Long Chi Quốc,
Hay còn được biết tới với cái tên Vương Quốc Rồng là một nơi bí ẩn trên đại lục, không phải vì nó không được nhiều người biết đến, ngược lại nó lại vô cùng nổi tiếng vì có nhiều chiến binh huyền thoại sinh ra tại đây.
Nó bí ẩn bởi vì rất ít người biết Long Chi Quốc thật sự ở đâu, chỉ có những cao tầng của các thế lực lớn mới biết, vì thế mà Long Chi Quốc trở thành địa điểm được tìm kiếm bởi rất nhiều người.
Ai ai cũng muốn đặt chân đến đây, không chỉ đơn thuần vì khám phá mà còn vì những lời đồn đại mang đầy hứa hẹn về nó.
Tương truyền rằng Long Chi Quốc bên trong giống như tiên cảnh, khắp chốn bồng bềnh tiên khí, nơi nơi đều là thiên sơn suối nguồn.
Đất đai màu mỡ, tài nguyên dồi dào và là nơi có điều kiện tu luyện cực kì tốt, cho nên mọi người ai ai cũng đều muốn tìm đến Long Chi Quốc.
Tuy vậy, đã có rất nhiều đoàn người tốn công đi nhưng cũng chẳng đem lại kết quả gì, Long Chi Quốc đường tới vẫn một mực xa vời với họ, chẳng ai có thể tìm ra.
So với lời đồn đại, Long Chi Quốc thực tế còn phồn thịnh hơn rất nhiều, khắp nơi đều là khung cảnh kinh thành náo nhiệt, người người qua lại tấp nập.
Long Chi Quốc, nghe tên thì có vẻ là một thể thống nhất nhưng đâu ai biết bên trong thế cục ngư long hỗn tạp, khắp nơi đều là phân tranh, giành quyền đoạt vị.
Đứng đầu chính là Hoàng Thất của Long Chi Quốc, cai trị là Long Hoàng Đế, người cai quản toàn bộ nơi đây.
Nhưng để Long Hoàng Đế một mực đau đầu đó chính là về Sùng Minh Võ Quán, khởi đầu chỉ là một võ quán nhỏ, mỗi đời chỉ thu một truyền nhân, nhưng Long Hoàng Đế mãi đến sau này mới phát hiện, mỗi một đời truyền nhân của Sùng Minh Võ Quán đều là thế gian hiếm thấy nhân tài, đến nay đã là đời thứ 13 đệ tử tu luyện Sùng Minh Quyền!
Cho nên Sùng Minh Võ Quán sức mạnh thật sự đã ngoài quyền kiểm soát của Long Chi Quốc!
Nhưng Hoàng Thất của Long Chi Quốc cũng không yên ổn, cuộc tranh giành ngôi Vương của các hoàng tử công chúa luôn luôn diễn ra gay gắt.
Thậm chí, trên con đường Vương giả vô tình, họ không từ thủ đoạn để dành được Đế Vương vị dù là phải cắt bỏ một đoạn máu mủ tình thâm!
Ngoài ra Long Chi Quốc bên trong vẫn còn rất nhiều môn phái lớn nhỏ khác nhau, tạo nên thế cục nhìn như là một dòng sông yên bình nhưng đâu biết bên dưới lại là một con thủy quái có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào.
Bên trên bầu trời trời của hoàng cung Long Chi Quốc hiện tại đang lơ lửng ở đó một chiếc phi thuyền, đây là một điều cấm kị bởi vì không ai dám ngồi lên đầu Vua.
Tất nhiên người bên trong phi thuyền thân phận không tầm thường mới dám làm vậy, từ trên phi thuyền, một nữ nhân từ từ hạ xuống, đứng bên dưới đã có một đám người dàn thành hai hàng đứng ở đó, đợi nữ nhân xuống hẳn, đám người lập tức quỳ xuống cung kinh hô:
"Chúc mừng Cửu Công Chúa điện hạ khải hoàn trở về!"
Thân phận của nữ nhân chính là Cửu Công Chúa của Long Chi Quốc, nàng không ai khác chính là Yuan, người mới từ Đấu Trường Vinh Quang trở về.
Yuan là một nữ nhân thích sự tự do, mặc dù không thích các nghi lễ hoàng cung rắm rối nhưng thân phận là công chúa, nên trên mặt vẫn phải hiện lên nét trang nghiêm, đưa tay ra nói: "Miễn lễ bình thân!"
