Chương 28
Vũ hội
Âm nhạc nổi lên. Tất cả mọi người đều nhảy. Nhanh Nhảu nhảy với Sáo sậu, Biết Tuốt với Bạch tuyết, Cáu kỉnh với cô Én và – thật là không ai ngờ – Thuốc Viên nhảy với Mật ngọt. Mật ngọt cũng đến dự hội khiêu vũ. Cô không mặc chiếc bờ-lu trắng thường ngày mà lại bận một cái áo hoa dài, nom chả giống cô Mật ngọt nghiêm nghị ở bệnh viện một tí nào. Một tay đặt lên vai Thuốc Viên, cô mỉm cười bảo chú:
- Cậu phải thừa nhận rằng các phương pháp chữa bệnh của chúng tôi hơn đứt các phương pháp của cậu. Chỉ nội một việc dùng mật bôi vào các vết thương sầy da rách thịt, tím bầm hay cả áp xe nữa cũng đã hiệu nghiệm lắm rồi. Thật là thứ thuốc sát trùng rất tốt, hễ bôi vào là không mưng mủ được nữa.
Bác sĩ Thuốc Viên đáp:
- Tôi không thể nào đồng ý với cô được. Phải lấy i-ốt mà bôi vào các vết thương trầy da rách thịt chứ. I-ốt là thuốc sát trùng tuyệt diệu, bôi vào là tuyệt đối không mưng mủ.
- Ít ra thì cậu cũng phải thừa nhận rằng i-ốt đốt cháy da cháy thịt, còn dùng mật thì không đau đớn gì chứ.
- Tôi đồng ý là chữa bằng mật có thể có hiệu nghiệm đối với các cô, chứ không phải là đối với bọn con trai chúng tôi đâu.
Mật ngọt ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
- Cô chả vừa nói là chữa như vậy thì không đau đớn là gì.
- Thế cậu muốn làm cho người ta đau à?
- Nhất định! – Thuốc Viên đáp – Nếu có cậu nào nhảy hàng rào bị sớt chân sớt cẳng thì phải bôi i-ốt vào cho nó đốt da đốt thịt đi: có thế thì cậu ta mới nhớ đời rằng trèo hàng rào là rất nguy hiểm và sẽ cạch không làm thế nữa.
Mật ngọt nói:
- Không leo hàng rào thì cậu ta sẽ trèo lên mái nhà và ngã gãy cổ thì sao?
- Lúc đó chúng tôi sẽ lại bôi i-ốt vào đầu cậu ta và cậu ta sẽ nhớ mãi rằng trèo lên mái nhà cũng rất nguy hiểm. Do đó, i-ốt có tác dụng giáo dục rất lớn.
Mật ngọt đáp:
- Người thầy thuốc phải làm dịu bớt nỗi đau khổ của bệnh nhân chứ không phải là có nhiệm vụ giáo dục họ. Mà i-ốt thì chỉ làm cho họ đau đớn thêm thôi.
Thuốc Viên tuyên bố:
- Người thầy thuốc phải quan tâm đến đủ các mặt. Dĩ nhiên là khi chữa cho con gái thì không được nghĩ ngợi gì hết, nhưng khi chữa cho tụi con trai…
Mật ngọt ngắt lời chú:
- Nói chuyện khác đi! Không thể nhảy với cậu được nữa!
- Tôi cũng không thể nhảy với cô được nữa đâu!
- Cậu không được lịch sự lắm đâu đấy!
- Người ta cứ bao biện những ý kiến vớ vẩn trước mặt tôi thì tôi lịch sự làm sao được.
- Chính cậu bao biện những ý kiến vớ vẩn thì có! Cậu tự cho cậu là thầy thuốc ư? Cậu chỉ là đồ lang băm hạng bét thôi!
- Còn cô… cô…
Bác sĩ Thuốc Viên cáu sườn đến nỗi không nói nên lời nữa. Chú đứng sững lại giữa đám đông đang nhảy, miệng chú lắp bắp hoài làm người ta cứ ngỡ chú là con cá bị quẳng khỏi mặt nước. Từng cặp, từng cặp lướt qua va phải chú và hích vào người Mật ngọt. Cô kéo tay áo chú:
- Chúng ta nhảy đi! Sao cậu lại đứng lại thế? Chúng mình làm cản trở họ đấy.
