Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Khi Sở Đình tìm được phòng bệnh Mục Cận, y đang ngồi ở trên giường suy nghĩ xuất thần.

Sở Đình bước đi qua, có chút ân cần hỏi han: “Lần trước đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?”

Nhưng y không còn nụ cười dịu ngoan cùng khép nép cám ơn nữa, đối phương chỉ là mặt không đổi sắc nhìn hắn, bóng dáng đơn bạc, gầy đến khẳng khiu. Lập tức, y như là trong nháy mắt bừng tỉnh, há miệng thở dốc, khàn khàn nói: “… Tôi phải về nhà.”

Nói xong, y lung tung rút kim tiêm truyền dịch của mình, nhanh chóng xuống giường.

Sở Đình hoảng sợ, ra tay ngăn lại y, “Cậu trước tiên cứ ở lại bệnh viện, chờ bác sĩ kiểm tra qua đã…”

Nhưng anh nói còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt của Mục Cận làm cho dừng lại, ánh mắt trống rỗng lạnh tanh, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Mục Cận như thế bao giờ.

Chỉ mới sửng sốt một lát, Mục Cận đã thành công trốn khỏi phòng bệnh.



Ngày đó, sau khi Mục Kỳ biến mất, Mạc Dật thất hồn lạc phách quỳ ngồi dưới đất, hoàn toàn không để ý đến bọn họ, Tư Hàn nhân cơ hội mang Mục Cận khóc đến bất tỉnh đi.

Mục Cận tỉnh lại cũng đã là tại trong bệnh viện, y không tin Mục Kỳ đã biến mất, chỉ là vô luận y thầm kêu gọi như thế nào, đều đã không còn một thanh âm trả lời.

Mục Cận chấp nhất tin tưởng, nhất định là do chỗ này không quen thuộc, nơi này y không quen thuộc, Kỳ cũng không quen thuộc, y phải về đến nơi chỉ có hai người bọn họ, về nhà.

Điên cuồng chạy về nhà, trên người Mục Cận vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, y trực tiếp chạy vội tới giường hắn vẫn ngủ hằng ngày, vùi đầu thật sâu vào gối. Mục Cận mặc niệm Mục Kỳ, lần thứ hai đi tới một mảnh không gian hắc ám quen thuộc.

Chỉ là lúc này đây, vô luận y sờ soạng đụng chạm như thế nào, đều không còn đụng phải phiến cửa sắt kia.

Trong không gian tối đen lạnh lẽo, y cảm nhận cơn lạnh tự đáy lòng, thật giống như thời điểm cô tịch trong cô nhi viện.

Bị cha mẹ để tại cửa cô nhi viện, y từ nhỏ đã hướng nội an tĩnh, cho nên không có bất luận một người nào chơi cùng.

Nhưng Mục Kỳ không như vậy. Trên đời không vì mục đích gì, lại thân cận y. Bọn họ là nhất thể, ai cũng không thể chia rẽ được.

Lần đầu tiên y bị người ngăn ở chỗ khuất mà khi dễ, Mục Kỳ đột nhiên xuất hiện đánh người ta suýt chết, y liền không còn cảm thấy cô tịch bất lực trước kia nữa.

Dùng chung một cái thân thể với Mục Kỳ mà nói, là tồn tại tối thân mật. Bọn họ so với ái tình còn muốn ràng buộc thân cận hơn.


Chỉ cần có Mục Kỳ, y đã cảm thấy vô cùng an tâm.

Nhưng, mọi chuyện là từ khi nào đã mất đi khống chế?

Là từ khi Sở Đình tham gia? Tư Hàn xuất hiện? Hay là… Mạc Dật nhúng tay?

Y chán ghét người có quan hệ với Mục Kỳ, nhất là Mạc Dật! Y không muốn bất cứ ai chen vào giữa y và Kỳ, y nghĩ chỉ có hai người là đủ.

Chỉ cần có thể cùng một chỗ với Mục Kỳ, y sẽ cố gắng từng bước một trưởng thành, nhưng…

Nếu trong hai người có một phải biến mất?

Mạc Dật lúc này đây nhất định thắng rồi.

Bởi vì, y không dám lấy tánh mạng Kỳ ra đánh cuộc.

Nếu nhất định một người phải biến mất, như vậy, y tình nguyện là chính mình.

Mặc dù, vạn phần không muốn; mặc dù, tim như bị đao cắt.

Kỳ vì y làm đã đủ nhiều, lúc này đây, để cho y vì Kỳ làm chút gì đó đi.

Nhưng sự thật là có muốn như thế, Kỳ lại một lần nữa hy sinh vì y.

Không biết Kỳ dùng cách gì, nhìn hắn tiêu tán trong không trung, Mục Cận đau lòng như đao cắt qua tim.

“Khối thân thể này vẫn là lưu cho Mục Cận thì tốt hơn.” —— phải không? Vì cái gì, mặc dù ta ngốc, cái gì cũng sai, sao ngươi lại vẫn đối với ta tốt như vậy?

“Nếu đã làm nhiều như vậy, hãy để tôi tiếp tục làm cho xong.” —— Kỳ, hy sinh rất nhiều, thiếu rất nhiều… Ta thiếu ngươi nhiều như vậy, ngươi nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ trở về lấy, đúng không?

“Tư Hàn là một người không tồi, giao cậu cho hắn, tôi thực yên tâm.” —— không! Bất luận kẻ nào đều so ra kém ngươi, chúng ta là nhất thể, nếu ngươi không tồn tại nữa, ta đây một mình còn có ý gì nghĩa.




Từ nay về sau, cũng không còn một người sẽ đối tốt với y vô điều kiện, cũng không có một người sẽ ngay lúc y gặp khó khăn mà ra tay cứu y…

Là Mạc Dật sai, đều là hắn, Kỳ mới có thể biến mất. Mục Cận vốn dĩ ánh mắt dịu ngoan cùng e sợ, nay lại phát ra vẻ thâm trầm tàn nhẫn.

Lần thứ hai cọ đầu vào gối, Mục Cận trong lòng buồn đau không chịu nổi, nước mắt không ngừng rơi.

Y nằm ở trên giường, cuộn thành một khối, nước mắt rơi đến nhoè đi tầm nhìn, y tựa hồ còn có thể nhìn thấy người kia —— ngả ngớn trên ghế sa lông, trên mặt là trấn định lãnh đạm; một tay gối lên sau đầu, một chân gác lên, sau đó miễn cưỡng liếc nhìn y một cái.

******************

Mạc Dật canh giữ ở trong phòng nơi Mục Kỳ biến mất đã qua vài ngày, y ngồi dựa bên giường, chấp nhất ngửi trong không khí hương vị của Mục Kỳ, một chút một chút vẫn còn quẩn quanh.

Y cảm thấy thống khổ, như y đã từng có, nay lại đánh mất, rốt cuộc tìm không thấy, khủng hoảng lan tràn khắp tứ chi, toàn thân bất lực, mờ mịt như vậy.

Mạc Dật không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn thấy Mục Kỳ, liền có một loại cảm giác quen thuộc làm cho hắn không ngừng muốn tiếp cận.

Lần đầu tiên gặp nhau trong WC, y lẳng lặng nhìn người nọ qua khe cửa, khuôn mặt tuấn tú lại cười gian trá ác liệt, còn làm bộ tự phụ tao nhã, giáo huấn người không chút lưu tình.

Chỉ có một lần thế thôi, y liền đem người nhớ kỹ. Từ đó về sau, lần lượt đến quán bar không biết bao nhiêu lần chờ đợi, lần lượt thất vọng lại lần lượt chờ mong.

Cho đến khi rốt cuộc cũng cùng y mặt đối mặt, tiến hành tiếp xúc thân mật —— hắn lại bị người chuốc cho say.

Nghe mùi rượu trên người đối phương, vừa nghĩ tới hắn bị người cường bách uống rượu, y vốn dĩ lãnh tĩnh vậy mà cuối cùng cũng cuồng nộ.

Bất quá không thể không nói, khi đó Mục Kỳ, mê người cực kỳ. Da thịt trắng nõn, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt mờ sương…

Y lo lắng để người lại đó sẽ có chuyện, vì thế nhân cơ hội đem người về nhà mình.

Y vốn là đã lên kế hoạch thật tốt, muốn từng bước một tiếp cận đối phương, thâm nhập cuộc sống của đối phương. Cho nên y mời đối phương cùng nhau đi chơi biển.

Nhưng là y thật sự là đợi không kịp, vừa thấy người kia thản nhiên rời khỏi, cảm xúc kích động đong đầy trái tim. Nỗi sợ người rời đi rồi sẽ biến mất, y giống như đã trải qua rất nhiều lần.


Chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của đối phương, cho nên, y không chút do dự tiến lên hôn người ấy.

Có lẽ hành động đó còn hơi vội vã, khiến cho con người vốn dĩ hoà hoãn lại trở nên lạnh lùng băng giá. Điện thoại không nghe, người cũng không biết ở nơi nào.

Nội tâm của y thấp thỏm bất an, mà việc duy nhất y có thể làm chỉ là theo Mục Cận, nhưng vô luận như thế nào y đều không thể suy ra được —— hai người bọn họ thế nhưng lại dùng chung thân thể.

Lúc biết được hai người là một thân thể, y thừa nhận y ghen tị.

Mục Kỳ đối với bất luận kẻ nào đều lười ra mặt, lại chỉ vì Mục Cận, hắn sẽ  không chút do dự ra tay cứu giúp.

Huống hồ, y chỉ cần nhớ lại việc Mục Cận dùng khối thân thể này cùng nam nhân khác thân cận, ôm ấp, thậm chí sẽ hôn môi cùng với làm chuyện thân mật, y liền phẫn nộ muốn nổi điên.

Cho nên y chỉ nghĩ muốn giữ Mục Kỳ lại. Nhưng Kỳ rõ ràng đối với y còn có khúc mắc, y cũng biết chuyện lần trước đã khiến độ hảo cảm vốn dĩ ít đến đáng thương của Kỳ dành cho y tụt xuống giá trị âm.

Nhưng chuyện cần làm lúc này là tiêu diệt Mục Cận. Chuyện làm cho Kỳ không còn phải đối tốt với ai nữa, là xử lý người dùng chung thân thể với Kỳ.

Đúng vậy, hắn chưa bao giờ cho rằng bọn họ là một người đa nhân cách.Trên người Mục Kỳ có hương vị y cảm thấy quen thuộc, Mục Cận lại không có.

Chỉ cần làm tốt chuyện này, y liền có thời gian cả đời làm Kỳ yêu y.

Nhưng Kỳ rõ ràng sẽ không cướp đoạt thân thể đó, cho nên, y quyết định tự mình ra tay.

Cùng Mục Cận nói chuyện với y mà nói không có một chút khó khăn, y dễ dàng nắm chắc nhược điểm của đối phương, dễ dàng có thể khiến đối phương buông bỏ thân thể. Nhưng mà, Mục Cận lại có một câu thành công chọc giận y —— “Kỳ với tôi là nhất thể, bất luận kẻ nào cũng không vọng tưởng tách chúng tôi ra.”

Một khắc kia, nhìn tươi cười ác ý trên mặt Mục Cận, Mạc Dật cắn đầu lưỡi, đau đớn truyền đến mới có thể giúp y bảo trì phong độ, kiềm chế lòng đố kị trào dâng đến mức giận dữ chỉ muốn xé nát đối phương.

Đúng vậy, đó chính là thứ y ghét nhất.

Mục Cận tính là cái gì? Căn bản là không xứng dùng chung thân thể với Mục Kỳ! Huống chi, trên thế giới này, như thế nào có thể, như thế nào có thể còn có người so với y lại thân cận với Mục Kỳ hơn?!

Tuyệt đối không thể!

Dù cho hủy diệt Mục Cận sẽ rất nguy hiểm, y cũng nhất định phải làm!

Trừ y ra, không ai khác có thể gần gũi Mục Kỳ hơn.

… Nếu chuyện này thất bại, Kỳ tiêu thất, như vậy, y liền đi bồi hắn. Như vậy, y vẫn là người gần gũi hắn nhất, Mục Cận sẽ là gì chứ?

Tuy rằng quyết định như vậy, nhưng khi mọi chuyện thất bại, nhìn thấy người nọ bởi vì chính mình chấp nhất mà dần dần biến mất, y mới biết được tâm rốt cuộc có bao nhiêu đau!


—— “Anh sai rồi.”

—— “Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cùng Mục Cận đoạt thân thể.”

… Mặc dù hắn ngữ điệu lạnh nhạt, nhưng mỗi một lời lại như từng đòn hiểm đánh vào người y.

Kỳ đối với Mục Cận lại tốt như vậy? Mục Cận có gì khiến cho Kỳ hy sinh nhiều như vậy chứ?

Còn y thì sao? Tại sao không ghé mắt nhìn xem y thế nào.

Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi lưu lại…

Thần sắc của người nọ lãnh đạm, khoé mắt khẽ nhếch giống như thần kiếm, đâm hẳn vào nơi mềm yếu nhất trong tâm trí y.

Nhưng mà mặc dù y máu tươi đầm đìa, lại không thể nào buông bỏ được.

Chỉ có thể phí công một lần lại một lần cố gắng, chỉ muốn giữ được hắn.

Nhưng loại cảm giác muốn gặp không thấy, muốn chạm không được này, làm hắn hoảng hốt, làm hắn sợ hãi… Sau đó chỉ có thể lại một lần nữa liều lĩnh hết thảy suy tính giữ lại đối phương.

Chính là, hình ảnh người kia từng chút biến mất, tan hoàn toàn trong không trung, một chút mùi vị cũng chẳng còn.

Chẳng thà như trước, còn hơn là… Không bao giờ thấy nữa…

Hắn giống như phút chốc bị rút hết khí lực, thất hồn lạc phách quỳ rạp xuống đất.

Bắt không được… Giữ không được… Buông không được…

Bắt không được hắn, giữ không được hắn, mà chính mình lại bị sa lầy, lại không biết cách buông tay?

… Là y mời bác sĩ tâm lý đến, là y gieo rắc suy nghĩ từ bỏ thân thể cho Mục Cận, là y… tự tay cầm đao giết chết hắn.

Chuyện này tựa như một cây đao cùn, không ngừng cắt vào tim y, lưỡi đao không đủ sắc, máu chảy không đủ nhiều, chỉ có đau đớn truyền khắp toàn thân, đau tận xương cốt! Đau triệt nội tâm!

Trước lúc mắt mơ hồ, Mạc Dật chậm rãi nhếch khoé môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn—— nhanh lắm, Kỳ, ta lập tức sẽ đến bên ngươi.



Ngay một giây trước khi Mạc Dật sắp mất đi ý thức, có một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên —— “Có lẽ… Còn có cách nhìn thấy hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui