Viên Chước có thể cảm nhận được ý thức của mình đang trôi tuột đi.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu tại sao Quan Việt lại tông cửa bỏ chạy, cũng không biết từ lúc nào mà Ôn Cẩn ở lầu trên đã đến bên cạnh hắn.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình đang bốc cháy dữ dội, luồng nhiệt không thể thoát ra như đang cuốn lấy nội tạng của hắn, pheromone tỏa ra chiếm lấy, bóp nghẹt bầu không khí vô vị, như muốn tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp hắn giải tỏa.
Một Omega hạng ba như Quan Việt hoàn toàn có thể dựa vào pheromone của mình dẫn dụ người khác phát tình, Alpha càng trẻ càng dễ bị dẫn dắt, một đứa trẻ trung thực như Viên Chước từ sau khi phân hóa xong vẫn tuân theo nguyên tắc không làm chuyện bậy bạ thì lại càng dễ bị dục vọng làm cho phát điên.
“Ôn ca… Ôn ca, anh… chạy ——”
Hắn kẹp chặt cánh tay, móng tay được cắt tỉa bấm sâu vào da, cào ra một đường máu rõ ràng, đầu nóng như lửa đốt, những đường gân xanh dữ tợn chạy dọc theo bắp tay, tựa như những con rồng có sừng đang vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích.
Hắn xin thề là hắn chỉ muốn đi lấy thuốc ức chế, hắn không dám đụng vào Ôn Cẩn, hắn không xác định được Ôn Cẩn đang nghĩ gì, càng không đảm bảo dưới tình huống đang trong trạng thái cực đoan như thế này thì hắn có thể làm Ôn Cẩn bị thương hay không.
Ôn Cẩn là một người tốt như thế, chuyện lên giường phải đợi đến lúc hai người bọn họ đều yêu thương nhau, hắn là một thằng nhà quê quá đỗi tầm thường, chuyện giữa hắn và Ôn Cẩn bắt buộc phải thuận buồm xuôi gió, vì hắn chẳng có gì để lấy ra níu kéo anh cả.
Viên Chước hai mắt đỏ ngầu muốn đưa tay đẩy Ôn Cẩn ra, dùng thuốc ức chế vượt qua chuyện này, nhưng Ôn Cẩn lại không hề muốn như thế.
Ôn Cẩn tốt như thế, Ôn Cẩn gầy gò yếu đuối như thế, thế mà lại khoác tay hắn, dìu hắn lên cầu thang bước lên lầu.
Trong chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của bọn họ, hôm qua khi hắn đánh nhau trở về, vết máu trên người vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, làm chiếc gối nằm Ôn Cẩn đưa cho hắn bị dính dơ, gáy đặt lên gối che đi vết máu đỏ thẫm dính trên đó, hắn được Ôn Cẩn đỡ nằm xuống giường đôi, mắt đỏ ngầu tỏa ra ánh sáng đáng sợ.
“Ôn ca, anh…”
“Tự đeo vào đi.
”
Một gói nhựa mạ bạc hình vuông nhỏ, một cái hôn nhẹ nhàng ấm áp, đây là đoạn đường đầu tiên Ôn Cẩn dẫn Viên Chước đi, và cũng là khởi đầu cho quãng đời còn lại của họ.
Viên Chước đúng là một con chim non hàng thật giá thật, non đến nỗi ngay cả hôn cũng không biết đón nhận như thế nào.
Mãi nhiều năm về sau, Ôn Cẩn thường xuyên nhắc lại chuyện chó chú con năm đó ép anh dựa vào quầy bar, vừa phóng pheromone vừa tỏ tình, mỗi lúc như thế, Viên Chước bị thượng đế quên lắp não sẽ thẹn quá hóa giận ôm má anh gặm gặm không buông.
Có “Được” hay không không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là lúc theo đuổi crush nhất định phải tỏ ra mình rất là “Được”, dù gì thì lên giường rồi, có “Được” hay không cũng không thể trả hàng.
Chuyện chấn động trời đất sau đó đều do Ôn Cẩn khơi mào, anh cưỡi lên vòng eo chó đực của Viên Chước, dùng dịch bôi trơn có trên bao cao su tự mở rộng phía sau.
Anh không còn trẻ nữa, nếu thật sự giao thân mình cho một Alpha trẻ tuổi xốc nổi như này, sợ là sẽ bị làm chết trên giường, thanh danh bị hủy hoại mất thôi.
Viên Chước không thấy rõ động tác của Ôn Cẩn, hắn ngửa đầu dùng miệng đón lấy bài học bài Ôn Cẩn muốn dạy hắn, bọn họ quấn lấy nhau, hôn nhau, nước bọt giao hòa, hô hấp hòa cùng một nhịp, lúc hắn cắn rách bờ môi của Ôn Cẩn, hắn cảm nhận được có thứ gì đó nhớp nháp và lạnh lẽo rơi lên chân mình, đồng thời còn có hơi thở trầm thấp, khàn khàn và mềm mại tràn ra từ khoang mũi của Ôn Cẩn.
—— Gần gũi, giơ tay là chạm được, Ôn Cẩn của hắn, là Ôn Cẩn mà hắn hằng mong mỏi trong lòng, Ôn Cẩn mà hắn sắp có được.
Tim Viên Chước đập nhanh như muốn nổ tung luôn, cảm giác tê dại men theo sống lưng mò lên đỉnh đầu, thổi bay cái nóng khó chịu trong cơ thể, vào giây phút cuối cùng, hắn dùng chút lý trí và tỉnh táo còn sót lại nhìn vào mắt của Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn cụp mắt tựa vào trán hắn, ánh mắt long lanh như cái đêm đầu họ gặp nhau, trăng lặn sao phai, cuộc đời biến đổi.
Mặn, tanh và ngọt ngào đang từng tấc từng tấc ăn mòn suy nghĩ và linh hồn.
Hung tướng ắt sẽ lộ, bản tính Alpha bẩm sinh đã muốn khống chế mọi thứ, Viên Chước triệt để đánh mất lý trí, ngay cả đổi tư thế cũng không thèm dùng kỹ xảo, chỉ cậy mạnh xoay người làm chủ, trực tiếp lật Ôn Cẩn lại, ép xuống giường.
Ôn Cẩn không thể phân biệt được mùi hương trong không khí rốt cuộc là gì nữa, có lẽ là mùi máu từ cái cổ bị Viên Chước cắn rách, có lẽ là mùi pheromone của Viên Chước, chúng giống như một tấm lưới vô hình, trên tầng lầu nho nhỏ điên cuồng trải rộng ra khắp mọi ngóc ngách, khóa chặt tay chân con mồi, thấm qua da, ăn sâu vào máu, chặt chẽ không thể tách rời, chúng ở khắp mọi nơi.
Say mê cùng thoả mãn là thuộc về Viên Chước, Ôn Cẩn không có cảm giác gì nhiều, Viên Chước túm eo anh, đè anh xuống, cảm giác thứ kia đang rong ruổi rong cơ thể nhắc nhở anh nhớ một đạo lý mà anh đã biết từ rất nhiều năm trước.
——Anh không nên khiêu khích một Alpha, cái thứ đồ chơi súc sinh như Alpha thật sự là ăn không tiêu.
Thứ đồ vật dữ tợn đến mức khoa trương kia ép vào bụng dưới, cộm lên một hình dáng vô cùng rõ ràng, Viên Chước bóp cổ tay anh, siết eo anh bầm tím, bên dưới thì cố dùng sức ở đùi, cố gắng dang rộng hai chân ra xa hơn, để cho hai hòn bi không chen vào được cũng có thể cọ đến cửa huyệt mềm mại.
Dục vọng xâm chiếm lý trí, bản năng nguyên thủy sẽ nuốt chửng tất cả tình nồng ý mật, thời khắc này, Viên Chước chỉ còn là một Alpha bị bản năng thúc đẩy phải giải quyết dục vọng, lúc này Viên Chước sẽ không còn để ý được cái gì là hôn âu yếm càng sẽ không cho anh một cái ôm ra hình ra dạng.
Chuyện lên giường đối với một Alpha mà nói, là xâm phạm, là tấn công, chinh phục và ký hiệu khống chế mọi thứ, họ sẽ không đồng cảm, không thương xót.
Đầu khấc nong một đường đến miệng khoang sinh sản, một cơ quan vô dụng chỉ mang tính trang trí, cùng lắm thì nóng ẩm hơn vách ruột một tí, Viên Chước máu dồn lên não vô thức mà đâm về này, Ôn Cẩn bị đâm đến khó chịu, nét ửng đỏ khó khăn lắm mới hiện lên mặt cũng dần dần tản đi, thay bằng nét tái nhợt nhạt nhẽo như mọi ngày.
Anh không thể cho Viên Chước trải nghiệm làm tình chân chính, nếu anh có pheromone của Omega, có thể còn hướng dẫn Viên Chước phương thức kết hợp chính xác giữa linh hồn và xác thịt, nhưng anh lại không có.
Anh không thơm, không ngọt, anh không phải một Omega chân chính, anh không có mùi hương khiến Viên Chước phải lưu luyến.
Đây là lần đầu tiên Viên Chước trải qua kỳ dễ cảm, hắn không cách nào bận tâm đến trạng thái của Ôn Cẩn, chỉ biết đè Ôn Cẩn xuống làm không biết trời trăng là gì, bao cao su dùng xong rơi xuống giường, miệng bao không thắt lại làm tinh dịch tràn ra, tạo thành một đường cong không khác gì vết tích trên đùi Ôn Cẩn.
Bao cao su không đủ dùng thì không cần dùng nữa, Viên Chước triệt để phát điên, hắn từng phút từng giây đều không muốn lãng phí, càng đừng nói đến chuyện ra ngoài mua bao cao su, thậm chí hắn còn cảm thấy đây là một giấc mộng xuân hoang đường mà có thể chỉ một giây sau hắn sẽ bừng tỉnh, không thể mơ lại được nữa.
Hắn ở trong cơ thể Ôn Cẩn tạo kết ba lần, hai lần có đeo bao, lần thứ ba thì thật sự bắn vào bên trong, hắn một tay siết chặt, giữ lấy vòng eo đang run sợ của Ôn Cẩn, liều mạng đem tính khí phồng to của mình cắm vào chỗ sâu nhất, cưỡng ép nó mở ra một lối vào không nên mở.
Đồng thời cùng lúc xuất tinh, hắn cũng không quên dùng một tay ấn sau đầu Ôn Cẩn, cắn cổ anh, định tìm tới tuyến thể không hề tồn tại kia.
“Ôn ca… Ôn ca, để em cắn, Ôn Ca, Ôn Cẩn, đừng nhúc nhích, để em cắn một cái thôi.
”
Phần gáy tái nhợt nhẵn nhụi không hề có chỗ sưng đỏ, không có chỗ để truyền pheromone khiến Viên Chước nôn nóng, bất an, Ôn Cẩn không có tuyến thể để lưu ký hiệu, vì thế cho dù hắn cắn rách cổ Ôn Cẩn cũng vô dụng.
—— Ôn Cẩn sẽ không thuộc về hắn, Ôn Cẩn vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn.
Nhận thức này cuối cùng cũng dập tắt dục vọng trong đầu hắn, nút kết ký hiệu trong khoang miệng ủ rũ lặn mất, tinh dịch nóng và đặc bắn tung tóe vào màng ruột đang co thắt.
Sự yếu ớt vào kỳ dễ cảm cũng phần nào ảnh hưởng tới một Alpha ở một mức độ nào đó, thế là Viên Chước sau khi xuất tinh thoát đời trai zin xong cũng ôm lấy Ôn Cẩn bị hắn làm cho không cựa quẩy nổi, khụt khịt mũi ủy khuất, tiếp đó nước mắt lộp bộp rớt xuống hai hàng dài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...