Hôn lễ đối với đôi tân hôn mà nói, trừ hạnh phúc chính là mệt mỏi. Náo loạn hồi lâu, hai người trở lại tân phòng, Thanh Thử nhắm hai mắt tựa lưng trên sofa phòng khách không nhúc nhích, xương cốt cả người đều giống như bị đánh tan.
Trong phòng khách chỉ có một trùm đèn treo, ánh đèn ấm áp lòng người. Trình Mực Lăng bưng một ly nước từ phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, "Uống một chút nước đi."
Thanh Thử vươn tay nhận lấy cái ly, chậm rãi uống nước, đại não hỗn độn, "Cám ơn ——"
Trình Mực Lăng nhếch nhếch khóe miệng, "Trình phu nhân, bây giờ còn khách khí với anh như vậy."
Thanh Thử đang cầm cái ly, đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve miệng chén, ánh mắt từ từ trở nên có chút xa xăm.
“Đang suy nghĩ gì?” Trình Mực Lăng nắm tay cô dùng giọng nói nhu hòa hỏi.
Thanh Thử hất mặt, “Em đang nghĩ nếu như em không gặp được anh.”
“Không có nếu như!” Trình Mực Lăng cắt đứt lời cô, bình tĩnh nói.
“Hả?” Thanh Thử lên giọng, có chút không hiểu.
Trình Mực Lăng hôn cái trán của cô một cái, một tay ôm lấy eo cô, “Mới đầu chỉ là muốn gặp em một chút.”
“Bởi vì đồng tình?” Thanh Thử hỏi ngược lại.
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, “Cuộc sống của em không phải là như vậy.” Cho nên, anh liền từng chút từng chút đến gần cô, hi vọng cô có thể mở lòng ra, nhưng không nghĩ mình lại sa vào trước.
Thanh Thử thở ra một hơi, “Khi em nhìn ảnh Nguyên Lê và Đào Nhiên chụp thì em đã nghĩ rất nhiều. thật ra thì Nguyên Lê chỉ không muốn tổn thương em, cho nên mới không nói cho em biết tâm ý của mình.”
Trình Mực Lăng vuốt ve gương mặt cô, cái mũi dán vào cái mũi của cô, hơi thở di động, “Cậu ta cũng yêu em, nhưng là một loại yêu khác.”
Thanh Thử mỉm cười, Trình Mực Lăng hôn hít rối rít.
Thanh Thử khẽ nắm chặt tay, lông mi nhanh chóng chớp chớp, Trình Mực Lăng không còn vẻ lịch sự nho nhã thường ngày nữa.
“Mực Lăng”
“Ừ” Anh trầm thấp đáp lại, “Chuyên tâm chút.”
Thanh Thử quẫn bách, không biết nên đặt tay chân ở đâu, tay cô vừa chạm đến da thịt anh liền cảm thấy mảnh nhiệt độ nóng bỏng.
“Mực Lăng, cảm ơn anh.” Âm thanh rất nhẹ, “Em yêu anh.”
Người nào đó động tác sững sờ, Thanh Thử lúng túng không biết làm sao, lúc này anh dừng lại, ngưng mắt nhìn cô, sâu không thấy đáy, tản ra tình yêu nồng đậm.
Thanh Thử vươn tay lên che mắt anh, khóe miệng Trình Mực Lăng từng chút từng chút vẽ lên một đường cong, khóe miệng dán bên tai của cô, “anh cũng yêu em, từ lúc bắt đầu cho đến mãi mãi.”
****Phiên ngoại****
Một năm sau, Thanh Thử sinh ra một bé gái, tên là Trình Nhiễm, nhũ danh Nhiễm Nhiễm. hai nhà Trình Tieu thương yêu tiểu bảo bối không để đâu cho hết, nhất là Tiểu Viễn đặc biệt thích cô em họ này.
Hiện tại Tiêu thanh Dương và vợ cũng đã về nước, bắt đầu phát triển công ty ở thị trường trong nước. Phần lớn thời gian Tiểu Viễn ở nhà cô, điều này cũng giúp nuôi dưỡng tình cảm của cậu bé và em gái nhỏ.
Lúc Nhiễm Nhiễm đầy tháng, Trình gia tổ chức một bữa tiệc rượu đầy tháng long trọng ở khách sạn. hôm đó tiểu cô nương được mẹ mặc quần áo lộng lẫy xuất hiện trước mắt mọi người, đứa bé này là sự kết hộp hài hòa giữa ba mẹ nó, dáng dấp tinh xảo mà hoàn mỹ. vừa xuất hiện đã làm cho thân hữu (người thân, bạn bè) yêu thích không buông tay.
Tiểu Viễn vẫn canh giữ ở bên cạnh em gái, quyết không cho bất kỳ kẻ nào hôn em gái nó. Lúc này, một dì xinh đẹp dắt một bé trai mặc tây trang đi tới, “Lâm Lạc, hãy nhìn em gái nhỏ đáng yêu của chúng ta nè.”
Bé trai vừa mới tới gần Nhiễm Nhiễm, ngay lập tức Tiểu Viễn tràn đầy cảnh giác.
“Mẹ, con muốn bế em gái.”
Tiểu Viễ trợn to hai mắt, nét mặt kia như muốn nói, người bạn nhỏ, cậu hãy đứng một bên đi.
“Con còn bé quá, chưa bế em được.” Người phụ nữ dịu dàng nói.
Bé trai đảo tròn mắt, “Mẹ, vậy thì con hôn em gái nhé, em gái nhỏ thật đáng yêu.” Nói xong, cậu bé cúi người hôn bẹp một cái lên khóe miệng Nhiễm Nhiễm ngay trước mặt công chúng. Nụ hôn đầu của cô bé có thể mất toi.
Tiểu Viễn thấy thế há to miệng kêu lên, một phát kéo lấy tay thằng bé, “Hư hỏng! Dám hôn em gái tao! Đánh mày!” Tiểu Viễn quơ múa quả đấm nhỏ kêu gào.
“Tiểu Viễn, không thể như vậy.” Thanh Thử vội vàng ngăn cản.
“Cô, nó dám hôn em gái!” Tiểu Viễn tức giận.
Thanh Thử vội vàng trấn an, “ Chị Cố, thật xin lỗi, đây là em trai em.” Ánh mắt Thanh Thử rơi vào trên người bé trai, “Đây là con trai của chị và thầy Lâm ư! Thật là đẹp trai! Rất giống thầy Lâm.”
Cố Thanh bật cười một tiếng, sờ sờ bả vai con trai, “Nó bướng bỉnh lắm, Lâm Lạc mau chào dì đi.”
“Dì khỏe ạ.” Lâm Lạc lễ phép chào hỏi.
“Tiểu Viễn, cháu đưa em trai đi chơi có được không?” Thanh Thử khuyên nhủ.
Lâm Lạc cũng đứng lỳ ra, “cháu cũng không muốn đi chơi, cháu muốn ở gần em gái cơ. Dì, em gái nhỏ tên gọi là gì?”
“Em gái tên là Trình Nhiễm, nhũ danh là Nhiễm Nhiễm. nhóc tên là gì?” Tiểu Viễn ra vẻ người lớn nói.
“Em tên là Lâm Lạc.” Lâm Lạc nói qua tên của mình. “Anh, còn anh thì sao?”
Được, Lâm Lạc, tao sẽ nhớ kỹ nhóc.
“Anh tên là Tiêu Viễn, trường tiểu học của đại học C, năm thứ hai.”
“Em mới lên lớp mầm.”
Lâm Lạc không biết, chính từ ngày đó, cái người nó gọi là anh Tiêu Viễn đã coi nó là thằng nhóc này dám hôn em gái nhỏ nó thương yêu đây?
Cho dù lúc đó Nhiễm Nhiễm, chúng ta vẫn luôn ở đây. (Nguyên văn là: Cho dù thời gian Nhiễm Nhiễm, chúng ta vẫn luôn ở đây. Hix, mình cũng chịu không biết nên dịch sao nữa.)
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...