Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

"Ngươi như thế nào mà cầu được Đại tướng quân tha thứ?" Tần thị lang xuất ra dáng vẻ gia trưởng, cau mày chất vấn Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca trong lòng không khỏi sinh ra buồn bực, Tần phu nhân này không phải mẫu thân mình, chẳng lẽ Tần thị lang này cũng không phải phụ thân của mình sao? Thế nào mà lời nói không có một chút quan tâm tới mình vậy?

Nàng cười nhạt, nhìn Tần thị lang nhẹ giọng hỏi: " Tại sao phụ thân nói ra lời đó? Ta sao phải cầu xin hắn tha thứ? Nữ nhi ngẩng mặt không hổ với trời, cúi mặt không thẹn với người, không có lỗi gì với hắn, không cần xin lỗi hắn."

"Không có lỗi gì với người ta? !" Tần thì lang hừ lạnh một tiếng, nhìn xung quanh không có ai chỉ vào Tần Mục Ca nói, "Ngươi đùng tưởng rằng cha ở bên ngoài nên cái gì cũng không biết, ngươi bị Đại tướng quân đuổi ra khỏi phủ, có phải thế không?"

"Phụ thân, ta bị hãm hại mới có thể bị đuổi ra ngoài." Tần Mục Ca nói thật, nàng biết phụ thân hiểu ít giống như người khác, hơn nữa mấu chốt là mình nhất thời cũng giải thích không rõ, không lấy ra được chứng cứ chính xác để chứng minh.

Tần thị lang vung ống tay áo, lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn Tần Mục Ca một cai, lên cỗ kiệu, chờ Tần Mục Ca theo ông lên, mới tiếp tục nói: " Nếu không phải khi đó ngươi tự cho là thông minh, há có thể có tai họa hôm nay? Tâm Nghi nữ nhân của hắn bị ngươi hoán đổi vị trí, gả cho Mộ Dung Khinh Hàn, hắn đối với ngươi há có thể liếc mắt nhiều một cái? Là ngươi tự rước lấy nhục, mất hết thể diện Tần phủ!"


Tần Mục Ca trong lòng dừng lại, mình và một nữ nhân hoán đổi vị trí? Còn là mình thiết kế? Cái này Phủ Cầm không có nói, ,mình vẫn còn có năng lực này? !

"Phụ thân, nữ nhi tuyệt đối sẽ không gánh cái tiếng xấu này, ta sớm muộn sẽ tìm được người hại ta, để cho hắn trả giá thật lớn." Tần Mục Ca biết vâng lời nhẹ giọng trả lời một câu, nhưng giọng nói vô cùng kiên định, mình nói như vậy, cũng chuẩn bị làm như vậy.

Cái gì mình cũng không nghĩ ra, chỉ có dựa vào Phủ Cầm và Nghênh Xuân nhắc nhở và miêu tả hiểu rõ một chút, mặc dù nói thật lòng mình cũng không cảm thấy có nhiều khổ sở, nếu là có chỉ có thể là căm tức, khó chịu.

Mình trước kia không phải là rất mưu mô sao, làm sao sẽ mắc bẫy của người khác? Trong này nhất định có uẩn khúc.

"Về sau không có việc gì ít đi ra ngoài rêu rao đi! Đàng hoàng ngây ngô ở trong phủ, chờ qua phong ba này qua rồi hãy nói." Tần thị lang giơ tay lên, lần nữa bày ra dáng vẻ gia trưởng ra lệnh một tiếng.

Tần Mục Ca trong lòng mặc dù không đồng ý, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, chẳng qua là ngoan ngoãn nghe theo gật đầu một cái.

Dọc theo đường đi, Tần thị lang lại coi trọng hỏi thăm một cái chi tiết Tam điện hạ giúp đỡ một chút, Tần Mục Ca giới thiệu qua loa xong, cỗ kiệu đã đến trước cửa Tần phủ.

Trong ấn tượng ban đầu của Tần Mục Ca, mình bị mẹ kế chặn ngoài cửa, hiện tại mình trở lại, thái độ của đối phương sẽ là gì đây?

"Lão gia cực khổ rồi!"


Tần Mục Ca còn chưa có xuống kiệu, đã nghe một âm thanh nhu tình vạn thiên địa của nữ nhân vang lên. ( Âm thanh sởn gai ốc thì có.)

Nghe âm thanh này liền biết là một cái nữ nhân nũng nịu.

Sau khi ra phán đoán này, Tần Mục Ca theo Tần thị lang cùng nhau xuống kiệu.

Tần phu nhân vốn là tràn ngập nhu tình nhìn Tần thị lang, sau nhìn thấy Tần Mục ca, trời quang lập tức chuyển đầy mây, chỉ vầ phía nàng bật thốt lên: " Ngươi còn có mặt mũi nào trở lại? !"

Tần Mục Ca bĩu môi đang muốn đáp lời, Tần thị lang mày rậm nhíu lại, thấp giọng nói: "Có lời gì trở về nói!"

Tần phu nhân nhẫn nhịn, mang theo vô cùng căm phẫn và khinh bỉ hung hăng trợn mắt nhìn Tần Mục Ca một cái, đi theo Tần Mục Ca vào trong phủ.


Vừa vào cửa phủ, nàng liền không nhịn được nói với Tần thị lang: "Lão gia, người đồi phong bại tục như thế ngươi còn muốn cho nàng bước vào? Mặt mũi chúng ta để ở đâu? Đại tướng quân nhân từ, không lấy mạng của nàng, nhưng giữ lại nàng khiến cho chúng ta gánh nỗi nhục!"

"Tam điện hạ ra mặt, ngươi không cần nói thêm cái gì nữa, dù sao cũng là nữ nhi của Tần gia, cho dù như thế nào, chẳng lẽ ta ở ngay trước mặt Tam điện hạ đoạn tuyệt với nàng sao? Để chuyện này qua đi, tùy tiện tìm người hợp ý an tĩnh gả nàng đi được rồi." Tần thị lang vừa bước đi thong thả, vừa thấp giọng làm ra chỉ thị.

Tần phu nhân dừng một chút, đổi giọng nói: "Lão gia, có phải không lâu nữa người lại lên đường hay không?

Tần thị lang gật đầu một cái.

Tần Mục Ca vừa nghe phụ thân lại muốn ra cửa, trong lòng không khỏi cười khẽ, xem ra cuộc sống của mình sẽ rất phong phú đây, mẹ kế này trước đó nhìn mình không vừa mắt, hiện tại coi mình là cái đinh trong mắt. Bất quá, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tự mình cũng muốn nhìn một chút xem đối phương còn có thể xuất ra chiêu thức gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui