Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor


Hoa Tư Vũ cùng sư phụ của mình Astrid nói chuyện tâm sự một hồi về chuyến đi đến khe nứt Hỗn Mang vừa rồi, khoe khoang với Astrid rằng khi đó mình chiến đấu dũng mãnh như thế nào, kẻ địch nguy hiểm ra sao.

Mặc dù Hoa Tư Vũ không còn là cô gái nhỏ thích làm nũng với sư phụ nữa nhưng mỗi khi được sư phụ Astrid khen khiến cho Hoa Tư Vũ vô cùng vui mừng và ấm áp, có lẽ từ trước đến nay, chỉ khi ở bên Astrid nàng mới cảm nhận được hơi ấm của tình thân, hơi thở của gia đình.

Astrid chăm chú lắng nghe hết tất cả những gì đồ nhi của mình nói, trên khuôn mặt vẫn luôn nở ra nụ cười tự ái, nghe những chiến tích mà Hoa Tư Vũ kể lại, trên mặt nàng hiện lên sự tự hào cùng vui mừng.

"Tiểu Vũ của sư phụ thật giỏi, nói đi muốn ta thưởng gì cho con nào!" Astrid mỉm cười xoa đầu đồ nhi của mình nói.

Hoa Tư Vũ hưởng thụ bàn tay của sư phụ vuốt ve trên đầu mình, cả người nhổm dậy nhào vào bên trong lồng ngực của Astrid, cười nói: "Đồ nhi không cần thưởng gì hết, chỉ cần sư phụ mãi yêu thương ta là được!"
"Hự!" Astrid thì không được dễ chịu như vậy, nếu không phải nàng mạnh mẽ hơn đồ nhi rất nhiều có lẽ đã bị cái ôm này của Hoa Tư Vũ làm cho gãy mất mấy cái xương sườn.

Lý do chính là bởi vì bộ giáp trên người Hoa Tư Vũ vô cùng hầm hố, làm cho hình ảnh Hoa Tư Vũ bên trong lồng ngực của Astrid trông vô cùng mất cân xứng.

"Tiểu Vũ của sư phụ vừa ngoan vừa giỏi như vậy, sao mà không yêu thương con cơ chứ!" Astrid điều chỉnh lại tư thế ngồi, vuốt ve mái tóc của đồ nhi, ánh mắt lúc này mới chú ý đến bộ giáp mà Hoa Tư Vũ mặc trên người.

"Ách, tiểu Vũ, bộ giáp này con lấy đâu ra?" Astrid nhận ra bộ giáp này không tầm thường lúc, ngay lập tức kinh hãi đối với Hoa Tư Vũ nói ra, với bản lĩnh của nàng không khó để nhận ra bộ giáp này đẳng cấp đã đạt đến Đỉnh cấp trang bị.

Hoa Tư Vũ thấy vậy liền đứng lên, triển khai bộ giáp ra toàn bộ, đứng quay một vòng trước mặt sư phụ rồi nói: "Sư phụ, ngài thấy bộ giáp này của con thế nào, trông tuyệt đúng không?"
Astrid trong lúc nghi hoặc nhưng cũng mở mồm khích lệ đồ nhi một câu: "Tuyệt, tuyệt lắm, tiểu Vũ, con biết bộ giáp này giá trị của nó như thế nào sao?"

Hoa Tư Vũ thu lại phần mũ, cười nói: "Chẳng phải là Đỉnh cấp trang bị sao, nó gọi là Quang Vinh Chiến Giáp đó sư phụ!"
Astrid sững sờ nhìn đồ nhi của mình, trong lòng suy nghĩ xem ra đồ nhi của nàng chuyến đi vừa rồi có thu hoạch không nhỏ, nhưng để đề phòng bất chắc, Astrid vẫn phải dò hỏi: "Tiểu Vũ, bộ giáp này con là như thế nào lấy được, Đỉnh cấp trang bị rất quý giá, không phải là từ trên trời rơi xuống đi!"
Hoa Tư Vũ thì lại không nghĩ nhiều, nghĩ đến người đưa tặng cho mình bộ giáp này, trên miệng nở ra mơ mộng nụ cười ngọt ngào, vui vẻ thản nhiên đáp: "Là một người rất quan trọng tặng cho con!"
Còn Astrid thì kinh hãi rồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy đồ nhi Hoa Tư Vũ của mình nở ra nụ cười bệnh trạng như thế này, ít nhất đối với người chưa trải qua tình yêu như Astrid thì là như vậy.

Astrid hốt hoảng sờ lên trán đồ nhi của mình, cảm giác không nóng như trong suy nghĩ của nàng, lo lắng nói: "Tiểu Vũ, con thấy không ổn ở đâu chứ, đừng làm sư phụ sợ.

"
Hoa Tư Vũ ánh mắt kì quái nhìn sư phụ, lắc đầu nói: "Con không sao, sư phụ vì cái gì hỏi như thế?"
Astrid ngồi lại chỗ, ánh mắt suy tư quan sát đồ nhi của mình, bắt đầu suy ngẫm những gì Hoa Tư Vũ khi nãy nói, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người quan trọng? Đưa tặng?"
Một cảm giác không vui vẻ xông lên đầu Astrid, nàng biết được Hoa Tư Vũ không có mấy bằng hữu, cũng không thân thiết gì, cho nên căn bản nàng chính là người quan trọng nhất đối với Hoa Tư Vũ, nay nghe đồ nhi ngoan nói nàng có người khác quan trọng không kém, lại còn tặng nàng Đỉnh cấp trang bị làm cho Astrid cảm nhận được nguy cơ.

Không cận thận có một ngày đồ nhi ngoan biến hư lúc nào không hay!
Astrid nhíu mày không vui, nghiêm giọng đối với Hoa Tư Vũ nói: "Tiểu Vũ khi nào biết giấu diếm sư phụ rồi, nói cho ta người đó là ai, vì sao tặng món đồ quý giá như vậy cho tiểu Vũ con, và còn quan hệ của hai người là gì?"
Hoa Tư Vũ lúc này mới giật mình tỉnh thần lại, không xong, vừa rồi không phải sư phụ biết được gì rồi chứ, nàng vẫn chưa xác định rõ sư phụ đối với việc mình yêu đương là thái độ thế nào.

Linh cơ lóe lên, Hoa Tư Vũ mím môi ngượng ngùng đối với Astrid nói: "Ặc, sư phụ, người khi nãy nói một phần thưởng, tiểu Vũ đột nhiên lại muốn!" Khi nói còn trưng ra bộ mặt khả ái nhất có thể, cả thân hình xà vào lòng sư phụ làm nũng.

Astrid cũng nhất thời bị bộ mặt này của đồ nhi ngoan cảm hóa đến, ài, là ta nghĩ nhiều, tiểu Vũ vẫn đối với ta yêu quý nhất, Astrid trong lòng an ủi bản thân như thế, cười nói: "Vậy tiểu Vũ muốn sư phụ thưởng gì, chỉ cần không quá đáng, sư phụ đều cho!"
"Vẫn là sư phụ yêu thương tiểu Vũ nhất!" Hoa Tư Vũ ôm chặt Astrid không buông, nói tiếp: "Vậy thì sư phụ hứa là phải không nổi giận và đồng ý với điều ta sắp nói, nha nha!"

Astrid nghe vậy sững sờ một lúc, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi rói: "Sư phụ hứa!" Miệng nói là vậy nhưng độ uy tín thì lại chẳng có bao nhiêu!
Hoa Tư Vũ lại tin sái cổ, trong mắt nàng, sư phụ là nữ kiếm sĩ dũng mãnh cương trực, mỗi lời nói ra đều như đinh đóng cột, nhất ngôn cửu đỉnh.

Nàng hít một hơi, khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, ánh mắt như né tránh, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tiểu Vũ.

.

tiểu Vũ của người biết.

.

biết yêu rồi.

.

"
Astrid tưởng mình bị điếc, há hốc mồm ra một hồi lâu rồi mởi định thần lại, điều Hoa Tư Vũ nói vừa rồi giống như tiếng sét bên tai nàng, quá bạo kích làm cho nàng trong nhất thời chưa hình dung được.

Hoa Tư Vũ không để ý khuôn mặt với biểu cảm khôi hài lúc này của sư phụ, mở miệng âm thanh mang theo thẹn thùng lẫn một chút ngọt ngào nói tiếp:

"Cũng là người đó tặng cho tiểu Vũ bộ giáp này, hai người chúng ta tuy mới biết nhau không lâu nhưng tình cảm lại rất tốt, mong sư phụ chấp nhận.

"
Nói xong nàng còn hé mắt ra nhìn biểu cảm của sư phụ, rất sợ sư phụ không giữ lời hứa mà tức giận!
Astrid cũng không có tức giận nổi trận lôi đình rồi rút kiếm ra đánh nàng thành đầu chó như Hoa Tư Vũ nghĩ, Astrid chỉ thở ra một hơi, trong lòng suy nghĩ một câu: Ài, con gái lớn, không giữ được, ặc, là nữ đồ nhi.

Nhưng điều đó không có nghĩ là nàng đã đồng ý, dù sao Hoa Tư Vũ giống như cái đuôi nhỏ theo bên nàng không biết bao nhiêu năm rồi, Astrid không cho phép đồ nhi ngoan của mình gặp phải điều gì bất trắc.

Nàng cũng biết đồ nhi của mình rất ngây thơ, ngoài việc cầm kiếm ra đánh nhau với chỉ huy đám binh lính ra thì chẳng có chút kinh nghiệm bên ngoài gì hết, Astrid sợ rằng đồ nhi của mình bị mấy tên nam nhân mặt trắng mở miệng hai ba câu mật ngọt dụ dỗ đi mất!
Nét mặt trở lại vẻ nghiêm túc, Astrid trịnh trọng đối với đồ nhi của mình nói: "Tiểu Vũ, con cũng đã lớn, sư phụ cũng không cấm đoán con yêu đương chuyện này, nhưng sư phụ cần phải biết, đối tượng yêu đương của con là ai, là người như thế nào, chuyện này con phải thành thật khai báo, bởi nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của con!"
Hoa Tư Vũ chép miệng bĩu môi, đúng là Nữ Bá Tước, mới chỉ hai ba câu nói mà đã khiến nàng không cãi nổi, nhưng nàng cũng không lo lắng, tiểu Tâm của nàng là ai cơ chứ, nói ra khéo mà dọa chết sư phụ!
Ánh mắt bắt đầu trở nên vô hạn mơ màng cùng ti tí thẹn thùng, Hoa Tư Vũ kể lại thời gian kể từ lúc bản thân mình gặp Nam Vô Tâm cho đến giờ, thậm chí việc hắn có vợ rồi cũng kể vì biết rằng với bản lĩnh của sư phụ kiểu gì cũng sớm tra ra.

Đặc biệt, kể đến đoạn hắn đẹp trai, lợi hại, bối cảnh đằng sau lớn ra sao, Hoa Tư Vũ trên khuôn mặt toàn là tự hào làm cho Astrid cũng kinh hãi, căn bản không nghĩ tới trên đời này lại có hoàn mỹ như thế thiếu niên.

"! thế nào, sư phụ đồng ý cho con với tiểu Tâm chứ, hừ, nói cho sư phụ biết, trên đời này không có nam nhân nào tốt như chàng đâu, tiểu Vũ của người quyết định rồi, không phải tiểu Tâm, con không gả!" Hoa Tư Vũ vẻ mặt đắc ý đối với sư phụ nói, nàng cũng biết sư phụ mình chưa yêu đương bao giờ, muốn làm cho Astrid ghen tị chết!
Astrid tiêu hóa hết lượng thông tin vừa rồi, trong lòng trầm mặc, xem ra tiểu Vũ của nàng không giữ được, nếu thật như đồ nhi kể, thiếu niên kia thật sự xuất sắc như thế, nàng lão xử nữ này có khi cũng động lòng!
Càng kinh hãi hơn là đồ nhi của mình lại tốt số như thế, vậy mà lớ nga lớ ngớ vớt được cục vàng, đối phương là quán quân Vinh Quang Đài, người mà không biết bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên giường còn chẳng được.

Chưa kể đến đằng sau lưng hắn còn có sư phụ Chí Tôn bảo kê, gia tộc Hoa Hồng dù mạnh nhưng cũng không dám chọc!
"Khụ, đến nước này, sư phụ cũng không cấm đoán, chỉ là nhắc nhở tiểu Vũ con yêu đương là một chuyện, không được ảnh hưởng đến tu luyện, nghe chưa!" Astrid ho khan một hơi rồi nói, thực ra nàng cũng không yêu cầu khắt khe đối với thằng con rể này đâu, chỉ cần tiểu Vũ được hạnh phúc là nàng hài lòng!
"Vâng vâng sư phụ, hì hì, vẫn là sư phụ yêu thương tiểu Vũ của người nhất!" Hoa Tư Vũ quấn quýt lấy người Astrid cười vui nói.


Astrid bật cười, khẽ mắng: "Tiểu Vũ lớn rồi mà thế nào vẫn còn làm nũng với ta đây, không sợ người khác cười sao?"
"Lớn đến đâu thì vẫn là tiểu đồ nhi của người đây, yêu sư phụ nhất, hì hì.

.

!"
"Hừ, còn biết đến sư phụ, không phải hồn đều bay mất theo tiểu Tâm kia của con?"
"! "
Nhìn cảnh cửa phòng đóng lại, để lại một mình bản thân bơ vơ, đột nhiên Astrid lại cảm thấy hơi!.

Cô đơn?
Lúc trước thì không có đâu, nhưng từ khi nãy nghe đồ nhi ngoan lải nhải về thời gian ngọt ngào hôi chua vị tình yêu của nàng với tên tiểu Tâm kia, Astrid bắt đầu cảm thấy cuộc sống của nàng dần trở nên vô vị!
Cầm bút lông lên định làm việc để quên đi tâm trạng này, Astrid lại bất lực ném bút xuống, mẹ nó, giấy tờ ướt hết sạch, còn làm ăn gì nữa.

"Haiz!" Astrid thở dài một hơi buồn bực, nàng không phải là chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương, chỉ là chưa tìm thấy đối tượng thích hợp, dần dà, tình yêu đối với nàng trở nên không còn quan trọng nữa, thế nên Astrid một mực bỏ quên nó.

"Hay là thử một chút?" Astrid đột nhiên bạo gan nói, nghĩ đến đây lão xử nữ bắt đầu hơi đỏ mặt, trong đầu suy nghĩ đến một vài đối tượng.

Nam nhân nàng có hảo cảm nhất cho đến giờ vẫn là thiếu gia nhà Floren kia, nhưng chỉ vỏn vẹn là hảo cảm mà thôi, làm bằng hữu thông thường thì được.

"Vẫn là đi xem cái kia tiểu Tâm như thế nào!" Astrid đột nhiên nảy lên một ý định, nàng muốn xem cái kia tiểu Tâm trong miệng đồ nhi rốt cuộc xuất sắc đến mức nào, nếu nàng tìm đối tượng, ít nhất người đó cũng phải hơn hoặc ít nhất là không kém đối tượng của đồ nhi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui