Nghĩ đến đó, bất tri khuôn mặt cảu Veera đã ướt đẫm nước mắt, dù khoảng thời gian đó đã cách xa nghìn năm nhưng mỗi lần nhớ lại nàng đều cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu cũng như sự đau đớn mất mát khi tận mắt chứng kiến khoảnh khắc đó.
Veera vuốt ve khuôn mặt thiếu niên trên tấm ảnh, bên trong ánh mắt dạt dào tình cảm khó mà che giấu, lại nhìn sang bên khung cảnh chiến đấu bên trong lưu ảnh thạch, mỉm cười tự hào lẩm bẩm:
"Quả nhiên dù là khi nào thì huynh ấy vẫn xuất sắc như vậy.
"
Một hồi lâu sau Veera cũng đã trầm tĩnh lại, hiện tại trước mắt nàng đã xác nhận được sư đệ của mình vẫn còn sống, mặc dù nàng không biết bằng cách nào sư đệ lại xuất hiện vào lúc này, không những vậy mà còn trẻ tuổi non nớt hơn nhưng chỉ cần hắn còn sống là nàng đã rất vui vẻ.
Là cường giả mạnh mẽ, Veera nhanh chóng nhận ra Nam Vô Tâm bên trong lưu ảnh thạch tuổi tác còn rất nhỏ, cho nên chỉ có thể đưa ra suy đoán không chắc chắn.
Veera hưng phấn đứng lên, ánh mắt nhìn về phương xa nỉ non nói: "Việc Vô Tâm huynh ấy còn sống cũng nên nói cho hai sư tỷ, chắc chắn các nàng sẽ rất vui mừng.
"
Nhưng rồi đột nhiên nàng lại khựng lại, theo Veera biết được, sư tỷ nàng Marja tình trạng hiện tại không phải rất tốt, nàng tận mắt thấy sư tỷ của mình bị tàn hồn của tên ma đầu đó đầu nhập vào người, cho nên Veera không dám chắc sư tỷ của mình có phải vẫn giống như ngày trước hay không:
"Tàn hồn của tên chó chết đó vẫn bám lấy người sư tỷ, nếu nói cho tỷ ấy chẳng may việc huynh ấy còn sống lọt vào tai tên đó! "
Nói đến đó nàng không muốn suy nghĩ nữa, năm xưa tên ma đầu đó hận nhất chính là sư đệ của nàng, nếu để hắn biết sư đệ nàng còn sống thì hắn chắc chắn sẽ sai người đi thủ tiêu:
"Cũng may là kế hoạch hồi sinh hắn chưa thành, nếu không với sức mạnh hiện tại của huynh ấy khó mà chống lại.
"
Mặc dù là thành viên của Vực Hỗn Mang nhưng Veera lại chẳng có một chút kính trọng hay tôn sùng gì đối với Chúa Tể Hỗn Mang tối cao cả, dù sao thì người nàng yêu nhất cũng do hắn mà chết.
Còn về lý do gia nhập lại một mực bí ẩn, ngoại nhân chỉ biết rằng Veera trong một lần được Tháp Quang Minh cử đi thi hành nhiệm vụ, nhưng không may tao ngộ địch nhân bày bố sát trận, cuối cùng bị Tháp Quang Minh bỏ mặc không cứu, dưới sự tuyệt vọng mà tự cam đọa lạc, trở thành Nữ Hoàng Bóng Đêm như hiện giờ.
Xem ra từ những lời nàng nói ra, đoán được chân tướng thật sự không có đơn giản như thế.
Veera lại nghĩ đến một vị sư tỷ khác của nàng, Ma Nữ Nghiệp Chướng, năm xưa cũng có một chân với sư đệ nàng, nhưng rồi nhanh chóng bác bỏ, Ma Nữ Nghiệp Chướng hiện tại chẳng khác nào một tấm khôi lỗi, từ năm xưa sư đệ chết đi đã khiến nàng ta mất hết chân lý sống, cũng tự cam đọa lạc đầu nhập Vực Hỗn Mang, không màng thế sự mà chỉ hàng ngày tra tấn những linh hồn ác độc, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho toàn bộ những tội nhân bên trong vực thẳm.
"Haiz.
" Veera Nữ Hoàng thở dài một tiếng đầy u sầu, nhớ lại năm xưa thời gian đó thật hạnh phúc, mọi thứ đều tốt đẹp nếu tên đại sư huynh kia của nàng không phản bội lại đồng môn, gây nên chuỗi bi kịch sau đó.
"Tên khốn Volkath!" Veera nghiến răng nghiến lợi nói, đối với kế hoạch hồi sinh Chúa Tể Hỗn Mang của Vực thẳm, nàng đã có kế sách đối ứng, Veera Nữ Hoàng làm sao có thể để kẻ giết đi người yêu nhất của mình được hồi sinh lại lần nữa:
"Xem ra nên báo với tam sư tỷ một tiếng, nhưng với thân phận của hai người chúng ta khó mà liên lạc được với nhau.
"
Veera trầm tư lẩm bẩm, tam sư tỷ của nàng thân phận rất đặc thù, Nữ Hoàng cao quý trên bảo tọa Thánh Điện, không phải muốn gặp là gặp.
Trong đầu nàng lại hiện lên hai khuôn mặt khác, một người xinh đẹp ưu nhã, một người tuyệt sắc vũ mị, suy tính lẩm bẩm:
"Con hồ ly đó thì thôi bỏ đi, còn cô nàng tinh linh trong rừng kia cũng dễ nói chuyện, đến bàn bạc một chuyến vậy.
"
Veera nhớ rất rõ sư đệ của nàng còn rất phong lưu, đi đến đâu là gieo họa đến đó, nàng còn nhớ rất rõ nhưng nữ nhân nào có một chân với hắn.
"Xem ra cũng nên gặp huynh ấy một chuyến, nhưng mà có lẽ hiện tại hắn sẽ không biết ta, chuẩn bị một phen vậy.
" Nàng cũng không muốn dùng bộ dáng hiện tại đi gặp sư đệ, trong mắt hắn, nàng thế nhưng là cao quý thánh khiết Quang Minh Thánh Nữ.
Đột nhiên Veera cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ đang đến gần Nữ Hoàng Điện, nhíu mày chán ghét lẩm bẩm:
"Con quỷ kia lại đến, hừ, bản hoàng thế nhưng là đối với sư đệ một lòng thủy chung không đổi, cũng chỉ là người của một mình hắn.
"
Mặc dù vậy Veera vẫn phải xuất hiện để ứng phó, trước khi đi nàng còn đổi qua một lượt y phục, trở thành bảo thủ cô nương bộ dáng, toàn thân kín đáo như nhà nào cao quý phu nhân, trước khi mở cửa còn đắc ý lẩm bẩm:
"Hừ hừ, bản hoàng cơ thể chỉ có sư đệ mới được nhìn!"
Nàng nhẹ bước đi ra ngoài, đối mặt với người khác nàng vẫn ăn mặc cẩn trọng như vậy, chỉ có thể lộ ra dáng người cùng cơ thể của mình cho một mình sư đệ xem.
Khuôn mặt cũng trấn tĩnh lại, trở thành nét vô hỉ vô bi, toàn thân cũng cảnh giác mười phần, bởi vì người đến không ai khác chính là Quỷ Vương, kẻ luôn một lòng muốn theo đuổi chiếm hữu nàng!
"Quỷ Vương đại nhân lặn lội đường xa tiến đến không biết có gì chỉ bảo bản hoàng?" Âm thanh lạnh lùng mười phần phát ra, Veera xuất hiện bên trên bục cao nhất của đại điện, tấm màn che cũng được xua đi, để lộ ra tư thái uy nghiêm vốn có của một vị Nữ Hoàng.
Ầm.
.
ầm.
.
Từ bên ngoài, một tiếng vang dội bước chân hạ xuống theo đó là một thân ảnh cao lớn, toàn thân dữ tợn tiến vào Nữ Hoàng Điện, hắn không ai khác chính là Maloch, Quỷ Vương của Vực Hỗn Mang, kẻ thống trị trên vạn người, dưới một người!
Dù vậy, chẳng ai có thể ngờ được trước mặt Nữ Hoàng Bóng Đêm Veera, Quỷ Vương Maloch luôn giữ một khúm núm tư thái giống như muốn lấy lòng nàng, hay gọi cách khác là: Liếm chó!
!
Bên kia đại lục,
Doanh trại của Khởi Nguyên Vệ bên trong, Hoa Tư Vũ từ từ mở mắt sau một giấc ngủ thoải mái, lâu rồi nàng mới có ngủ ngon một đêm như vậy, một phần cũng là do nàng ít khi ngủ, phần khác là nàng luôn ở trạng thái cô đơn, sư phụ thì luôn bận rộn không bồi tiếp nàng.
Lại phát hiện ra bên cạnh mình lại xuất hiện một nam nhân, Hoa Tư Vũ giật mình hoảng hồn một cái, sau đó mới nhớ ra hắn là ai, căn bản là do hạnh phúc đến quá bất ngờ, có phần không phản ứng kịp.
Hiện tại nàng đang như con chim non mà nép sát vào người hắn, một tay quàng qua ngực đối phương, một chân thì gác lên tận bụng hắn, đầu gối lên tay của đối phương, còn để lại ở đó không thiếu nước miếng, tổng thể Hoa Tư Vũ trông chẳng có chút nào hoàng hoa khuê nữ tư thái.
Nhìn gương mặt ngủ say của Nam Vô Tâm, Hoa Tư Vũ không kìm lòng mà đưa tay lên vuốt vuốt mặt hắn, trên miệng đều là nét cười hạnh phúc:
"Tiểu Tâm thật đẹp trai!"
Ngắm nghía sờ mó cho đã, Hoa Tư Vũ cũng muốn rời giường, đang nhổm người dậy lại sững sờ khựng lại, thân thể run lên, khuôn mặt đỏ lên quay ra đằng sau lại thấy một bàn tay của Nam Vô Tâm vẫn ở trong quần nàng, đặt trên bờ mông tròn trĩnh phúc hậu.
Lại nhớ thêm chuyện hoang đường tối qua, khuôn mặt Hoa Tư Vũ càng thêm nóng lên, nhìn Nam Vô Tâm vẫn ngủ say sưa ngon lành bộ dáng khẽ mắng một tiếng u oán: "Tiểu sắc phôi!"
Chẳng hiểu đầu óc mơ màng thế nào, nghĩ đến trên thân Nam Vô Tâm vẫn còn thụ thương nên nghỉ ngơi thêm mà Hoa Tư Vũ lại nằm xuống, để mặc bàn tay của tiểu sắc phôi vẫn còn đang trên mông mình, như muốn an vị mà không đánh thức hắn.
Trong cỗ ấm áp hạnh phúc đó, nàng lại bất giác thiếp đi.
Thẳng đến nửa giờ sau Hoa Tư Vũ lần nữa tỉnh lại, thấy Nam Vô Tâm vẫn còn đang ngủ say không có tỉnh lại ý tứ, lại lẩm bẩm:
"Thêm một lúc nữa vậy!"
Lại nửa giờ nữa đến, Hoa Tư Vũ nhìn Nam Vô Tâm vẫn say sưa ngon lành, lại tự nhủ:
"Một lúc nữa vậy.
"
Lần này là hơn một giờ nữa đến, Hoa Tư Vũ mở mắt ra phát hiện hắn vẫn còn đang gáy o o ngủ, vẫn là kiên nhẫn nói:
"Lúc nữa vậy!"
Đến lúc sắc trời đã gần trưa, Hoa Tư Vũ mở mắt ra ngáp một cái, còn không thèm che miệng, lại thấy Nam Vô Tâm vẫn ngủ như chết bộ dáng, vô thức lại nói:
"Nữa vậy!"
Đang định nhắm mắt lần nữa thiếp đi, Hoa Tư Vũ lại sừng sờ bật dậy, bàn tay của Nam Vô Tâm trong quần nàng cũng vì thế mà tuột ra, Hoa Tư Vũ hốt hoảng lay người hắn gấp gáp nói:
"Này, tiểu Tâm, thế nào còn chưa dậy, không phải lâm vào thiên thu vĩnh hằng chứ?"
Vẫn không có động tĩnh, Hoa Tư Vũ càng thêm hốt hoảng, bàn tay đưa lên vỗ đèn đẹt mặt hắn sợ hãi nói:
"Ây, tiểu Tâm, không phải là chết rồi chứ? Ngươi định bỏ mặc ta lại một mình sao, tiểu Tâm, sao còn chưa tỉnh?"
Hoa Tư Vũ đang định khóc ồ chít chít thì thấy Nam Vô Tâm mở mắt ra nhìn mình, khuôn mặt biểu tình có chút ngốc, nhìn nàng ngốc ngốc mở miệng nói: "Thế nào? Tư Vũ có gì không hài lòng mà muốn mưu sát thân phu sao?"
Thấy Nam Vô Tâm cuối cùng cũng tỉnh nàng mới thở ra một hơi, nghe hắn nói thế lại nhìn hai má Nam Vô Tâm đã đỏ ửng, hơi xấu hổ mà quay đầu đi chỗ khác.
Nam Vô Tâm mơ màng ngồi dậy, nhìn bên ngoài sắc trời đã về trưa, có chút đần đần mở miệng nói: "Ồ, muộn vậy rồi à, thế nào Tư Vũ lại không gọi ta dậy thế?"
Hoa Tư Vũ muốn cầm đại đao phang vào đầu hắn một cái, nhịn xuống, hạnh phúc mới đến được một ngày, không thể rút đao với tình lang của mình, miễn cưỡng nở ra nụ cười nói:
"Tiểu Tâm ngươi ngủ như chết gọi mãi cũng không chịu dậy, hù chết ta một đợt!"
Nam Vô Tâm ồ một tiếng, gãi gãi đầu nói: "Có lẽ là hôm qua chiến đấu có chút mệt, ngủ hơi sâu.
"
Hoa Tư Vũ nghe vậy gật đầu, khi đó Hoa Tư Vũ thật hoảng, cứ tưởng Nam Vô Tâm lâm vào giấc ngủ ngàn thu, hù chết bé cưng.
Nàng đứng dậy khỏi giường, khoác thêm quần áo kín đáo rồi nhìn Nam Vô Tâm ôn nhu cười nói: "Tiểu Tâm ngươi nếu mệt thì cứ nghỉ tiếp, ta đi chuẩn bị cho ngươi ít đồ ăn.
"
Nam Vô Tâm gật đầu ấm áp, nhìn Hoa Tư Vũ rời đi đầu óc hắn lại chìm vào trong mơ hồ, thực ra khi nãy vừa rồi hắn lâm vào trong một giấc mộng, một giấc mộng thật kì quái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...