Chú nhún vai. Hai người lại lặng lẽ nhảy. Nhưng rồi đột nhiên cuộc tranh luận về phương pháp chữa bệnh lại nổi lên.
Tròn Xoay nhảy với Cun cút. Câu chuyện của họ thật khác hẳn. Tròn Xoay hỏi:
- Cô có thích ăn kẹo không?
Cun cút đáp:
- Ồ, có chứ. Thế còn cậu?
- Tôi cũng thế. Nhưng tôi thích bánh ga tô hơn cả.
- Còn tôi thì thích ăn kem.
Bu loong nhảy với Sóc con. Sóc con nói:
- Tôi cứ mơ ước là được học lái xe ô-tô. Nhiều cô bạn tôi đã học lái được rồi, tôi cũng sẽ học được thôi.
Bu loong đáp:
- Không phức tạp gì lắm đâu. Trước hết phải mở máy rồi dận ga…
Mít Đặc nhảy với Mắt xanh. Nói là nhảy nhưng thực ra chú cứ loi choi như con dê ấy, chú giẫm hoài lên chân cô bạn và chen lấn tất cả mọi người. Cuối cùng, cô bảo chú:
- Ta ngồi nghỉ thì tốt hơn.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài. Mít Đặc nói:
- Tôi không biết nhảy đâu.
Mắt xanh đáp:
- Cậu nói thật như thế thì rất tốt. Người khác mà vào địa vị cậu thế nào cũng sẽ bịa chuyện ra, nào là đau tay đau cẳng, nhưng cậu thì lại thẳng thắn nhận là cậu không biết nhảy. Tôi nghĩ là chúng mình có thể kết bạn với nhau được đấy.
- Tất nhiên là được. – Mít Đặc đồng ý.
- Tôi thích các cậu hơn là tụi bạn tôi vì họ chỉ nghĩ đến chuyện làm đẹp và ngắm nghía trong gương suốt ngày thôi.
Mít Đặc đáp:
- Bọn con trai chúng tôi cũng có người thích soi gương lắm.
- Nhưng cậu thì không thích như vậy, phải không cậu Mít Đặc?
- Ồ, không đâu. – Chú nói dối đấy. Thường thường hễ không có ai trông thấy chú là chú lại lượn lờ trước tấm gương như các chú tí hon vẫn thường làm.
- Hay lắm. Chúng ta làm bạn với nhau nhé. – Mắt xanh trả lời – Tôi đề nghị với cậu là chúng ta sẽ viết thư cho nhau. Cậu viết cho tôi trước đi rồi tôi sẽ trả lời cho cậu.
“Thật là tai vạ!” – Mít Đặc vừa nghĩ vừa thẹn vì chú chỉ biết viết theo lối chữ in thôi. Chú nói thầm:
- Tại sao lại phải thư từ cho nhau? Chúng mình ở ngay cạnh nhau, cứ nói với nhau cũng được mà.
- A, cậu chán bỏ xừ đi ấy! Cậu chẳng muốn làm cái gì cho tôi cả. Nhận được thư của nhau thì thú lắm chứ!
Mít Đặc nói:
- Được, tôi sẽ viết thư cho cô.
Đêm đến, hàng trăm chiếc đèn cốc đủ màu sắc cháy sáng trên các lùm cây, và xung quanh các túp lều. Dưới gốc cây cũng có đèn và cỏ non cũng xanh ánh lên một ánh sáng kỳ diệu. Một tấm màn xanh biếc và xinh xinh che khuất phía dưới lầu âm nhạc. Đột nhiên tấm màn kéo lên, và sân khấu hiện ra. Nữ thi sĩ Hoa dại bước ra và cất giọng nói lanh lảnh:
- Im lặng! Im lặng!
Cuộc hòa nhạc bắt đầu. Tất cả mọi người đều ngồi trên ghế dài.
- Chú ý, – Hoa dại tiếp tục, – tôi xin bắt đầu. Tôi sẽ đọc cho các bạn nghe một bài thơ tôi mới làm gần đây. Bài thơ nói về tình bạn.
Các cô chú tí hon hoan hô ầm ĩ. Khi đã yên lặng trở lại, Kèn Đồng lên điều khiển dàn nhạc. Dàn nhạc chơi khe khẽ trong khi Hoa dại ngâm thơ. Thơ của cô cũng hay như tất cả các bài thơ mà cô đã làm và kết thúc bằng câu:
“Muôn năm tình bạn, muôn năm bạn bè!”.
Tiếp theo những câu thơ được mọi người ưa thích ấy, là tiết mục nhảy múa. Mười hai cô tí hon mặc áo dài sặc sỡ biểu diễn vài điệu múa trong đó điệu múa “Củ cải” là tiết mục thành công nhất. Người xem vỗ tay hoan hô rất lâu. Các nghệ sĩ phải biểu diễn lại hai lần nữa. Sau đó, ban đồng ca của Thành phố Diều trình bày một vài bài hát. Ban đồng ca vừa xuống, Kèn Đồng đã rời dàn nhạc, bám vào một cái cột lầu tụt xuống sân khấu và hét:
- Ra đây, các cậu!
Biết Tuốt, Nhanh Nhảu, bác sĩ Thuốc Viên và nhiều chú khác chạy theo chú. Kèn Đồng nói:
- Bây giờ, các bạn sẽ nghe ban đồng ca của Thành phố Hoa trình bày.
Chú bắt đầu thổi sáo và các chú tí hon hát bài ca Cào cào, lời của thi sĩ Hoa Giấy:
Chú Cào cào nhỏ
Ngồi trong đám cỏ
Xanh như hạt đỗ.
Xanh như hạt đỗ.
Cào thích nhá cỏ
Chẳng thích ruồi xanh.
Chẳng màng sâu nhỏ.
Chẳng màng sâu nhỏ.
Nhưng rồi ếch xanh
Bụng bự, phàm ăn
Nuốt Cào vào bụng,
Nuốt Cào vào bụng.
Chú Cào xinh xinh
Vừa ngồi trong cỏ
Hết đời từ đây,
Hết đời từ đây.
Thật là buồn khi đến cuối bài hát. Các nghệ sĩ cũng òa lên khóc. Các chú rất thương con cào cào khốn khổ đã bị ếch xanh ăn thịt. Nước mắt các chú tuôn ra như suối chảy. Mất sạch nức nở nói:
- Cào cào đáng yêu quá!
Nhanh Nhảu ái ngại:
- Chú chẳng làm hại ai, không động đến một con ruồi!
Bu loong nói tiếp:
- Thế mà chú bị ếch xanh ăn thịt!
Chỉ riêng Biết Tuốt không khóc. Chú an ủi các bạn:
- Các cậu đừng buồn, có phải thật thế đâu. Ếch xanh không ăn thịt cào cào, nó chỉ ăn một con ruồi thôi.
Bu loong nức nở nói:
- Thì cũng thế. Khốn khổ cho con ruồi!
- Đáng kiếp nó rồi còn gì! Giống ruồi quấy rầy mọi người và lan truyền đủ bệnh. Sao lại đi khóc con ruồi!
Cáu kỉnh nói:
- Không phải vì con ruồi mà mình khóc đâu. Mình nhớ lại hồi xưa người ta đã hát bài hát ấy ở quê hương chúng mình.
Đột nhiên Mít Đặc khóc nấc lên làm cho các bạn phải nín bặt để dỗ chú. Các bạn hỏi tại sao chú khóc nhưng chú vẫn tỉ tê, không đáp.
Cuối cùng chú nói:
- Mình… buồn vì phải xa cậu Tịt Mũi!
Mọi người ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà đột ngột thế?
Mít Đặc trả lời với giọng trẻ con làm nũng:
- Ừ. Mình thì ở đây mà cậu ấy phải ở đằng kia một mình!
Nhanh Nhảu nói:
- Cậu Tịt Mũi cũng chẳng làm sao cả đâu!
- Có chứ! Mình tin là vắng mình, cậu ấy cũng buồn. Cậu Tịt Mũi là bạn thân nhất của mình và khi chúng mình lên khinh khí cầu, mình cũng chả kịp chào cậu ấy nữa.
- Tại sao cậu lại không chào cậu ấy?
- Bọn mình gây sự với nhau nên mình không muốn nói với cậu ấy nữa. Khi bọn mình bay lên, cậu ấy cứ nhìn theo mình và ra hiệu cho mình. Nhưng mà mình cố tình quay đi. Được đi khinh khí cầu nên mình phởn quá và bây giờ mình đâm… không biết nói thế nào nhỉ?…
Bác sĩ Thuốc Viên nhắc chú:
- Hối hận phải không?
- Ừ, đúng đấy, mình đâm hối! Giá mình chào cậu ta thì không sao đâu. Mình sẽ làm lành với cậu ấy và sẽ chào tạm biệt.
Biết Tuốt nói:
- Nếu chúng mình trở về thì phải nói là chào cậu chứ không phải là chào tạm biệt đâu.
- Mình sẽ chào tạm biệt cậu ấy trước rồi nói chào cậu sau, như thế là ổn cả mọi chuyện.
Kèn Đồng nói:
- Chúng mình trở về đi thôi, cậu Mít Đặc nhớ nhà rồi.
- Ừ! -Thuốc Viên nói – Mình cũng đã đến lúc phải về rồi. Nếu lỡ có ai ốm đau ở Thành phố Hoa thì ai chữa cho chứ?
Biết Tuốt đáp:
- Thôi đủ rồi, chúng mình đã làm một chuyến đi tuyệt đẹp. Phải trở về thôi. Ngày mai, bọn mình sẽ lên đường.
Cuộc khiêu vũ chấm dứt. Mắt xanh lại gần Mít Đặc. Cô buồn bã nói:
- Chúng ta sắp chia tay rồi.
Chú trả lời khe khẽ:
- Ừ, chúng tôi sắp trở về.
- Các cậu ở đây ít ngày quá!
Mít Đặc cúi đầu nói:
- Tôi muốn ở lại đây chơi nữa, nhưng tôi cũng muốn trở về nhà.
Mắt xanh có vẻ nghĩ ngợi. Một lát sau, cô nói:
- Phải đấy, đã đến lúc các cậu phải về rồi. Các bạn ở nhà có thể lo cho các cậu. Các cậu cũng không nên quên các bạn ấy.
Hai người đều im lặng. Mít Đặc muốn nói điều gì nhưng cổ chú cứ nghẹn lại, không nói được nữa. Chú dận gót chân xuống bãi cát và không dám nhìn Mắt xanh: chú không muốn cho cô biết là chú khóc. Cuối cùng, chú ngẩng đầu lên. Mắt hai người gặp nhau. Cô nói:
- Cậu có muốn tôi khâu cho cậu một cái túi không?
- Có!
Hôm sau Biết Tuốt cùng các bạn lên đường.
Các chú quyết định là đi bộ thôi. Khinh khí cầu đã vỡ, khó mà sửa chữa lại được, ngoài ra gió lại thổi ngược nữa. Biết Tuốt đi đầu, tay cầm một chiếc la bàn, theo sau là bác sĩ Thuốc Viên, Bu loong, Đinh vít và tất cả các chú khác. Mít Đặc đi sau cùng. Chú nào cũng đeo túi trên lưng. Những cái túi này là do các cô tí hon khâu tặng, trong đựng bánh để ăn đường và cả những hột rau và hoa quả chưa hề có ở Thành phố Hoa. Trong mỗi túi áo của Nước đường có một hạt dưa hấu làm giống. Tất cả các cô tí hon đều đi theo tiễn chân các chú. Nhiều cô òa lên khóc. Biết Tuốt nói:
- Các cô đừng khóc. Chúng tôi sẽ làm một quả khinh khí cầu mới và sẽ trở lại thăm các cô.
Các cô đáp:
- Sang xuân cây táo nở hoa thì các cậu đến chơi nhé. Mùa xuân ở đây rất đẹp.
Ra đến ngoại ô thành phố thì các cô dừng lại còn các chú tiếp tục lên đường, giữa hoa đồng và cỏ nội. Các cô giơ tay vẫy và nói:
- Tạm biệt! Tạm biệt!
Các chú đáp:
- Tạm biệt!
Mắt xanh lặng lẽ vẫy tay. Chẳng mấy chốc các chú đi đã khá xa, xa đến nỗi các chú không còn nghe thấy tiếng các cô nữa. Đột nhiên Mắt xanh thét:
- Mít Đặc! Mít Đặc!
Mít Đặc quay lại.
- Viết thư nhé! Viết thư nhé!
Chú gật đầu và vẫy mũ. Mắt xanh sung sướng tự nhủ:
- Cậu ấy nghe thấy rồi!
Chẳng bao lâu, các nhà du hành chỉ còn là những cái chấm mờ nhạt rồi biến mất sau khúc đường vòng. Các cô tí hon trở về, lòng buồn rười rượi!
Chương 29
Trở về
Ngày qua ngày, Biết Tuốt và các bạn đi hoài qua đồng qua rừng. Cuối cùng, các chú lại trông thấy vùng quê. Các chú dừng chân trên một ngọn đồi cao, nhìn về phía Thành phố Hoa tươi đẹp. Trời đã cuối hè sang thu. Hoa cúc trắng, hoa thược dược đỏ thắm và hoa thúy cúc đủ màu sắc nở dài theo đường phố. Trong các sân nhà, hoa tử lan nở đẹp như cánh bướm. Hoa kim liên đỏ như lửa bò theo dọc hàng rào, leo lên tường và lên tận mái nhà nữa. Gió thoáng đưa hương hoa mộc lê thảo và cam cúc thơm thơm nhè nhẹ. Biết Tuốt và các bạn ôm chầm lấy nhau. Trong chốc lát, các chú đã đi vào thành phố. Tất cả mọi người đều ra ngoài cửa để nhìn các chú đi qua. Qua cuộc du hành, da các chú đã rám đen đến nỗi không ai nhận ra các chú nữa. Đột nhiên có người kêu:
- Đúng là chú Biết Tuốt đi đầu đấy! Bà con nhìn xem…
Nhiều tiếng nói tiếp:
- Và kia bác sĩ Thuốc Viên! Kìa chú Viên đạn, Mất sạch, Tròn Xoay!
Mọi người đều lấy làm hài lòng và reo “hoan hô” mãi. Nhưng không ở đâu vui bằng phố Hoa Bìm bìm. Ở đây, ai cũng là bạn bè quen biết và hàng xóm láng giềng với nhau. Đường phố đen đặc những người. Các chú tí hon ôm hôn các nhà du hành dũng cảm, còn các cô tí hon thì tung hoa vào người họ khi họ đi qua. Đột nhiên, một con chó con chạy xổ đến. Nó sủa và nhảy chồm lên quanh chú Viên đạn và liếm tay chú. Chú reo lên:
- Con Mực đây rồi!
Các bạn láng giềng kể cho chú nghe rằng mấy hôm sau ngày các chú ra đi, con chó lại trở về làm ai cũng nghĩ là các chú đã chết rồi, không còn hy vọng gì gặp lại các chú nữa.
Viên đạn ôm con Mực lên tay và hôn hít nó.
- A con chó ngoan!… Tao lại tìm thấy mày rồi! Mày làm tao sốt ruột sốt gan lên thôi!
Vừa lúc ấy, thi sĩ Hoa Giấy chạy đến cùng với một đám đông các chú tí hon. Mọi người nghĩ bụng:
- Cậu ấy sắp đọc thơ cho chúng ta nghe đấy!
Các chú tí hon vỗ tay; mấy chú chạy đi tìm một cái thùng rỗng và dựng đứng ở giữa phố.
- Trèo lên, cậu Hoa Giấy; cậu ngâm thơ cho bọn mình nghe đi!
Người ta lôi kéo chú, giúp chú trèo lên cái thùng. Chú đứng suy nghĩ một lát, húng hắng ho rồi giơ tay về phía Biết Tuốt và các bạn, chú cất cao giọng ngâm mấy câu thơ mà chú vừa sáng tác kịp thời:
Chào mừng các bạn du hành,
Khí cầu bay tít trời xanh tuyệt vời,
Trở về ca khúc sướng vui
Dù cầu nổ vỡ mà người vẫn nguyên.
Mọi người đồng thanh reo:
- Hoan hô… ô!
Các chú tí hon kéo nhà thơ Hoa Giấy xuống và làm kiệu rước chú còn các cô tí hon ném hoa vào người chú như mưa. Người ta ca ngợi chú, làm như chú vừa mới du hành về vậy.
Biết Tuốt và các bạn mở cổng vào căn nhà nhỏ bỏ vắng đã lâu ngày. Mít Đặc đứng giữa phố, buồn rầu nhìn theo đám đông đã đi xa, rồi chú quay đầu lại như muốn tìm kiếm người nào đó. Nhưng mà phố xá đã vắng tanh vắng ngắt, như đã bị ngọn gió nào quét sạch. Cặp mắt chú nom lại rầu rĩ hơn nữa. Đột nhiên chú thấy ở mé phố bên kia, dưới bóng hàng rào có một chú tí hon đang mở to mắt và há hốc miệng ra nhìn chú. Chú liền giơ tay ra cho chú kia biết được bạn của mình. Tịt Mũi sung sướng hét lên và lao về phía Mít Đặc cũng đang chạy đến gặp bạn. Hai chú đứng sững lại giữa phố, suýt nữa thì cụng trán vào nhau. Tịt Mũi tự hào và thân ái nhìn Mít Đặc. Chú Mít Đặc lừng danh của chú đang bối rối và mỉm cười nhìn chú. Hai người đứng một lúc như vậy không nói nên lời rồi ôm chầm lấy nhau. Nước mắt hai chú chảy ròng ròng. Được gặp lại nhau thì còn gì thú vị hơn nữa!
Thế là cuộc du hành của Mít Đặc và các bạn chú chấm dứt. Cuộc sống ở Thành phố Hoa lại tiếp tục như xưa… à không, không phải như xưa đâu. Từ bữa các nhà du hành dũng cảm trở về, chiều nào các cô chú tí hon cũng đến thăm họ và nghe họ kể chuyện Thành phố Xanh mãi mà không chán. Tròn Xoay nhớ mãi món ga tô ngon lành mà các cô tí hon đã đãi chú. Nước đường khoe là chú đã được uống hàng thùng nước đường đầy ắp. Biết Tuốt tả lại cảnh ống dẫn nước, những máy nước, chiếc cầu kỳ diệu bắc qua sông của các cô tí hon và những quả dưa hấu khổng lồ mà các cô đã trồng. Còn Nước đường không quên lấy một hạt dưa ở trong túi áo ra và nói:
- Ai tin được rằng từ cái hạt này, người ta có thể thu được hàng thùng nước đường!
Ngộ Nhỡ và Nhanh Nhảu thích kể lại chuyện các chú đã giúp các cô tí hon hái quả ra sao. Bu loong và Đinh vít thì nói về chuyện cơ giới hóa, về chú bạn tài xế Bánh vòng, về chú thợ máy Đinh ốc tài ba cùng với hệ thống nút bấm của chú. Còn chú Viên đạn nhớ lại một cách thích thú những ngày nằm bệnh viện và nhớ cô Mật ngọt đã tận tình chăm nom chú, cho nên bây giờ không những chú đã đi lại được mà chú còn có thể nhảy lò cò, nhảy bằng bên chân đã khỏi hẳn. Chú nào cũng nói về các cô tí hon, ngay cả chú Lặng lẽ vốn ít lời cũng vậy. Chú nói:
- Mình chưa bao giờ tin là bọn mình có thể chơi thân với tụi con gái đấy.
Mít Đặc đáp:
- Thà cậu cứ im lặng còn hơn! Tớ chẳng thấy cậu chơi với ai ở đấy cả.
Các cô tí hon hỏi:
- Thế còn cậu?
Mít Đặc tự hào trả lời:
- Mình thì có chứ. Mình kết bạn với Mắt xanh.
Cúc vàng nói:
- Cậu đi mà lừa người khác chứ không lừa được mình đâu. Cậu gây sự cả với bạn Tịt Mũi của cậu chỉ vì cậu ấy chơi với bọn mình cơ mà.
- Không phải đâu! Bọn mình đã làm lành với nhau rồi và bây giờ thì mình sẽ là bạn của các cô mãi mãi.
Hoa cúc hỏi:
- Hay lắm! Nhưng tại sao trước kia cậu không làm thế?
- Trước kia mình ngốc nghếch quá, mình cứ sợ bị trêu là chơi với bọn con gái.
Cúc vàng nói:
- Bây giờ cậu cũng còn sợ cho mà xem.
- Không, bây giờ thì mình thông thái rồi. Cô có muốn chúng mình kết bạn với nhau không? Cậu nào mà cười chúng mình thì mình sẽ đánh tuốt.
Cúc vàng đáp:
- Tôi không thích người ta đánh nhau vì tôi đâu!
- Vậy thì mình không đánh nhau nữa. Cứ để cho họ cười.
Mít Đặc và Cúc vàng trở thành đôi bạn. Và mỗi khi có chú tí hon hành hạ cô bé nào trước mặt chú là chú bênh vực cô ta ngay:
- Để yên cho cô ấy và mong rằng mình không phải quở cậu về chuyện này nữa. Ở đây, chúng mình có phải là bọn man rợ đâu.
Các cô tí hon đều yêu mến chú, đi đâu các cô cũng nói rằng chú là người tốt. Các chú khác đâm ra ghen với chú và cũng ra sức bênh vực các cô bạn. Việc trêu ghẹo các cô tí hon bây giờ đã thành chuyện lỗi thời ở Thành phố Hoa. Nếu có chú nào toan tính đấm đá hay là chỉ nói những lời thô lỗ với các cô tí hon thì các chú nhạo báng ngay, cho chú ta là hạng người thiếu giáo dục không biết đến những điều cơ bản nhất của nếp sống mới. Nếu các cô muốn cùng chơi với các chú, các chú cũng không xua đuổi như trước nữa.
Biết Tuốt đề nghị đưa nước máy về Thành phố Hoa và bố trí các máy nước – bước đầu mỗi phố một cái như ở Thành phố Xanh. Chú có cả ý định xây dựng một cái cầu qua sông Dưa chuột để có thể đi bộ qua cầu vào rừng chơi. Các cô cũng tham gia lao động như các chú. Tất cả mọi người cùng xây dựng cầu, ống dẫn nước và các máy nước đến tận giờ ăn trưa. Sau bữa ăn, họ cùng chơi đuổi bắt, ú tim hoặc đã bóng, chơi bóng chuyền. Mít Đặc ít khi tham dự các trò chơi. Chú nói:
- Mình không có thì giờ. Mình chỉ mới biết đọc và biết viết theo lối chữ in thôi. Mình phải viết cho đẹp cơ. Tại sao ấy à? Đó là chuyện bí mật của mình.
Thế là đáng lẽ đi chơi ném gậy hay đá bóng, chú lấy sách ra đọc. Ngày nào chú cũng đọc một trang, thỉnh thoảng đọc hai trang. Đọc như vậy không nhiều nhưng có kết quả trông thấy. Đọc xong, chú lấy quyển vở ra tập viết. Bây giờ chú đã viết được như tất cả mọi người. Lúc đầu, chữ chú viết cong queo, xiên xẹo, chẳng giống cái gì hết. Nhưng chú ra sức cố gắng nên chữ chú viết đã khá đẹp, cả chữ hoa lẫn chữ thường. Còn cái tật làm bẩn vở thì vẫn chưa sửa được. Chú thường đánh rơi mực vào vở. Và mỗi lần giây một vết mực, chú lại quẹt lưỡi lên trên, thế là vết mực hóa ra có đuôi. Mít Đặc gọi nó là sao chổi. Hầu như trang vở nào cũng có một “ông sao chổi”. Nhưng mà Mít Đặc vẫn hy vọng, chú biết rằng lao động cần cù của chú sẽ thanh toán được những “ông sao chổi” ấy.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...