"Tạ ơn Cửu Công Chúa điện hạ!" Đám người sau đó đứng lên nhưng không dám nhìn Công Chúa mà chỉ đứng im đợi lệnh tiếp theo!
Yuan sau đó nói tiếp: "Phụ hoàng đâu, ta có chuyện muốn bẩm báo người!"
Một cung nữ tiên lên, theo đúng nghi thức bẩm báo: "Bẩm Cửu Công Chúa điện hạ, bệ hạ vẫn đang tại chính phòng đợi ngài!"
Yuan gật đầu, theo sự dẫn dắt của đám nô tài và cung nữ tiến đến chính phòng.
Nhìn từ bên ngoài đó chính là một cung điện xa hoa rộng lớn, được chạm chổ các nét rồng phượng cao quý, trang nghiêm của nơi hoàng cung.
Yuan một thân một mình tiến vào bên trong chính phòng, khi đến giữa của đại điện, nàng quỳ một gối xuống nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
Từ đằng sau tấm màn che trên bục cao nhất của đại điện, một âm thanh vang vọng mang theo sự uy nghiêm không thể chống đối cất lên: "Đứng lên đi, Yuan, lần này con tham gia Đấu Trường Vinh Quang thu hoạch những gì?"
Yuan tạ một tiếng: "Tạ ơn phụ hoàng!" Sau đó mời từ từ đứng dậy, nàng liếc nhìn tấm màn che một chút nhưng rồi nhanh chóng cúi mặt xuống, nói:
"Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần để người thất vọng, mong phụ hoàng trách phạt!"
Từ sau tấm màn âm thanh lại vang lên, nhưng vẫn mang theo vẻ uy nghiêm chứ không để lộ ra chút hỉ nộ bên trong: "Ồ, nói xem con thế nào lại làm phụ hoàng thất vọng!"
Yuan lúc này sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, nhưng vẫn phải làm bộ trấn tĩnh và theo chuẩn mực hoàng cung nói: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã thất bại ngay từ vòng thứ hai không mang thành tích trở về!"
"Như thế à!" Âm thanh đạm mạc lại lần nữa vang lên, nhưng Yuan có thể cảm nhận được từng cơn rét lạnh bao phủ bản thân mình, cả người nàng toát mồ hôi lạnh, ngữ khí run rẩy nói:
"Vâng thưa phụ hoàng, nhi thần vô năng, mong phụ hoàng trách phát!"
Đáp lại sợ chờ đợi của Yuan lại là một hồi im lặng, nhưng chính vì thế không khí bên trong đại điện càng trở nên ngột ngạt, hô hấp của Yuan đã trở nên dồn dập.
"Haiz!" Một tiếng thở dài trầm thấp từ sau tấm màn vang lên,
Phù.
.
phù.
.
Giống như một cơn gió mát thổi qua, tấm màn che phấp phơi trong gió, Yuan đang cúi gắm mặt xuống thì nghe thấy bên tai tiếng bước chân lạch cạch lại gần mình, nàng trong lòng run lên.
Chờ đợi Yuan không phải đao to búa lớn gì mà là một bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng, Yuan ngước mặt lên trong kinh ngạc nhìn vào nam tử dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi kia: "Phụ hoàng, người! "
"Yuan, con đã làm tốt rồi, phụ hoàng không cần trách phạt con!" Tuấn mỹ nam tử kia ngữ khí nhẹ nhàng nói với Yuan, trên mặt vị vương giả vô tình hiếm thấy lộ ra nụ cười vui vẻ nói:
"Ta đã nghe tin tức truyền về rồi, người con thua cũng chính là người vô địch, nếu nói như vậy thì Yuan con chẳng phải là chỉ thua mỗi quán quân sao?"
Yuan nghe vậy trong lòng giống như gạt bỏ được tảng đá nặng, thổi phù một hơi sau đó nói: "Cảm tạ phụ hoàng không trách phạt nhi thần!"
Long Hoàng Đế kia chính là cha của Yuan, hắn tên thật là Yang, tuy nhìn tướng mạo giống như thanh niên trưởng thành nhưng hắn tuổi thật đã đạt đến độ khó ai đoán được.
Yang thu tay về chắp ra sau lưng, đứng thẳng nhìn vào Yuan hiếu kì nói: "Thế hắn mạnh mẽ như thế nào mà để nữ nhi của phụ hoàng chịu thua vậy!"
Lúc này chắc chắn phụ hoàng không có trách phạt mình ý tứ, Yuan thả lỏng hơn nhiều, bắt đầu tường thuật như thế nào để thua Nam Vô Tâm, tuy vậy nàng không có nói về cuộc đối thoại của nàng và Nam Vô Tâm với Yang!
Yang nghe xong hứng thú lẩm bẩm: "Kiếm thuật mạnh mẽ, phòng thủ cứng cáp, lại còn là thiên tài của học viện Ma Pháp, đệ tử của Thiên Mệnh Thủy Sư!"
Thấy phụ hoàng trầm ngâm một hồi, Yuan lại hơi lo lắng nghĩ ngợi: "Phụ hoàng sẽ không trách phạt mình chứ, dù sao tên đó cũng mạnh như vậy.
"
Đột nhiên từ bên ngoài có một người xuất hiện ở trước cửa của chính điện, hắn cúi người thấp xuống cung kính nói: "Bẩm bệ hạ, Nhị Hoàng Tử điện hạ cầu kiến!"
Yang nghe thế quay sang nhìn Yuan nói: "Được rồi, con trở về đi, tu luyện cho tốt!" Yuan gật đầu, nàng cũng chẳng muốn ở đây lâu, nàng muốn đi tìm hoàng tỷ của mình hỏi rõ chuyện, đáp:
"Vâng phụ hoàng, vậy nhi thần cáo lui!"
Nói xong Yuan lùi ra sau nhiều bước, khi đến gần cửa rồi mới xoay người lại tiến trở ra ngoài chính điện.
Yang thấy Yuan đi khuất, hắn trở lại đằng sau tấm màn che, âm thanh uy nghiêm lần nữa vang lên: "Cho hắn vào đi!"
Nô tài đứng ở cửa nghe vậy lập tức hô lên: "Bệ hạ cho phép Nhị Hoàng Tử nhập cung!"
Yuan đang đi ra ngoài thì chợt đụng mặt phải một nam thanh niên mang vẻ bề ngoài thư sinh, nho nhã anh tuấn, nàng theo nghi thức hoàng cung hạ eo xuống thấp một chút rồi nói: "Tham kiến hoàng huynh!"
Nam thanh niên này chính là nhị hoàng tử của Long Chi Quốc, hắn nhìn Yuan rồi nở một nụ cười tự nhiên gật đầu thân thiện nói: "Ừm, hoàng muội lần này trở về vất vả, sau này có dịp đến tìm ta chơi!"
Yuan gật đầu cho có lệ rồi nhanh chóng thối lui, thấy nàng trở đi, nhị hoàng tử nét mặt ngay lập tức lạnh xuống, lẩm bẩm nhỏ:
"Cửu muội của ta à , mong là muội ngoan ngoãn yên phận làm bình hoa công chúa chút, đừng nghịch ngợm như Ngũ muội, nếu không thì đừng trách hoàng huynh độc ác!"
Hắn ẩn giấu rất kĩ, không ai phát giác được sự bất thường, khi đến gần cửa chính điện, nét mặt ngay lập tức trở nên cung kính nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Vào đi!"
!
Yuan một đường tiến đến khu vực cung điện của Ngũ Công Chúa, đó cũng là hoàng tỷ của nàng, vì trong hoàng thất các điện hạ chỉ có mình nàng và Ngũ Công Chúa là phận nữ nhi, vì thế mà cũng có chút thân thiết!
Trong lúc này thì đầu óc của nàng cũng thanh tỉnh lại hơn nhiều bắt đầu suy nghĩ về chuyện hồi còn ở đấu trường, nàng cũng biết mình đã hiểu lầm Nam Vô Tâm, biết được hắn không phải do tỷ tỷ phái đến.
Nhưng nàng vẫn một mực hiếu kì vì sao hắn biết hoàng tỷ của mình, bỏ ra sau đầu vì lát nữa gặp hoàng tỷ nàng sẽ rõ!
Đứng trước cổng của cung điện, Yuan lập tức hỏi hạ nhân ở đó nói: "Yue tỷ tỷ có bên trong không?"
Thuộc hạ canh cổng lập tức cung kính đáp: "Thưa Cửu Công Chúa điện hạ, Ngũ điện hạ chưa hề xuất cung!"
Yuan gật đầu tiến vào bên trong, nàng vẫn thích nhất là nơi ở của Ngỹ tỷ, được trang trí cảnh vật cây cối nhìn rất tươi tốt, không có cảm giác ngột ngạt như nơi khác trong cung cấm!
Tiến vào sảnh chính, nơi đây hạ nhân chỉ có nữ giới, không có nam giới được vào đây, bên trong Long Chi Quốc đối với nữ nhân danh tiết rất coi trọng, đặc biệt là với thân phận công chúa như Yue và Yuan!
Ngay lập tức có tiếng đàn du dương lọt vào tai, Yuan vừa vui vẻ thưởng thức vừa tiến vào, không lâu sau một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi bên hiên đôi tay ngọc ngà đang gảy chiếc đàn tranh xuất hiện trước mắt Yuan.
Dù đã nhiều lần nhìn thấy nhưng Yuan vẫn cảm thán trước sự xinh đẹp của của hoàng tỷ mình, đang ngất ngây thì một âm thanh êm tai truyền đến: "Cửu muội trở về rồi à?"
"Yue tỷ tỷ!" Yuan ngay lập tức vui mừng chạy đến ôm Yue, lúc này chỉ có hai người nên Yuan rất thoải mái, bỏ hết tất cả mấy cái được gọi là nghi thức rườm rà.
Yue cũng biết tính của vị Cửu điện hạ ngây thơ này, gảy những nốt cuối trên đàn tranh rồi cười nói với muội muội: "Vậy nói cho tỷ xem những ngày vừa qua muội muội như thế nào?"
Yuan ngay lập tức nói: "Tỷ tỷ, mấy ngày qua ta có gặp một tên đáng ghét!"
Yue hiếu kì: "Đáng ghét ư?" Yuan gật đầu sau đó lại nhìn vào Yue nói: "Đúng vậy, mà tên đáng ghét đó lại biết tỷ tỷ!"
Yue lạnh mặt xuống, nàng ngày thường điệu thấp, danh tiếng bên trong Long Chi Quốc không cao, nói gì tới bên ngoài, hiện tại muội muội nói tới có người biết đến nàng làm Yue lập tức cảnh giác!
Nhưng trước mặt muội muội ngây thơ không thể hiện ra bộ mặt đó, nàng ra bộ hiếu kì hỏi: "Lại còn biết tỷ, muội nói xem hắn là ai, như thế nào mà để muội đáng ghét!"
Yuan thế là không giấu diếm chút nào kể hết những gì nàng biết và nói chuyện với Nam Vô Tâm cho Yue nghe, nàng lại chẳng biết đến ánh mắt mưu mô của vị Ngũ điện hạ này khi nghe đến tên đáng ghét đó lại là thiên tài số một đại lục!
Hai người nói chuyện một hồi lâu, đến gần tối mới rời đi, trước khi trở về Yuan nhìn tỷ tỷ xác nhận lại nói: "Vậy là tỷ không có quan hệ gì với tên đó ư, làm ta cứ tưởng!"
Sau đó lại cười sảng khoái nói: "Vậy tên đó chắc là người hâm mộ của tỷ rồi, bị hấp dẫn trước sự xinh đẹp của tỷ tỷ ta!"
Nhìn Yuan rời đi khuất khỏi tầm nhìn, Yue nét cười cũng thu lại, nàng đứng dậy tiến đến khởi động một mật thật bí mật và tiến vào đó!
Thắp lên ngọn nến, căn phòng tối bừng sáng lên, khắp nơi đều là sách vở, tại chính giữa chính là một cái bản đồ rộng lớn được nàng đánh dấu đầy trên đó!
Yue lấy giấy ra viết gì đó lên rồi lẩm bẩm: "Ayatte, thiên tài học viện Ma Pháp, lại còn biết ta ư?"
Một ý tưởng điên rồ nảy lên trong đầu, Yue cười lên đầy ranh mãnh nói:
"Đệ nhất thiên tài đại lục, có sự trợ giúp của hắn chẳng phải con đường Đế Vương của ta sẽ trở nên bằng phẳng sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...