Nam Vô Tâm không phải là không biết trên bàn ăn nhìn thì như hoà thuận nhưng thật ra đang không yên bình chút nào.
Nhưng một bên là Vương Quốc Nữ Bá Tước, lại còn là sư phụ của Hoa Tư Vũ, một bên thì là nữ nhân đầu gối tay ấp của mình, bên nào hắn cũng không dám chọc.
Chỉ có thể buông bát xuống, lấy khăn lên lau miệng rồi ho khan nói: “Khụ, ta ăn xong rồi, mọi người cứ ở lại dùng bữa, ta sắp phải đi có chút việc!”
“Đi đâu?” Mạn Thiên cùng Astrid hai miệng một lời mà nói, nói xong mới vội bịt miệng lại.
Mạn Thiên thấy mình nói lời này ngữ khí chẳng khác nào cô vợ gắt gỏng kiểm soát chồng cả, nàng hiện tại có chút hối hận, sợ Nam Vô Tâm nghĩ nàng là người như vậy.
Astrid còn hối hận không kém, nàng mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình là cô dân nữ yếu ớt, nào có dân nữ nào dám lên giọng hỏi một vị gia chủ của gia tộc cơ chứ.
Mạn Thiên cùng Astrid trong lòng chột dạ, đồng thời không biết vô ý hay cố tình mà quay ra lườm nhau một cái.
Nam Vô Tâm kỳ thực không suy nghĩ nhiều như thế, hắn hiện tại chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi cái nhà này, trốn khỏi bầu không khí đáng sợ của hai người.
“Ta muốn đến tổng bộ chấp hành quan, có một số chuyện cần bẩm báo!” Nam Vô Tâm thành thật nói, hắn muốn tố cáo có bằng chứng rằng mình bị gia tộc Floren sai người ám sát.
Hai người nghe vậy gật đầu, không phải liên quan đến nữ nhân là được, Mạn Thiên tiến lên cẩn thận giúp hắn lau lại miệng, chỉnh trang lại quần áo rồi ôn nhu dịu dàng cười nói:
“Vậy tiểu Tâm ngươi cứ yên đi đi, gia tộc vẫn để ta tới lo lắng!”
Mạn Thiên vừa nói với Nam Vô Tâm vừa lén quay ra sau đưa lên ánh mắt trêu tức đối với Astrid.
Quả nhiên, chỉ thấy hai hàng lông mi của nữ Bá Tước nhíu lại, với hành vi của Mạn gia tiểu thư này rất không vừa mắt.
“Khoan đã, tổng bộ chấp hành quan?” Astrid nhớ ra gì đó, trên miệng chợt nở ra nụ cười suy tính, nếu là đến đó, mọi chuyện đối với nàng liền dễ làm.
Nam Vô Tâm tất nhiên không để ý đến Astrid vào lúc này, ánh mắt đầy yêu thương đối với Mạn Thiên nói: “Cảm ơn nàng, có Mạn Thiên nàng ở bên, ta thật có phúc!”
Astrid thực sự không ngửi được mùi vị hôi chua của tình yêu đang dần lên men trong căn phòng, liền mở miệng cắt ngang nói: “Ặc, công tử, tiểu dân nữ cũng đã hồi phục tốt, không biết công tử có thể tiện đường mà đưa ta về luôn không?”
Nam Vô Tâm nghe thế cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp: “Tất nhiên được, nếu cô nương đã hồi phục thì bản công tử cũng không tiện giữ lại!”
Nói đùa, để Astrid trong nhà chẳng khác nào quả bom nổ chậm, hắn đã muốn lễ phép mời vị này Nữ Bá Tước về lắm rồi.
Mạn Thiên thì lại dùng ánh mắt suy tư nhìn Astrid, trong đầu đang nghĩ xem rốt cuộc trong giỏ của cái nữ nhân này chứa thứ gì, muốn xem xem mục đích của nàng khi tiếp cận tiểu Tâm của nàng là gì.
Hai nữ nhân lòng dạ đều mang tâm tư, Nam Vô Tâm thì chẳng hề hay biết, trong đầu toàn là kịch bản và làm sao xem diễn xuất thế nào khi đến tổng bộ chấp hành quan báo cáo.
…
Xe ngựa dừng lại tại một con hẻm nhỏ, Nam Vô Tâm vén ra tấm rèm phía trước, mỉm cười đối với nữ tử đang ngồi đối diện cười nói: “Anh Tư cô nương, đã đến địa điểm cô nương nói, ta có việc bận, thứ lỗi vì không tiễn cô!”
Astrid cũng không dám muốn hắn tiễn, tiễn về đâu, về gia tộc Hoa Hồng?
Mỉm cười cảm kích nói: “Thời gian qua quả thực làm phiền công tử, tiểu dân nữ báo đáp còn không hết sao dám nghĩ nhiều!”
Nhìn Nữ Bá Tước đại nhân đi sâu vào bên trong con hẻm tối, Nam Vô Tâm thở ra một hơi, rốt cục tiễn được vị đại thần này trở về.
Nam Vô Tâm sau đó tiếp tục cho xe ngựa đi tiếp, đích đến chính là trung tâm bên trong nội thành Tường Vi, tổng bộ Chấp Hành Quan!
Đi cũng không lâu, xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước một toà lâu đài được xây hình chữ U rộng lớn nguy nga.
Nam Vô Tâm tiêu sái bước xuống, trước khi đi qua cánh cổng vòm cao lớn hắn còn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của mình, lấy từ trong ngực ra một chiếc gương, soi bên trong cảm giác mình đã đẹp trai nhất có thể rồi mới hài lòng mà bước vào.
“Dejàvu sao, cảm giác trông hơi giống tên nào đó!” Nam Vô Tâm suy tư lẩm bẩm.
Ặc, nghe đồn vị chấp hành quan trưởng quan chính là nữ, một chút thao tác nhỏ này chắc là có ích, Nam Vô Tâm nghĩ vậy.
Một đường tiến thẳng vào bên trong, chẳng có ai đi lên cản Nam Vô Tâm cả, thấy trên ngực hắn không, huy hiệu Quang Vinh, huy hiệu mạo hiểm giả cấp S, huy hiệu học viện Ma Pháp Carano, huy hiệu gia chủ sơ cấp gia tộc đều gắn đủ.
Gặp hắn còn không cong lưng mà cúi xuống cung kính mà hô một câu: Đại nhân tốt! Thì thôi, chẳng tên nào mắt mù mà dám ra trêu chọc hắn.
Tiến thẳng vào trong sảnh chính, Nam Vô Tâm đến trước mặt nữ tiếp tân dung mạo xinh xắn, mở miệng nói: “Ta muốn gặp vị trưởng quan đại nhân, không biết có thể hay không?”
Nữ tiếp tân chất lượng chuyên môn rất tốt, trước dung mạo đẹp trai đến khó coi của hắn chỉ thất thần nhìn một chút, sau đó mở miệng nghiêm túc nói ra: “Đại nhân, ngài chờ ta một chút để ta đến thông báo với chưởng quan đại nhân.
”
“Được rồi, cô nương cứ nói là Bách Hoa gia chủ có chuyện quan trọng cầu kiến!” Nam Vô Tâm gật đầu nói, hắn biết mặt mũi của mình cũng khá lớn, nói ra thân phận có lẽ vị kia chưởng quan đại nhân có điểm nể mặt.
“Vâng vâng!” Nữ tiếp tân cung kính gật đầu, sau đó liền nhanh chóng chạy lên bên trên.
Nam Vô Tâm đứng gõ bàn đợi, ánh mắt bắt đầu quan sát xung quanh xem có gì thú vị.
Đánh tiếc chẳng có gì hay ho, nhưng cũng không để hắn chờ lâu, nữ tiếp tân kia cũng liền đã nhanh chân chạy xuống, đến trước mặt hắn liền cung kính làm ra mời thủ thế, nói: “Đại nhân, chưởng quan đại nhân cho mời ngài!”
Nam Vô Tâm gật đầu, đó, mặt mũi của hắn vẫn rất tốt dùng mà, mỉm cười đối với nữ tiếp tân nói: “Cảm ơn, mời dẫn đường.
”
“Vâng vâng!”
“…”
Nam Vô Tâm tiến lên bên trên tầng cao nhất của toà lâu đài, đến trước một căn phòng có cánh cửa làm bằng gỗ quý, nhìn từ ngoài vào đã thấy không khí xa hoa.
Nữ tiếp tân kia đến đây thì dừng, chỉ vào bên trong căn phòng đối với hắn nói ra: “Đại nhân, ta liền dẫn ngài đến đây, trưởng quan đại nhân đang chờ ngài bên trong, cho phép tiểu nữ thối lui.
”
“Ừm!” Nam Vô Tâm từ bỏ suy nghĩ tặng cô nương này một bức ảnh đẹp trai của hắn, nhét vào tay nàng 500 vàng rồi tiêu sái bước đến trước căn phòng.
Nam Vô Tâm có lẽ cũng đúng khi không tặng cô nàng này bức ảnh của hắn, không chừng nàng có thể sẽ treo ảnh của hắn lên bàn thờ ngang hàng với gia gia của mình, ngày ngày đầy đủ ba hương bảy khói cúng bái cũng nên.
Nếu Mạn Thiên biết nàng vất vả kiếm tiền ra cho gia tộc mà tên này hào phóng mang đi cho gái, có lẽ, chậc chậc…
Nam Vô Tâm đến trước căn phòng, nhẹ vuốt mái tóc của mình cho đẹp trai nhất, bắt đầu đưa tay ra gõ cửa.
Cộc.
.
cộc.
.
“Đi vào đi, cửa không khoá!” Rất nhanh bên trong lền truyền ra một giọng nữ vừa mềm mại lại có cả uy nghi cương nghị.
Nghe có chút quen tai, Nam Vô Tâm nghĩ vậy nhưng cũng không lưu tâm nhiều, liền vặn chốt rồi đẩy cánh cửa ra, bước vào bên trong hắn liền lập tức lễ phép chắp tay cười nhẹ nói:
“Tại hạ Bách Hoa gia chủ tham kiến chấp hành trưởng quan đại nhân!”
“Xin chào Bách Hoa gia chủ, mời ngồi!”
Hai bên lễ phép mà khách khí nói xã giao, lúc này Nam Vô Tâm mới nhìn thẳng đến phương hướng bàn làm việc, liền thấy một nữ nhân với mái tóc màu đỏ rực ung dung ngồi đó.
“How?” Nam Vô Tâm thiếu chút phun ra khỏi miệng, ánh mắt kinh hãi xen lẫn mộng bức nhìn vào nữ nhân ngồi đó.
Wow, chẳng phải vừa mới chia tay cô dân nữ, đóng vai bởi Nữ Bá Tước đại nhân đây sao, dù chưa nhìn thấy dung mạo của Astrid ngoài đời thực bao giờ, nhưng, kiếp trước chơi Astrid qua không biết ba nhiêu lần, ặc, là điều khiển nhân vật, hắn làm sao có thận không nhận ra, trước mặt đây chính là vị Nữ Kiếm Đại Sư - Astrid cơ chứ.
Vì sao lại là nàng, vì sao Astrid lại ở đây, Astrid là Nữ Bá Tước cơ mà, không phải nàng cũng là trưởng quan chứ… hàng vạn câu hỏi đang diễn ra trong đầu Nam Vô Tâm, dẫn đến hắn vẫn cứ ngốc trệ mà đứng đó nhìn nàng.
Astrid thấy Nam Vô Tâm cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, nhất là ánh mắt si mê kia, ít nhất là nàng nghĩ như vậy, Astrid liền đắc ý trong lòng.
Hừ, xinh đẹp không, ha ha ha, đây chính là dung mạo thật của ta, có phải vừa thấy đã yêu rồi, xem ra bản tước cũng rất có mị lực, ha ha ha….
Astrid đức hạnh cũng có một chút giống với tên nào đó, hơi tự luyến một chút…
Vui vẻ thật đấy nhưng không thể tỏ rõ ra mặt, Astrid giả bộ ho khan, nghiêm giọng nói: “Khụ, Bách Hoa gia chủ, trên mặt ta dính gì sao, nếu không có gì muốn trình bày liền về cho!”
Mồm nói là vậy nhưng nếu hắn về thật Astrid liền ngồi đấy mà khóc, tất nhiên Nam Vô Tâm sẽ không về, liền định thần lại, cười ngượng nghịu nói: “Xin lỗi đại nhân, là tại hạ không phải phép, mong ngài đừng để ý!”
Astrid bên trong nội tâm hài lòng, ha ha, tên này đúng thật là bị dung mạo xinh đẹp của nàng cho mê đắm, ngoài mặt vẫn nghiêm túc đoan chính nói: “Không có gì, ta không để ý!”
Nam Vô Tâm gật đầu, lấy lại bình tĩnh, không việc gì phải sợ, Astrid còn ăn thịt được hắn hay sao, liền từ tốn mà ngồi xuống tại bàn uống nước bên cạnh, ánh mắt lại nhìn vào Astrid, đợi nàng ngồi xuống phía đối diện rồi bắt đầu làm theo kịch bản định sẵn.
Quả nhiên, chỉ thấy Astrid đóng lại tập tài liệu trên bàn, nhẹ nhàng đứng dậy, không hề thục nữ mà tại trước mặt hắn vươn vai duỗi người, vô tình làm là cho dáng người mạn diệu và đặc biệt là trước ngực hai bình sữa lớn được bày ra toàn bộ trước ánh mắt kinh hãi của Nam Vô Tâm
Đàn bà này, quả nhiên không thích hợp…
Thấy biểu cảm của Nam Vô Tâm, Astrid liền nở ra nụ cười quyến rũ, tiếp tục nhẹ uốn éo người mà tiến đến chỗ ghế, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười duyên dáng nói: “Gia chủ đại nhân, trước khi muốn thưa chuyện chúng ta liền nên uống một chút trà chứ?”
Cảm giác cái mông lớn của nàng đã chạm đến hông mình, Nam Vô Tâm bắt đầu cảnh giác lên, lại đến, đến từ nữ Bá Tước đại nhân khảo nghiệm nhân phẩm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...