Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor


Không lâu sau đó, Nam Vô Tâm chậm rãi mở hai mắt ra lần nữa, lần này không còn là bên trong không gian vũ trụ rộng lớn bao la vô ngần như vừa rồi mà chính là ở thực tại.

Nhìn khung cảnh xung quanh vẫn không thay đổi gì, Nam Vô Tâm biết được thời gian bên ngoài mới trôi qua được không lâu, nhưng kì thực linh hồn của hắn đã được kéo đến một không gian đặc biệt, nơi mà hắn cảm giác như mấy năm vừa qua đi.

Bên trong đó, hắn lại lần nữa gặp lại một thân ảnh quen thuộc, một thân ảnh mà Nam Vô Tâm không bao giờ có thể quên được vì sự cường đại đến khủng khiếp của nó, chỉ cần nhìn vào thân ảnh đó thôi là tâm linh đã run rẩy rồi.

Ma Thần!
Chính thống Ma Thần cùng với Diệt Thế Thần Điển!
Nam Vô Tâm khi đột phá lên Cao Thủ cảnh giới theo lý mà nói đã có thể lĩnh ngộ Diệt Thế Thần Điển tầng thứ 3, nhưng kì thực hắn khi đó vẫn chưa đủ kinh nghiệm chiến đấu, căn cơ và sức mạnh trong người còn chưa đủ đáp ứng, cho nên sau trận chiến dài vừa rồi và đột phá lên Cao Thủ trung kì, hắn mới có thể lĩnh ngộ đến tầng thứ 3 này.

Thời gian không biết bao nhiêu năm bên trong không gian vũ trụ đó, Nam Vô Tâm đã khắc sâu vào trong tâm trí mình hình ảnh của Ma Thần cường đại kia mạnh mẽ quét ngang hết thảy kẻ thù, một chiêu đánh nát không biết bao nhiêu tinh vực, một cử động khiến vũ trụ rung chuyển, không thời gian xảy ra vết nứt!
Không chỉ vậy mà hắn còn ở trong đó lĩnh ngộ và luyện tập không ngừng những kĩ năng mới mà Diệt Thế Thần Điển tầng thứ 3 mang đến, hiện tại Nam Vô Tâm ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn trước rất nhiều, ngoài ra hắn còn làm chủ được một loại vũ khí khác.

Thở ra một hơi, Nam Vô Tâm bình phục tâm tình của mình, đứng dậy kéo lấy một binh lính vừa mới đi qua lại rồi nói: "Huynh đệ, không biết chiến trường bên kia ra sao rồi?"
Người kia thấy vậy dừng lại, nhìn Nam Vô Tâm một chút, nhận ra hắn là ai rồi khách khí nói: "Ồ, thì ra là Khởi Nguyên vệ phó đội trưởng, chiến sự bên kia chúng ta vẫn không rõ ràng, các thủ lĩnh ra lệnh cho chúng ta lui quân ra xa cho nên chúng ta vẫn chưa biết được!"
Nam Vô Tâm dấy lên một nỗi bất an, nghi vấn nói ra: "Huynh đệ, nói kĩ chút được không?"
Nghe thế, người binh lính kia cũng hết sức kiên nhẫn mà giảng giải cho Nam Vô Tâm chiến sự ra sao từ lúc hắn hôn mê, sau đó là Hoa Tư Vũ đội trưởng ra trận, rồi lại đến Hoa Tư Vũ trảm Mang Tứ, Mang Ngũ cho đến lúc Mang Nhị và Mang Tam cùng lúc dẫn một vạn đại quân đến.

Tiếp đó lại tiếp tục dành thắng lợi buộc đại tướng quân Mang Nhất của bọn chúng phải ra trận, tiếp đó là Mang Nhất đấu với Đồ Hách, Hoa Tư Vũ rồi Bố Duy cũng Quang Minh Vệ dẫn quân tiến vào, Dị tộc tàn quân bị tàn sát, Mang Nhất thì bị Hoa Tư Vũ cùng Bố Duy áp chế gắt gao.

Lại đến lúc Mang Nhất thi triển Hỗn Mang Ma Cầu khởi đầu cho mối nguy, tiếp đó hắn thi triển Hỗn Mang Thôn Phệ Đại Pháp hấp thu toàn bộ sức mạnh của tàn quân Dị tộc đột phá lên Chiến Tướng đẩy cường giả đại lục vào nguy cơ chưa từng có.

Đến lúc này thì binh lính đại quân đã lui ra ngoài rồi cho nên không còn biết tình hình bên trong chiến trường ra sao nữa, Nam Vô Tâm nghe đến đó khuôn mặt trở nên đăm chiêu một hồi, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

"Cảm ơn huynh đệ, ta đi trước!" Vội vàng nói với hắn một câu sau đó Nam Vô Tâm cấp tốc lao tới phương hướng chiến trường.


Dựa theo lời của binh lính kia nói thì Mang Nhất chắc chắn đã đột phá lên Chiến Tướng sơ kì cảnh giới, với sức mạnh đó thì chắc chắn mọi người bên này khó mà chống đỡ nổi.

Nhưng Nam Vô Tâm cũng đoán ra hộ vệ của Yue, người gọi Hinh bà bà chắc chắn sẽ không ngồi im nếu công chúa của mình bị nguy nan cho nên với sức mạnh của bà ta thì có thể đánh với Mang Nhất một lúc.

Không chỉ thế, hắn còn suy đoán Mang Nhất sức mạnh không chỉ có như vậy, hắn tu luyện Diệt Thế Thần Điển cho nên hơn ai hết ở đây hiểu sức mạnh của 3000 tên Dị tộc binh lính và Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới Mang Nhị là lớn đến mức nào.

Mà Mang Nhất cũng không phải Nam Vô Tâm tu luyện Diệt Thế Thần Điển cho nên hắn không cần nhiều sức mạnh như hắn hấp thu để đột phá, cho nên chắc chắn cỗ sức mạnh Mang Nhất hấp thu tuyệt không dưới mức Chiến Tướng sơ kì cảnh giới.

Cho nên nếu Mang Nhất đột phá lên Chiến Tướng trung kì, đừng nói là Hoa Tư Vũ hay Đồ Hách lão đầu với Bố Duy các loại liên hợp với nhau, thậm chí là Hinh bà bà kia cũng không chống lại được.

Nam Vô Tâm càng suy luận trong lòng càng lo lắng, đấy là hắn còn chưa đề cập đến vị điện chủ bí ẩn kia, nếu hắn xuất hiện vào tình thế này không biết kết cục của Hoa Tư Vũ và mọi người sẽ là gì nữa.

Nam Vô Tâm bạo phát linh lực càng tăng thêm tốc độ tiến vào, hiện tại hắn đang rất gấp, nếu Hoa Tư Vũ hay Yue và mọi người khác có mệnh hệ gì, Nam Vô Tâm chắc chắn thâm tâm không hề dễ chịu!
!
Bên trong chiến trường, đám người Hoa Tư Vũ cũng bắt đầu gượng dậy với cơ thể trọng thương nặng nề của mình.

Mọi người đầu tiên chính là nhìn qua đồng đội của mình một đợt, phát hiện không ai tử vong mà chỉ thương nặng, nếu được trị thương tạm thời có lẽ vẫn cứu được.

Có lẽ Hoa Tư Vũ là người thương nặng nhất, nàng không đứng dậy nổi, nàng là người phải chống đỡ quả cầu hắc ám từ đầu đến cuối, thậm chí đến lúc cuối cùng chính là nàng hi sinh món trang bị phòng thủ của mình đứng ở đầu sóng ngọn gió để bảo vệ đám người.

Tiếp đến là Bố Duy, tên này cũng thảm không kém, còn Đồ Hách thì bộ cơ giáp Đồ Ma của hắn đã thay hắn chịu sức tán phá của vụ nổ, linh kiện bên trong tanh bành ra ngoài, Đồ Hách thì thương thế không nặng lắm nhưng linh lực trong người đã cạn kiệt.

Mọi người khác cũng như vậy, họ không thương nặng như Hoa Tư Vũ cho nên vẫn có thể gắng gượng đứng trở lên.


Tôn Hinh thương cũng khá nặng, bà không đứng bên trong phạm vi bảo hộ của Hoa Tư Vũ cho nên phải gánh chịu toàn bộ sức công phá của vụ nổ.

Cộng thêm trước đó thi triển kĩ năng Bàn Thổ Tế Thiên, hao sạch gần như linh lực và sức mạnh trong cơ thể cho nên Tôn Hinh càng trở nên mỏng manh trước vụ nổ.

Bất quá dù sao bà ta cũng là Chiến Tướng sơ kì cảnh giới lâu năm, sức mạnh vượt trội hơn hẳn Hoa Tư Vũ đám người cho nên chỉ bị thương mà không chết.

Tôn Hinh vội vã đứng dậy, bất chấp cơ thể tàn tạ của mình trên người đầy vết thương mà phi thân về phía rìa ngoài của chiến trường, hiện tại Tôn Hinh chỉ có một nỗi lo lắng đối với công chúa của mình.

Rất nhanh, Tôn Hinh phát hiện một thân ảnh nam thanh niên gương mặt tuấn mỹ đang nằm bệt dưới đất trên miệng không ngừng thở dốc, trên thân khí tức có chút hỗn loạn, đôi môi đỏ hồng của thanh niên đã nhiễm không ít máu tươi.

Tôn Hinh vội chạy đến đỡ nam thanh niên dậy, trên miệng lo lắng gấp gáp nói: "Công chúa, công chúa, người không sao chứ, thuộc hạ đáng chết không bảo vệ công chúa chu toàn!!"
Nói là thế, Tôn Hinh bàn tay không ngừng truyền vào người nam thanh niên linh lực bất chấp cơ thể đầy thương thế của mình, do linh lực của Tôn Hinh không còn nhiều nên bà nhanh chóng phun ra một ngụm máu lớn.

Phốc.

.

!
Thanh niên này không ai khác chính là Yue đang giả nam trang, nàng đưa mắt lên nhìn Tôn Hinh, phát hiện trên khuôn mặt hư nhược của bà ta, mái tóc đằng sau đã bạc trắng, vội yếu ớt đưa tay mình lên cản Tôn Hinh lại, dịu dàng nói: "Hinh bà bà, ta không sao, ngược lại khổ ngươi rồi, người mau đi tĩnh dưỡng đi không cần lo cho ta, bản công chúa chỉ bị thương nhẹ mà thôi!"
Tôn Hinh trong lòng cũng cảm thấy may mắn không thôi, may mà mình cản công chúa lại không để nàng tiến vào chỗ quả cầu đó, nếu không thì công chúa đã không chỉ thương nhẹ như thế này.

Yue đưa mắt nhìn về phái trung tâm chiến trường, lo lắng nói: "Bên kia mọi người vẫn tốt chứ?"
Tôn Hinh gật đầu nói: "Vẫn tốt công chúa, bọn họ may mắn không có ai tử vong, hầu hết đều trọng thương, đặc biệt có một người thương khá nghiêm trọng.

"

Yue gật đầu, không có ai tử vong là tốt, nàng không muốn thấy những người đồng đội từng chiến đấu bên mình nằm xuống chết đi, lại hỏi: "Người thương nặng kia là ai?"
Tôn Hinh nghe vậy trả lời: "Là Khởi Nguyên Vệ đội trưởng, cô ta tên Hoa Tư Vũ.

"
Nghe vậy Yue khuôn mặt lóe lên một vòng lo lắng, Hoa Tư Vũ kia theo nàng được biết mặc dù không phải muội muội thật của tên Nam Vô Tâm kia nhưng quan hệ cũng không cạn với hắn, nếu Hoa Tư Vũ có mệnh hệ gì Yue chắc chắn với con người của Nam Vô Tâm, hắn sẽ không hề dễ chịu.

Gấp gáp ngồi dậy nói: "Chúng ta qua đó xem nàng ta!"
Tôn Hinh không biết vì sao công chúa lại lo lắng như vậy với một người xa lạ nhưng bà ta vẫn dìu công chúa dậy, tiến về vị trí của Hoa Tư Vũ.

Yue tiến đến vị trí của Hoa Tư Vũ, ánh mắt quan sát kĩ nàng ta, khi nhìn thấy dung mạo của Hoa Tư Vũ lúc, Yue càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Đó là một tấm dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt long lanh có thần, sống mũi cao và bên dưới là đôi môi đỏ hồng mềm mại, giữa hai hàng lông mày toát lên một cỗ anh khí của nữ chiến binh, bên trên là mái tóc ngang vai màu bạch kim.

Tổng thể khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu cường ngạnh, toát lên sự uy nghiêm và mạnh mẽ của một nữ kiếm sĩ tài ba.

Yue lại nhìn xuống bên dưới, Hoa Tư Vũ chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng che kín toàn bộ thân thể, nhưng Yue có thể thấy được trước ngực nàng cặp hung khí vô cùng lớn, Yue thầm suy nghĩ nếu của mình cũng to như vậy chắc chắn vai sẽ rất mỏi.

Đánh giá một hồi, Yue càng chắc chắn với suy nghĩ của mình, theo nàng nghĩ với bản tính của tên Nam Vô Tâm kia, nữ đội trưởng xinh đẹp như thế này chắc chắn hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Mà Hoa Tư Vũ bên dưới, dù thương nặng nhưng nàng vẫn còn tỉnh, phát hiện Yue đang trong trạng thái giả nam trang tên này nhìn chằm chằm mình một hồi, có chút khó chịu mở miệng yếu ớt nói:
"Này, nhìn cái gì mà nhìn, tin ta móc mắt ngươi ra không?"
Yue nghe vậy bật cười: "Ha, cô lo cho bàn thân mình trước đi, còn không biết mình thế nào sao?"
Hoa Tư Vũ khó chịu hừ một tiếng: "Hừ, Giang thủ lĩnh đúng không, ta không cần cô lo cho ta!"
Yue sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: "Ta cũng chẳng muốn lo cho cô đâu, chỉ là ta lo rằng ca ca của cô sẽ lo mà thôi!"
Hoa Tư Vũ nghe Yue nhắc đến tên kia cũng lo lắng nói: "Ayatte? tên đó sao rồi?"
Nghe thế Yue đột nhiên nảy lên một chủ ý, khuôn mặt biểu lộ trở nên ảm đạm nói: "Ta cũng không rõ nữa, khi nãy toàn quân rút lui cũng không biết tung tích của hắn thế nào?"
Mà Hoa Tư Vũ nguyên bản đang nằm mệt mỏi dưới đất, nghe vậy đột nhiên không biết lấy đâu ra khí lực mà bật dậy, khuôn mặt không thể che giấu chút nào lo lắng bất an cùng gấp gáp bám lấy hai vai Yue nói:
"Cái gì, không rõ tung tích của hắn, các ngươi có biết hắn lúc đó đang có hôn mê không hả, như vậy chẳng phải hắn sẽ bị vụ nổ đó! !"
Nói đến đó Hoa Tư Vũ âm thanh nhỏ dần, nàng không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, không dám nghĩ đến việc Nam Vô Tâm có mệnh hệ gì.


Phốc.

.

!
Đột nhiên Hoa Tư Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã quỵ xuống vào người Yue, nàng thương thế còn đang rất nặng cho nên việc tâm tình bị kích động và hoạt động mạnh như vậy khiến nàng lại lần nữa thổ huyết.

Yue thấy vậy cũng hốt hoảng, biết mình đùa hơi quá rồi cho nên lấy trong nhẫn trữ vật ra một lọ dược rồi đổ mồm Hoa Tư Vũ, với thân phận cao quý của nàng thì không thiếu mấy thứ này, sau đó bất chấp cơ thể cũng đang bị thương của mình mà truyền linh lực qua cho Hoa Tư Vũ điều tức.

Đỡ lấy Hoa Tư Vũ, Yue cười dịu dàng nói: "Cô rất quan tâm đến hắn đấy nhỉ?"
Hoa Tư Vũ sau khi sử dụng lọ dược vật kia cơ thể liền khá hơn rất nhiều, uống vào miệng bên trong nàng nhận ra dược vật này không phải tầm thường mà có độ trân quý nhất định.

Mặc dù không biết vì sao Yue tốt với mình như vậy nhưng vẫn cảm kích nói: "Cảm ơn cô!"
Ánh mắt Hoa Tư Vũ lại đột nhiên trở nên ảm đạm xuống, bên trong là nỗi lo lắng bất an không dứt đối với Nam Vô Tâm, nàng cố gắng lần nữa đựng dậy nhưng không có chút khí lực nào, đành phải ngã xuống trong lòng Yue.

Yue đỡ lấy nàng, nhìn khuôn mặt của Hoa Tư Vũ nàng nhận ra tên này rất quan tâm đến Nam Vô Tâm tên kia, vội cản Hoa Tư Vũ định cố gắng đứng dậy trấn an cười nói: "Không cần lo lắng như thế, hắn đã được binh lính đưa theo vào trong rồi, còn cô xem ra cũng rất lo lắng cho tên kia đấy nhỉ?"
Hoa Tư Vũ nghe vậy thở ra một hơi, sau đó lại tức giận trừng Yue nói: "Cô trêu trọc ta sao, nói cho ta cô có quan hệ gì với hắn?"
Yue bật cười, không thể không nói, biểu cảm tức giận này của Hoa Tư Vũ khiến nàng trở nên vô cùng xinh đẹp theo một kiểu khác, lại mở miệng trêu chọc nói: "Chúng ta á hả? Có lẽ là đồng mệnh tương liên, cùng chung chí hướng!"
Hoa Tư Vũ tức giận bừng bừng, trừng lấy Yue: "Cô.

.

!" Rồi lại im lặng vì lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể ấm ức trong lòng và không hiểu sao dâng lên một nỗi khó chịu.

Yue sau đó khuôn mặt trở về nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía đại bản doanh của Dị tộc, nơi mà chỉ còn một lâu đài cao lớn đừng sừng sững ở đó, nghiêm trọng nói:
"Được rồi, không đùa cô nữa, bây giờ có lẽ chúng ta chưa hẳn đã thắng, vẫn nên tập trung cảnh giác!"
Hoa Tư Vũ gật đầu, trong lòng lại dâng lên một dự cảm không lành khi nhìn về phía lâu đài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui