Chuyện Nhà Trí Triều

“Cô Kiều, phòng bao cô muốn hôm nay đã có người chi mạnh đặc trước rồi.”

“Cái gì?”

Kiều An Nhiên, con gái duy nhất của công ty bất động sản Kiều Thị.

Tính tình ngang ngược, hống hách, được nuông chiều thành thói.

Cô ta nhìn nhân viên nhà hàng với ánh mắt cay nghiệt, tức giận quát:

“Cô biết tôi là ai không?”

“Cô Kiều.”

“Vậy mà dám để người khác tranh mất phòng của tôi ư?”

“Xin lỗi cô Kiều, người này chúng tôi cũng không thể đắc tội được.”

“Ai có thể vượt qua được Kiều thị nhà tôi, cô nói xem?!”

Nhân viên phục vụ không biết, chỉ có thể múi mặt né tránh ánh mắt của khách hàng.

“Đưa tôi đến gặp kẻ đó!”

Nhân viên phục vụ thấy thế liền vội đưa Kiều An Nhiên cùng đám bạn đến trước phòng bao của Hoàng Triều.

Kiều An Nhiên không nói một lời nào, thẳng chân đạp phăng cánh cửa mở toang.

Bốn người ở trong đồng loạt nhìn ra, không khí dần trở nên u ám.

Bốn người phụ nữ ngồi đây, hết ba người là đại nhân vật không ai dám đắc tội.

Chỉ với Kiều An Nhiên, cô ta dám?

Nhưng dường như cô ta không để họ vào mắt mà vẫn dương cao giọng hỏi:

“Phòng này ai bao?”

Ba người Thục Uyên nhìn thấy có người xông vào phòng riêng của mình liền không nhịn được mà tức giận đứng dậy, khí thế ngất trời.

Hoàng Triều chỉ bình tĩnh ngăn cản họ, ý để cô giải quyết, vui vẻ đứng dậy lên tiếng:

“Là tôi.”

“Cô có biết phòng này chính là của tôi không?”

“Không biết.”

“Vậy thì bây giờ biết rồi đó, còn không mau cuốn gói b.i.ế.n ra khỏi đây khi tôi vẫn đang nói chuyện tử tế.”

Nói chuyện tử tế? Hoàng Triều cũng phải bậc cười với sự tử tế này của cô ta.

Nếu Kiều An Nhiên nói chuyện thế này gọi là tử tế. Vậy thế nào mới là không biết đạo lý?

Nhìn thấy Hoàng Triều không tôn trọng mình, ngược lại còn cười nhởn nhơ khiến Kiều An Nhiên liền nổi giận.

“Người phụ nữ kia, cô cười có gì? Có tin tôi cho người xử lý cô không hả?”

Hoàng Triều thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt lạnh như muốn đóng băng, khinh thường nhìn Kiều An Nhiên:

“Luật nào quy định đây là phòng của cô?”

“Quy tắc nào của nhà hàng này quy định đây là phòng của cô?”

“Cô chỉ ra cho tôi!”

“Chỉ không ra thì c.ú.t!”

“Trả lại cô câu nói trước đó.”


“Khi tôi còn nói chuyện tử tế thì mau biết điều mà rời đi, đừng để bà đây nổi điên.”

Kiều An Nhiên lần đầu tiên bị người khác chỉnh đốn đến thế này. Cục tức này, làm sao có thể nuốt trôi.

Cô ta phẫn nộ xông đến, định ra tay với Hoàng Triều nhưng lại bị Thục Uyên gán chân té.

“Con đ.i.ế.m này!”

Bọn họ nhìn người phụ nữ điên này ngã dưới đất gào lên trông thật chẳng ra làm sao, chỉ thấy cô ta thật đáng thương.

Li Tâm liền cao giọng gọi phục vụ:

“Phục vụ đâu? Mau lôi người phụ nữ điên này ra ngoài đi.“

Phục vụ ở bên ngoài lúc này đã bị doạ cho sợ xanh mặt.

Đám bạn của Kiều An Nhiên, không ai là không nhận ra đám người Li Tâm.

Nên khi nhìn thấy ba người họ, đám bạn dù lúc đầu hùng hổ đến mấy thì cũng phải cố nhịn mà giữ im lặng, không dám lên tiếng.

Chỉ trách Kiều An Nhiên bản thân mắt mù, không nhận ra ba người phụ nữ nổi tiếng kia thôi.

Thế nhưng Kiều An Nhiên đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn ngang ngược, tự cho mình là nhất.

“Kêu, kêu đi!”

“Cô cho rằng bản thân mình là ai mà ra lệnh cho người khác?”

“Dù có là đại tá phu nhân ở đây cũng không làm gì được bổn tiểu thư tôi đâu.”

Li Tâm ngược lại cảm thấy người phụ nữ này thật thú vị, lại ở trước mặt cô ấy mà hạ thấp năng lực người ta như vậy.

Không khiến cô ta phải hối hận khi đắc tội với người khác thì không phải Mộc Li Tâm rồi.

Li Tâm cười thích thú ngồi xuống cạnh Kiều An Nhiên:

“Này, ai cho cô cái tự tin bản thân có địa vị cao hơn đại tá phu nhân vậy?”

Kiều An Nhiên nở một nụ cười tự đắc:

“Cô muốn biết?”

“Tất nhiên rồi, chuyện thú vị như vậy ắt không chỉ mình tôi muốn biết thôi đâu.”

Cuộc đối thoại này giữa hai người khiến đám bạn Kiều An Nhiên đứng bên ngoài đổ mồ hôi hột hộ cô ta.

Đám Thục Uyên lại đang xem kịch hay.

Ở bên kia, bốn người đàn ông cũng đang láo nháo xem kịch của vợ, mấy đứa con cũng không ngoại lệ.

Kiều An Nhiên lại kiêu ngạo, đưa tay ra ý muốn để Li Tâm đỡ cô ta đứng dậy như tiểu thư:

“Đỡ tôi đứng dậy, bưng trà rót nước rồi bảo đám bạn cô quỳ xuống xin lỗi thì tôi nói cho các người nghe.”

“Cô thật sự muốn tôi đỡ cô đứng dậy?”

“Cô không hiểu tiếng người sao?”

“Được, như ý cô muốn.”

Li Tâm chìa tay ra đỡ lấy Kiều An Nhiên đứng dậy, nhưng chỉ được một nữa.

Kiều An Nhiên bị thả tay nữa chừng, một lần nữa đập người xuống sàn mà đau đớn thét lên:

“Người phụ nữ này chán sống rồi sao?”

“Bộ què hay gì mà ngã phải cần người khác đỡ?”


Thái độ biểu cảm Li Tâm liền lập tức quay ngoắc 180 độ, từ hoà nhã vui vẻ trở thành lạnh lùng đáng sợ.

Kiều An Nhiên cũng bị khí thế của cô ấy doạ cho một trận ra hồn, vừa định cáu giận thì đám bạn cô ta nhịn không nổi can ngăn.

“Kiều An Nhiên, người phụ nữ đó là đại tá phu nhân đấy.”

“Gì cơ?”

Cô ta vừa đứng dậy liền được bạn mình đưa điện thoại cho xem, người luôn lên trang đầu mặt báo không phải Nhạc Viện thì cũng là Li Tâm và Thục Uyên.

Biết được thân phận thật của bọn, sắc mặt của Kiều An Nhiên liền tái nhợt.

Lúc này điện thoại Hoàng Triều lại nhận được một thông báo, là toàn bộ chứng cứ tội ác của Kiều An Nhiên.

“Ây da cô Kiều, cô xem thử đây là cái gì vậy?”

Trong phòng bao này có một máy chiếu cỡ vừa, cô liền kết nối trình chiếu toàn bộ sự thật.

Nhạc Viện liền vào vai:

“Ấy, đây là cô Kiều đó sao?”

“Lúc nhỏ thì hại cô bé hàng xóm gãy tay.”

“Lên cấp hai thì khiến bạn thân rơi xuống nước, suýt mất mạng.”

“Đến cấp ba thì bạo lực học đường.”

“Đại học lại càng dữ dằng hơn, cấu kết xã hội đen.”

“Bây giờ cũng không khá hơn là bao nhỉ?”

“Quá trình trưởng thành của cô cũng đặc sắc thật đấy.”

Đám bạn Kiều An Nhiên thấy tội ác cô ta gây ra liền bị doạ cho lùi về sau, ánh mắt sợ hãi không dám đối diện.

Thục Uyên cử động gân cốt, tiến về phía cô ta:

“Xem ra thể chất cô cũng tốt nhỉ?”

“Muốn giao lưu với tôi một chút không?”

Nhìn thấy kẻ ỷ thế h.i.ế.p người như Kiều An Nhiên vẫn còn được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Thục Uyên cảm thấy ngứa ngáy tay chân, thật muốn ngay lập tức t.ẫ.n c.h.ế.t cô ta.

Lúc nãy nhìn thấy chiến tích của Thục Uyên khiến Kiều An Nhiên sợ xanh mặt, lập tức đứng dậy bỏ chạy.

Phục vụ ngay lập tức cũng cuối đầu xin lỗi:

“Xin lỗi vì đã mang lại rắc rối cho các vị!”

Li Tâm nhìn người phục vụ rồi lên tiếng:

“May cho cô là gặp chúng tôi.”

“Nếu là người khác, thì cô bị sa thải từ lâu rồi.”

“Đây là lỗi của cô khi không giải quyết được khách hàng muốn gây rắc rối của mình.”

Mắt thấy Li Tâm muốn tha cho cô phục vụ kia thì Hoàng Triều liền lên tiếng cắt ngang:

“Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm cho hậu quả mình gây ra.”

“Nhưng chúng tôi không phải người có thẩm quyền xử lý lỗi của cô.”

“Cô có hai sự lựa chọn, một là đến nhận lỗi với quản lý, hai là tự giác xin nghỉ việc.”


“Còn về việc đánh giá thái độ phục vụ của nhà hàng thế nào, là chuyện của chúng tôi sẽ suy xét.”

Ở bên này, Thanh Quý liền đắc ý khen vợ mình.

“Mấy người các cậu thấy chưa? Vợ tôi đúng là ngầu c.h.ế.t đi được.”

Thần Huy cũng không chịu thua thiệt:

“Không hổ là vợ tôi, diễn xuất mượt như sunsilk.”

Minh Trí không nhịn được liền chen vào:

“Vẫn là nhóc con nhà tôi quyết đoán nhất.”

Tấn Phát bất lực:

“Vợ của chúng ta ai cũng tuyệt, mỗi người một kiểu, đừng tranh nữa.”

Đùng!

Lời nới vừa ngắt lời thì dưới sảnh lớn lại xẩy ra án mạng, hiện trường vô cùng lãng mạn.

Tiếng súng phát ra chỉ một tiếng duy nhất đã khiến cả nhà hàng chấn động.

Thanh Quý cùng Tấn Phát ngay lập chạy xuống kiểm tra tình hình, phong toả hiện trường.

Thần Huy nhanh chóng đột nhập phòng vợ, đưa Nhạc Viện đi để tránh phóng viên.

“Vợ, nơi này có bọn họ lo rồi, chúng ta mau đi thôi.”

“Quả nhiên là các anh theo dõi tụi em.”

“Về nhà anh sẽ giải thích sau.”

“Được, các cậu ở lại cẩn thận, tớ đi trước.”

Tiễn Nhạc Viện và Thần Huy rời đi, cô cũng định cùng hai người còn lại ra ngoài thì vô tình va vào cơ ngực săn chắc của Minh Trí.

“Em muốn đi đâu?”

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai khiến Hoàng Triều phút chốc cứng đờ.

Không khí đột nhiên lại trở nên ngột ngạc, không gian có phần yên tĩnh đến đáng sợ.

Cô hít một hơi thật sâu để định thần, lùi lại vài bước để giữ khoảng cách, gương mặt lạnh lùng nhìn anh:

“Hân hạnh gặp mặt, ông trùm Mafia!”

Lời nói cùng sự xa cách của cô khiến trái tim anh như bị dao cứa, đau nhói liên hồi.

Minh Trí từ từ đưa tay lên định chạm vào má Hoàng Triều, liền bị cô tránh đi:

“Xin anh hãy tự trọng!”

“Giữa chúng ta… cần thiết phải tỏ ra xa lạ như vậy sao?”

“Chúng ta thân quen lắm hử?”

Gương mặt bình tĩnh, đầy xa cách của Hoàng Triều khiến Minh Trí không dám tin vào mắt mình.

Anh từng bước tiến gần, cô cũng từng bước lùi lại:

“Tại sao?”

“Tại sao còn sống mà không cho anh biết?”

“Tại sao trở về còn trốn tránh anh?”

“Em có biết anh đã đi tìm em suốt tám năm qua không?”

“Em có biết khoản thời gian không có em anh đã đau khổ như thế nào không?”

“Một tháng qua, em hẳn là biết anh vẫn luôn âm thầm ở bên em, đúng không?”

Cô đối diện với khuôn mặt đầy khổ sở, đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt, đôi mắt chất chứa đầy nỗi tâm sự nặng nề của anh mà mặt vẫn lạnh như băng.

Hoàng Triều bị dồn vào tường, đưa tay ra ngăn chặn bước tiến của anh, nghiêm túc mắt đối mắt:


“Xin lỗi, có phải anh hiểu lầm điều gì rồi không?”

“Những gì anh nói, tôi đều không hiểu.”

“Chúng ta không quen biết nhau, chuyện sống c.h.ế.t của tôi thì liên quan gì đến anh?”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tại sao tôi phải trốn tránh anh làm gì?”

“Chuyện anh đau khổ suốt tám năm qua vì bạn gái cũ thì liên quan gì đến tôi?”

“Còn nữa, mong anh dừng lại mọi hành động theo dõi, trước khi tôi kiện anh.”

Từng lời, từng câu, từng chữ của cô như những nhác dao đâm liên tục vào trái tim anh.

Tim anh đau nhưng anh không nói.

Nói xong cô liền lách qua người anh muốn rời đi, Minh Trí nhanh tay ôm lấy cô từ phía sau, giữ chặt, không buông!

“Đừng đi, xin em!”

Hoàng Triều bị ôm bất ngờ nên không kịp phản ứng.

Dù cô đã được huấn luyện đặc biệt ở tổ chức sát thủ nhưng vẫn không phải là đối thủ của anh, không thể thoát!

Anh em Trọng Trà thấy mẹ bị ba bắt nạt liền lập tức chạy đến giải vây.

Hoàng Triều tức giận, cố gắng dùng sức thoát được một tay liền vung thẳng một cú tát vào mặt anh:

“Buông tôi ra, đồ biến thái, tôi sẽ kiện anh!”

“Em cứ kiện thoải mái, anh không có ý kiến.”

“Anh vô liêm sĩ!”

“Từ khi được em đưa sinh lễ là năm nghìn đồng thì anh đã không còn liêm sĩ nữa rồi.”

“Đó là bạn gái anh, Võ Nữ Hoàng Triều. Không phải tôi!”

Khi cô tự nhắc đến tên mình, mặt anh lại tối sầm đi, nhỏ giọng:

“Em không cần anh nữa sao?”

“Anh bị bệnh thần kinh à? Tôi không phải bạn gái anh, tôi tên Nguyễn.Lam.Hi!”

“Nguyễn Lam Hi?”

Cái tên này khiến anh cảm thấy thật quen thuộc như đã nghe ở đâu đó. Ngay lúc này hai đứa trẻ song sinh liền chạy vào:

“Mẹ!”

Nhìn thấy bọn trẻ, tay anh cũng nới lỏng. Cô chớp cơ hội vùng ra, cách xa năm mét.

Hoàng Trà liền lo lắng, ôm chầm lấy cô:

“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”

“Mẹ không sao, may mà có hai đứa.”

Minh Trọng nhìn thấy mặt anh in hằng vết bàn tay đỏ bừng liền tiến lên:

“Cháu thay mặt mẹ xin lỗi vì đã làm tổn thương mặt tiền của chú.”

“Nhưng mong chú từ nay về sau hãy tránh xa mẹ cháu ra một chút.”

“Chúng ta không thân!”

Minh Trọng nói xong liền đưa mẹ và em gái rời đi, một cái nhìn cũng không buồn cho anh, bỏ lại Minh Trí với mớ tâm trạng gần như là sụp đổ.

Anh gục người xuống bàn, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh để tiếp thu những gì vừa xẩy ra.

Lời của Minh Trọng mặt dù như sát muối vào tim nhưng không thể nào khiến Minh Trí chùn bước.

Thì ra thứ cô cố tình che giấu để anh không thể điều tra được chính là sự tồn tại của hai đứa trẻ này.

Anh lấy lại tinh thần, ngẩn đầu vuốt tóc đầy soái khí:

“Hoàng Triều, em nếu đã về đây rồi thì đừng hòng chạy thoát!”

#phongvy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận