chút thua thiệt nào.


"Ngươi..." Trương đại nhân tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhất thời không nói lên lời chí vào Tần Mục Ca, sau cùng tỉnh táo lại, hung hăng nói, "Ngươi đừng vội dựa vào miệng lưỡi lợi hại, bị phu quân ruồng bỏ đuổi ra khỏi nhà mà tâm tình còn tốt như vậy ta chưa có thấy qua, ngươi bảo vệ đại tướng quân, cuồng dại có thêm với hắn chẳng quan hệ với ta, hiện tại là ngày tốt hội họp, trong vòng bảy bước nếu ngươi có thể làm ra một bài thơ phù hợp với tình huống hiện tại liền tính ngươi thắng ván này!"

Tràng diện lập tức an tĩnh lại, vấn đề này cũng không tầm thường, làm thơ trong vòng mấy bước, đề mục lại phải phù hợp với mẫu đơn hội, thật sự là khảo nghiệm một người tài hoa.

Tần Mục Ca dừng lại một hồi, tâm tư chuyển động cực nhanh, trước mặt bao nhiêu người nàng không có khả năng đứng bất động, vì thế nàng bình tĩnh cười, bước tới phía trước một bước.

"Một bước." Trương đại nhân vội vã hô một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui